【08】
Buổi đứng lớp của Họa sĩ rất thành công, anh kể cho đám nhỏ nghe rất nhiều câu chuyện, cũng dạy chúng vẽ tranh.
Quýt nhỏ vẫn luôn đi theo bên anh, lúc người ta vỗ tay cậu cũng vỗ tay, lúc mọi người cười cậu cũng cười, lúc đám nhỏ vây quanh Họa sĩ cậu cũng sáp tới gần. Quýt nhỏ là fan nhiệt tình nhất của Họa sĩ, nhưng cậu có chút đau lòng vì Họa sĩ không nhìn thấy cậu.
Nhưng thế cũng được, nếu Họa sĩ thấy được nghe được, vậy há chẳng mấy chuyện mất mặt cậu làm kia cũng bị nghe bị thấy hết sao?
Cái được cái mất, Quýt nhỏ hít mũi, cọ trán lên cánh tay Họa sĩ một cái.
Từ lúc cậu hôn Họa sĩ, dường như cậu có thể chạm được vào anh.
Nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mà thôi.
Quýt nhỏ không quá chắc chắn, cậu vừa mong đợi lại vừa luống cuống.
Lúc trở về, cô giáo Mộc gửi lời cảm ơn tới Họa sĩ, tiễn anh đến cửa trường học.
Cô giáo Mộc nói: “Tôi từng thích cậu đấy, có lẽ cậu không biết, lúc vẽ trông cậu rất đẹp trai, hồi ấy đám con gái trong lớp đều thích cậu. Nhưng tính cậu lạnh lùng quá, chẳng ai dám tỏ tình cả.”
Họa sĩ có chút kinh ngạc, còn Quýt nhỏ thì đen mặt.
Cô giáo Mộc nói: “Tôi đã kết hôn rồi, anh nhà và con tôi đều là fans của cậu.”
Họa sĩ nói: “Cám ơn.”
Cô giáo Mộc còn nói: “Trước đó có đọc được mấy tin về cậu trên mạng, cũng thấy bọn họ nói cậu hết thời. Tôi ăn nói vụng về, không biết nên nói gì, nhưng hy vọng cậu hãy cố gắng lên. Vẫn có rất nhiều người thích tác phẩm của cậu, ví dụ như cả nhà chúng tôi, cũng như đám nhỏ ở nơi đây.”
Sau cơn mưa trời sẽ luôn sáng.
Họa sĩ ngẩn người, cười: “Cám ơn cậu.”
Quýt nhỏ nghĩ: Uẩy, cười rồi.
Cậu không ghét cô giáo Mộc nữa, Quýt nhỏ vui vẻ nói: “Họa sĩ tiên sinh, bọn tui đều thích anh đó.”
Mưa ngừng trời quang, hôm nay có lẽ sẽ có cầu vồng.
“À đúng rồi, trong lớp có một cô bé muốn tôi đưa cái này cho cậu.” Cô giáo Mộc lấy ra một tờ thiệp chúc mừng, có màu hồng, bên trên còn vẽ một trái tim nhỏ.
Bên trong viết —- Tặng cho Họa sĩ tiên sinh giống hoàng tử bạch mã.
Trong mắt của Quýt nhỏ, đó chính là một bức thư tình á!
Cậu bật nắp bình giấm, bay theo sau Họa sĩ, trong phạm vi trăm dặm đều là mùi chua của cậu.
Tấm thiệp ở ngay trong túi của Họa sĩ, đường hẹp quanh co, nắng chiều dần buông. Gió thổi lất phất qua gương mặt của Họa sĩ, thổi loạn mái tóc của anh.
Quýt nhỏ lại luyên thuyên: “Nếu anh nhìn thấy tui, anh sẽ phát hiện, tui đẹp hơn mấy cô nhóc đó nhiều! Chỉ là hơi chua tí thôi!”
“…”
“Nhưng thân là quýt, tui chua là đúng thôi, mà sau này chín tui sẽ ngọt.”
“…”
“Tui thấy chữ tui viết đẹp hơn của cô nhóc kia nhiều!”
“…”
“Nhưng anh không nhìn thấy tui… Họa sĩ tiên sinh, tui đáng thương quá mà.”
“…”
“Tui không muốn làm quýt nữa.”
Quýt nhỏ than thở, ở sau lưng anh đá cục đá nhưng không được. Cậu đành dừng lại, trong tia nắng cuối ngày, dường như sắp biến mất vào trong hư vô.
Quýt nhỏ có hơi giận.
“Họa sĩ tiên sinh, em thích anh, rốt cuộc anh có biết hay không?”
Mùi hoa quế nở sớm nơi ven đường thoảng hương ngọt nhẹ, thấm vào lòng Họa sĩ.
Anh từng được nhận không ít lời tỏ tình, nhưng anh cảm thấy lời tỏ tình của Quýt nhỏ thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể sánh bằng.
Họa sĩ xoay người: “Biết chứ.”
Quýt nhỏ đơ người.
Họa sĩ nhe răng cười lên, không chỉ có lúm đồng điếu, mà còn có cả sự dịu dàng. Cực kì giống tia nắng đầu tiên của buổi sớm, chạm vào vỏ quýt xanh căng mọng của Quýt nhỏ.
Họa sĩ là một anh họa sĩ rất đẹp trai, ngay cả lời anh nói nghe cũng hay nữa.
Anh nói.
“Anh biết.”
Anh biết chứ, Quýt nhỏ à.
Quýt nhỏ nghệt người đứng im, nuốt nước miếng một cái, không dám đến gần.
Họa sĩ đành chủ động đi tới, nắm lấy tay Quýt nhỏ: “Quýt nhỏ, anh cũng thích em.”
Quýt nhỏ tức thì dán tới, hôn lên lúm đồng điếu của Họa sĩ.
“Em không biết phản ứng sao nữa, hôn trước đã rồi nói tiếp.”