• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Hạ nhìn nụ cười như có như không của hắn có chút buồn bực. Vì cớ gì mà một người có bộ dáng lưu manh như hắn lại là người mà muôn dân tôn kính chứ?

“Ngươi tốt nhất là nên ngồi đó mà uống trà của ngươi đi.”

Mộ Hạ thờ ơ nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần, chợt nàng cảm thấy không khí bên ngoài hình như có chút gì đó kì lạ. Mở mắt ra thì thấy lúc này Hạ Vũ Mặc đưa tay vén rèm lên rồi nở một nụ cười châm biếm: “Cuối cùng thì, trò hay cũng mở màn rồi.”

Nghe vậy, nàng đưa mắt nhìn theo hướng mà Hạ Vũ Mặc đang nhìn, chợt thấy phía xa có tầm bốn tên hắc y nhân đang quan sát về phía bọn nàng.

“Ngươi lại gây trò gì nữa?”

Mộ Hạ nhíu mày nhìn về phía Hạ Vũ Mặc.

“Đừng nhìn gia như thế, gia không chịu nổi đâu.”

Hạ Vũ Mặc tà mị cười quan sát tình hình chung quanh.

Soạt...

Lúc này có bốn tên hắc y nhân lao đến về phía chiếc kiệu.

Nàng khẽ nhướn mày, tên này quá kiêu ngạo rồi đi, rõ ràng là mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn thế mà hắn lại ra vẻ mình không hề biết gì.

Thủ hạ của vương phủ ở bên ngoài nhanh chóng bảo vệ lấy chiếc kiệu chở Mộ Hạ và hắn. Hai bên đồng loạt rút đao kiếm ra mà lao vào chém giết.

Bên thủ hạ của vương phủ đang chiếm thế thượng phong thì đột nhiên một tên thích khách ném ra một nắm bột màu đen về phía kiệu của Mộ Hạ.

Hạ Vũ Mặc thấy vậy mặt khẽ biến sắc, gầm lên: “Lui về!”

Sau đó hắn xuất ra chưởng phong thổi đám bột đen đó bay ngược trở về bốn tên thích khách. Bốn người nhanh chóng tản ra né tránh, đám bột đen đó rơi xuống đất rồi nhanh chóng làm cho cây cỏ xung quanh trở nên khô héo rồi trong phút chốc tan thành bụi bặm bay lên. Thấy tình thế không có lợi cho mình nên cả bốn tên quay người bỏ chạy.

Chợt từ trong kiệu phóng ra bốn cái phi tiêu bay thẳng về phía của mấy tên thích khách đang bỏ chạy. Ba tên kia đều bị ghim trúng gáy mà chết, tên còn lại chỉ bị thương ở tay may mắn thoát được.

“Chậc, lỡ một con chuột rồi.”

Ngón tay thon dài kéo rèm kiệu lên, Mộ Hạ nở nụ cười chế giễu với Hạ Vũ Mặc.

“Ngay cả một góc áo của tên thích khách cũng không sờ được mà gọi là Tà thần sao?”

Hạ Vũ Mặc nghe vậy liền trừng mắt nhìn Mộ Hạ đang ung dung đắc ý ngồi trong kiệu, môi hắn khẽ mấp máy rồi nói: “Ngông cuồng.”

“Quá khen.”

“...”

Bình tĩnh! Hắn phải thật bình tĩnh! Hắn là Tà thần, không được nhất thời xúc động mà động thủ với nữ tử, mà nữ tử này còn là vương phi của hắn nữa. Hắn phải nhịn a~

o(╯□╰)o

Lúc đến hoàng cung thì thời gian cũng đã quá trưa nên Hạ Vũ Mặc và Mộ Hạ được tiểu thái giám dẫn đường thẳng đến Dưỡng Tâm điện.

Trước khi bước vào cửa, Hạ Vũ Mặc muốn lấy lại vẻ vương gia anh tuấn băng lạnh của mình nên nghiêm giọng nói với Mộ Hạ: “Đừng làm việc gì ngu xuẩn, gia sẽ không nói giúp ngươi trước mặt hoàng huynh đâu.”

Mộ Hạ đang chỉnh lại tay áo, nghe hắn nói vậy liền khinh thường bước vào: “Có ngươi mới ngu xuẩn.”

“...”

Tiểu thái giám đứng bên cạnh chợt cảm thấy không khí xung quanh chợt đông lại, nó cúi thấp đầu mình hơn, tỏ ý mình không nghe thấy gì cả. Sau khi Tà vương mang một thân đầy nộ khí bước vào Dưỡng Tâm điện thì nó khẽ lau mồ hôi. Lão gia gia a, vương gia tức giận thật đáng sợ.

Lúc Mộ Hạ và Hạ Vũ Mặc bước vào thì thấy một cảnh tượng kì quái như sau.

“Tức phụ à, nàng đừng giận nữa mà, phu quân biết sai rồi. Nàng tha lỗi cho ta được không?”

“Quỳ đó, không tha gì cả! Chàng nghĩ như thế nào mà lại cho người lén lút theo ta ra ngoài hả?”

“Ôi ôi tức phụ à, nàng đừng nóng mà...”

...

Hạ Vũ Quân mặt đầy hắc tuyến nhìn hoàng huynh của hắn đang dỗ dành hoàng tẩu. Hắn liếc nhìn Mộ Hạ thì thấy nàng không phản ứng gì thì thầm thở phào, mất mặt quá, mất mặt quá mà.

Thực ra thì Tà vương của chúng ta đã nhìn lầm rồi, nàng không phản ứng chính là do cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngẩn mà thôi. Một vị vua sẵn sàng gọi chính thê mình là tức phụ, tự xưng là phu quân, lại còn quỳ gối dỗ dành vợ mình như thế. Thật ra thì họ đã vượt qua bao nhiêu khó khăn trong chốn thâm cung đầy mưu mô này để đến được với nhau vậy chứ?

“Khụ...tham kiến hoàng huynh, hoàng tẩu.”

Hai người đang tranh cãi kịch liệt kia cuối cùng cũng chú ý đến việc có người vào nên dừng lại.

“Ôi, thân đệ yêu quý của ta, cuối cùng đệ cũng đến.”

Lúc này đây Mộ Hạ mới thấy rõ dung mạo của vị vua Bắc Hạ - Hạ Vũ Quân. Khuôn mặt có sáu phần giống với Hạ Vũ Mặc, nhưng nếu Hạ Vũ Mặc có nét cứng cỏi do ở lâu trên chiến trường mà tôi luyện thành, thì Hạ Vũ Quân như một tên hồ ly ẩn thân dưới lớp vỏ ôn hòa khiến người ta nhanh chóng tin tưởng.

“Nào, đệ muội mau tới đây cho bản cung xem mặt nào.”

Hoàng hậu của Bắc Hạ là đại tiểu thư của Hòa gia, vì khi nhỏ được nuôi ở ngoài nên tính tình hơi phóng khoáng, giống hệt như một vị nữ đại hiệp hành tẩu giang hồ. Tên của nàng ấy là Hòa Nguyệt Ly.

Mộ Hạ nghe hoàng hậu nói vậy liền đưa mắt nhìn Hạ Vũ Mặc, hắn thấy nàng nhìn mình liền làm lơ. Nàng lại nhìn qua Hạ Vũ Quân, dù gì hắn cũng là vua, lời nói hắn đáng giá nhất mà.

Hạ Vũ Quân bỗng thấy đệ muội xem trọng mình liền định ra oai một chút, nhưng chưa mở miệng thì đã bị Nguyệt Ly tạt một gáo nước lạnh.

“Muội không cần hỏi ý kiến hắn ta đâu, nào đến đây ta cưng một chút.”

Mộ Hạ: “...” Cưng?

Hạ Vũ Quân: “...” Ta là vua thật sao?

Chợt một lão công công hớt hả chạy vào, Hạ Vũ Quân đi đến ngồi lại trên ghế, Nguyệt Ly thả chân xuống mang giày vào, thì ra nãy giờ này ấy ngồi khoanh chân trên ghế sao? Hạ Vũ Mặc và Mộ Hạ lui về phía bên trái của Hạ Vũ Quân tìm chỗ ngồi. Chẳng mấy chốc mấy người bọn họ đã hoàn thành vị trí của mình, trên mặt Hạ Vũ Quân lúc này nào còn vẻ nịnh bợ lúc nãy nữa, ngay cả Nguyệt Ly cũng đang tỏ vẻ dịu dàng. Mộ Hạ liếc nhìn lão công công đang chạy vào kia, rồi lại nhìn hai người Đế Hậu bọn họ ngồi nghiêm túc, thật đúng là nên giữ thể diện, chỉ người trong nhà mới nên biết sự thật thôi a~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK