Diệp Thần Vũ tiêu sái bước chân xuống cầu thang. Hắn nhìn người đang nằm trên sàn quần áo đã tan tác thành từng mảnh, chân tay bị trói chặt; vết thương trên trán đã ngừng chảy máu; mặt mũi tím bầm; khóe miệng chảy máu; đầu tóc ướt đẫm, rối bời; đùi hay bắp chân, những nơi có chút thịt bị cắn không thương tiếc, bị cấu xé tới nỗi rớm máu... thậm chí cả hạ thân bị bạo hành đến mức xuất huyết; ở phía sau... máu và chất nhầy màu màu trắng đục không ngừng chảy ra... Ngân Kỳ trong tình trạng vô cùng thê thảm nằm bất động ở đó, không ngừng toát ra vẻ khuất nhục tuyệt vọng.
Thấy hắn bước vào, giọt nước mắt lại tiếp tục chảy ra trên đôi mắt vô hồn của anh. Ngân Kỳ như một con rối bị hỏng chỉ khi thấy hắn đang tiến gần thì nước mắt thi nhau rơi lã chã, khóc đến tê tâm phế liệt.
Hắn cười nhạo nói:"Đêm qua 'chơi' có vui không?"
Cổ họng cực kì đau rát, Ngân Kỳ chỉ có thể bất lực lắc đầu để cầu xin hắn tha thứ. Tối qua, sau khi "chơi" xong cơ thể anh, Diệp Thần Vũ đã cho năm người vệ sĩ tiếp tục chà đạp, làm nhục cơ thể anh...
"Nguyên một buổi sáng không ăn gì, tao đoán đến giờ mày phải đói lắm nhỉ? Tao đã chuẩn bị rất nhiều nên mày phải ăn hết đấy!"
Hắn cầm một bịch thức ăn rồi đổ ra đĩa các hạt màu nâu nhạt rồi đặt xuống trước mặt anh. Ngân Kỳ nhìn chữ trên bao bì kia, đó là thức ăn dành cho chó...
Ngân Kỳ nhìn hắn, ứa nước mắt cầu xin, giọng nói khản đặc:"Đừng mà... tôi xin cậu... dừng lại..."
Diệp Thần Vũ vẻ mặt bực bội. Hắn ngay lập tức giật mạnh tóc anh lên rồi giáng một cái tát vào mặt anh! Ngân Kỳ bị đánh đến mức cảm thấy đầu đau như búa bổ tiếp theo là bị hắn ấn mặt xuống đĩa thức ăn đó.
Anh biết mình không thể chống lại tên quỷ dữ này. Nếu không nghe lời, chắc chắn sẽ lại bị hắn đánh một trận đến bán sống bán chết...
Anh cố nuốt chửng thức ăn mà không nhai. Thế nhưng chỉ nuốt được vài miếng thì mùi tanh tưởi xông vào mũi sau đó một cơn buồn nôn ập tới mạnh tới mức tức ngực.
Anh kịch liệt giãy giụa để ra khỏi sự kiểm soát của hắn. Anh dốc sức ho khan một tràng, ho đến mức mặt đỏ bừng sau đó thức ăn cho chó vừa nuốt khỏi cổ họng đã trào ngược lên đến miệng và bị nôn ra ngoài...
"Mày..." Diệp Thần Vũ lạnh nhạt nhìn xuống.
"Xin lỗi... tha cho tôi..." Ngân Kỳ run rẩy lo sợ.
Chát!
Một tiếng roi bay vút trong không khí đánh lên ngực anh ngay lập tức để lại vết rách đỏ thẫm.
"Vẫn không biết sợ hả?"
"Còn muốn chống đối tao?"
Mỗi một câu nói hắn đều vung tay đánh mạnh lên cơ thể đơn bạc kia. Lần đánh sau đều mạnh tay hơn lần đánh trước.
"Còn nữa, kể từ bây giờ mày đừng có cầu xin tao dừng lại!"
"Mà tốt nhất ở trước mặt tao đừng có nói tiếng người!"
Cứ như vậy, khắp người anh đều bị đánh đến chảy máu...
Ngân Kỳ chỉ biết cắn chặt môi dưới chịu đựng. Ước chừng đánh khoảng hơn hai mươi roi thì hắn chợt dừng lại. Hắn tối mặt lầm bầm:"Vẫn chưa đủ!"
Hắn lấy một cây roi bằng sắt khác, đặt nó vào lò lửa nung đến khi sợi roi màu đen chuyển thành màu hồng nóng rực. Hắn cầm cán roi và tiến về phía anh...
Ngân Kỳ đồng tử co giãn hết mức vì sợ hãi nhưng không thể làm gì...
Diệp Thần Vũ tiếp tục quất một roi lên bụng anh.
"AAAAAAAAA!!!!"
Ngân Kỳ gập người lại đau đớn mà thét lên. Nhưng hắn không chút lưu tình vẫn tiếp tục đánh, kể cả những chỗ không lành lặn, hắn vẫn đánh. Mùi khét tỏa ra khắp căn hầm, da thịt của anh gần như bị nướng chín.
Hắn đánh và dường như không biết lúc nào sẽ dừng lại đến khi Liêu Phong chạy xuống nói:"Thiếu gia, có người muốn gặp ngài!"
"Không gặp!"
"Nhưng hắn nói nhất định phải gặp được ngài."
"Hắn là ai?"
"Hắn nói hắn là Ngân Tường - anh trai của..."
"Ồ!" Diệp Thần Vũ liếc nhìn Ngân Kỳ.
Ngân Kỳ nghe được, miệng yếu ớt thốt ra vài từ:"Anh... anh hai... c...ứu em..."
"Câm miệng!" Hắn quát và đồng thời vung tay quất anh thêm một roi nữa!
Lần này, Ngân Kỳ bị đánh tới mức bất tỉnh...
Diệp Thần Vũ đánh hết sức nên hơi thở của hắn mạnh hơn. Liêu Phong thấy hắn thở hồng hộc, khuôn mặt đổ mồ hôi, tay siết chặt cán roi chuẩn bị đánh tiếp thì nhanh chóng cản lại:"Thiếu gia, ngài đừng đánh nữa..."
Hắn nhìn Liêu Phong, trầm giọng nói:"Anh lo cho hắn?"
"Không có... Tôi chỉ nghĩ nếu hắn chết... sẽ quá dễ dàng cho hắn..."
"Anh không cần lo, tôi sẽ cố gắng tiết chế cảm xúc."
Nói xong, Diệp Thần Vũ rời khỏi tầng hầm. Liêu Phong đứng lặng một lúc. Anh nhìn Ngân Kỳ cực khổ chịu sự tra tấn dã man của Diệp Thần Vũ mà trong lòng có chút xót thương. Lúc đầu anh cũng rất hận Ngân Kỳ nhưng anh không nghĩ Diệp Thần Vũ tàn bạo xuống tay độc ác như vậy... Liêu Phong một nửa lo cho Ngân Kỳ, một nửa lo cho Diệp Thần Vũ, cứ tiếp tục như vậy, nhân cách của Diệp Thần Vũ sẽ ngày một biến dạng đi. Nhưng Liêu Phong bất lực không thể làm gì, chỉ đành cầu trời cho số phận Ngân Kỳ may mắn hơn một chút, hy vọng có ngày được Diệp Thần Vũ tha thứ...
...
Trong phòng khách.
Diệp Thần Vũ thoải mái ngồi nhìn người trước mặt:"Không biết ngài cảnh sát tới đây có chuyện gì?"
Ngân Tường vội vàng nói:"Tôi đang tìm một người."
Nói xong, Ngân Tường đưa ra tấm ảnh của Ngân Kỳ về phía hắn:"Đây là em trai tôi, từ tối qua tới giờ tôi không thấy nó trở về."
"Rồi sao?"
"Tôi muốn hỏi em trai tôi có tới đây không?"
"Không có!"
"Vậy thì cậu có nhìn thấy nó không?"
"Không!"
"Cậu nói thật chứ?"
Rầm!
Hắn tức giận đập tay xuống bàn:"Anh nghi ngờ tôi?"
"Đúng vậy." Ngân Tường dứt khoát trả lời.
"Vậy bằng chứng đâu?"
"Nếu cậu không liên quan đến việc mất tích của em trai tôi thì hãy để tôi lục soát nhà cậu!"
"Nực cười! Anh em cảnh sát các người đều là một lũ ngu muội. Em trai của em vu oan cho anh trai tôi, hại anh ấy tìm đường chết. Bây giờ anh lại muốn đổ lỗi cho tôi, muốn tôi chết nữa sao?"
"Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ..."
Phụt!
Ngân Tường chưa nói hết câu thì đột nhiên thấy đầu óc choáng váng. Tầm nhìn của anh trở nên mờ nhạt đi, sau đó hai mắt tối sầm lại. Anh ngã xuống sàn nhà bất tỉnh.
Diệp Thần Vũ ngồi đối diện, tay hắn vẫn đang cầm một kim tiêm đã trống rỗng. Bên trong ống tiêm là thuốc gây mê dưới dạng hơi, vừa rồi hắn đã phun vào mặt anh.
Hắn nhìn chằm chằm người đang bất tỉnh kia rồi nở nụ cười kì quái.