“Đúng vậy.” Kha Bá Ấp ngồi đối diện cô, chống cằm nhìn chằm chằm cô.
Từ sau đêm hôm đó, anh đối với cô càng lúc càng không thể kháng cự, mỗi một biểu tình, mỗi một động tác của cô, trong mắt anh đều đẹp không thể nói, anh thường thất thần nhìn cô, giống như mỗi một chỗ trong linh hồn đều bị cô lấp đầy.
Lãnh Quan thật không thay đổi bao nhiêu, cô vẫn hờ hững như trước, không nói nhiều, cũng không hay cười, nhưng đường cong trên mặt cô nhu hòa rất nhiều, khóe miệng cứng rắn có khi sẽ bị nụ cười ôn hòa thay thế, cái loại cười yếu ớt không dấu vết này so với cười to càng dễ dàng bắt lấy tâm Kha Bá Ấp.
“Nhưng mà, em đã gặp nó, bộ dạng nó cùng anh rất giống nhau.” Cô nhíu mày nghĩ, không chú ý tới anh đang suy nghĩ lung tung.
“Ai?” Trong đầu anh toàn bộ chỉ có cô, chưa ý thức được cô nói gì.
“Con anh.”
“Phải không?” Anh không quá chuyên tâm trả lời.
Cô ngước mắt, thấy ánh mắt mê muội của anh, trong mắt hiểu rõ mà giả vờ giận, “Chúng ta đang thảo luận chính sự, xin anh nghiêm túc một chút.”
“Anh rất nghiêm túc a! Nghiêm túc nhìn em.” Anh nở nụ cười, dịu dàng, cuồng dã cùng gợi cảm và phóng đãng không kềm chế được, anh là dạng đàn ông có vẻ đẹp khiến lòng phụ nữ như nai con đi loạn.
“Thật là, anh vẫn không đứng đắn như vậy.” Cô thấp giọng khiển trách. Cô làm sao có thể yêu người giống như anh chứ?
“Sai! Đời này của anh chưa bao giờ đứng đắn như vậy.” Anh thu nụ cười.
“Vậy anh nghĩ ra là con ai lại quan tâm đến sự sống chết của anh như vậy chưa? Nó thậm chí đã sớm biết Khang Chính Thời sẽ gây bất lợi cho anh, nếu không sao có thể đến câu lạc bộ linh lực cầu cứu?” Cô luôn không nghĩ điểm đáng ngờ này.
“Anh cũng không biết.” Anh vuốt cằm, cuối cùng cũng hơi nghiêm túc đối mặt với vấn đề này.
“Nó ngay cả chuyện anh có một tài khoản riêng cũng biết, mới có thể muốn em giáp mặt đòi anh một trăm vạn nguyên.”
“Đây quả thật rất kỳ quái, anh đã hỏi qua người bạn kia, anh ta nói chuyện này anh ta không kể cho người nào nghe cả, tuy rằng một trăm vạn không phải số tiền lớn, nhưng anh thật sự không hiểu ‘đứa con’ kia của anh là làm sao mà biết được?” Anh gãi gãi đầu, cảm thấy càng nghĩ càng có vấn đề.
“Em cho rằng đứa bé kia không tầm thường...” Không phải Lãnh Quan đa tâm, cô có trực giác, Đạt Đạt rất quỷ dị.
“Có thể hay không là Khang Chính Thời cùng đồng bọn của hắn tạo ra hiện tượng giả? Nói không chừng hắc ma pháp còn có thể biến ra đứa trẻ đến nhiễu loạn chúng ta.” Anh đoán mò.
“Hắn muốn giết anh, làm gì lại tìm người tới cứu anh?” Cô phản bác.
“Ừm, đúng vậy! Tựa hồ không có khả năng.”
“Em hoài nghi đứa nhỏ kia có thể không phải...” Cô trầm ngâm nói.
“Không phải cái gì?” Anh lập tức truy hỏi.
Lãnh Quan im lặng, nhất thời không dám nói ra phỏng đoán của mình. Khí của Đạt Đạt khác hẳn người thường, cô cảm thấy nó có thể không phải người, mà là... một linh thể mà thôi.
Một linh thể? Kha Bá Ấp sẽ tin tưởng chuyện này sao?
“Em nghĩ gì thế?” Anh đứng lên đến gần cô, cúi đầu nhìn đôi mắt sâu thẳm thần bí của cô.
Không biết có phải mọi người trong câu lạc bộ linh lực đều có khí chất thần bí làm cho người ta đoán không ra hay không, giống Lãnh Quan, cho dù cô ở ngay trước mắt anh, anh vẫn có cảm giác sợ hãi vì nắm giữ không được cô. Anh đối với ý tưởng này cảm thấy uể oải.
“Không có gì.” Cô có ý nghĩ vô cùng kỳ lạ, nhưng lại không muốn suy nghĩ.
“Nói ra nghe một chút, nói không chừng anh có thể đồng ý với suy nghĩ của em.” Anh nói thẳng, như nhìn thấu do dự của cô.
“Anh...” Cô mới muốn mở miệng, ngoài cửa thư phòng liền truyền đến tiếng của quản gia.
“Thiếu gia, những thứ đồ cũ cậu yêu cầu dọn dẹp đã đóng gói xong, nhưng mà có một món... một món đồ chơi, tôi nghĩ cậu phải xác định còn cần hay không...” Trong giọng nói của quản gia có chút do dự.
“Lấy vào đi.” Kha Bá Ấp nói.
Quản gia mở cửa, lấy một con gấu bông nhỏ lông xù màu nâu, sau đó đưa cho anh.
Khi Lãnh Quan nhìn thấy món đồ chơi kia, cả người từ trên ghế nhảy dựng lên.
Đó là... Đó là gấu Teddy!
Cùng gấu Teddy trong tay Đạt Đạt cầm giống nhau như đúc.
“Hắc! Đây là gấu Teddy tôi thích nhất! Giữ lại đi.” Kha Bá Ấp không phát hiện mặt cô biến sắc, cười lấy con gấu Teddy vẫn còn tốt kia.
“Dạ.” Quản gia lui ra ngoài.
Kha Bá Ấp nhìn gấu Teddy, sau đó cười nói với Lãnh Quan: “Gấu Teddy này là quà sinh nhật năm tuổi mẹ đã cho anh, khi đó anh thật sự là yêu chết nó, em xem, anh đã giữ cẩn thận không để nó hư, bởi vì anh hy vọng tương lai sẽ tặng nó cho con anh.”
Con! Lãnh Quan cơ hồ đã xác định ý nghĩ của mình là đúng.
“Em tin không? Khi đó anh còn đặt tên trước cho con, gọi là Đạt Đạt, hay chứ? Nghe qua giống tiếng súng máy... đạt đạt đạt.”
Đúng rồi! Đúng là như vậy!
Lãnh Quan kinh ngạc nhìn anh. Đạt Đạt đúng là con Kha Bá Ấp!
Là con trong tương lai của anh!
Kha Bá Ấp thấy sắc mặt tái nhợt của cô, ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”
“Anh có biết đứa bé tới tìm em cứu anh tên là gì không?” Cô bình tĩnh nhìn anh.
“Không phải em không biết sao?”
“Sau đó khi gặp lại em có hỏi.”
“Oh? Nó tên gì?” Anh hứng thú dạt dào cười hỏi.
“Nó nói nó tên Đạt Đạt, tựa như tiếng súng máy đạt đạt đạt.” Cô thuật lại lời tự giới thiệu lúc trước của Đạt Đạt.
Nụ cười của Kha Bá Ấp biến mất.
“Đừng đùa, Lãnh Quan.” Trên đời này sao có thể có chuyện như thế?
“Em không có đùa, em đoán không sai, nó chỉ là linh thể, một linh thể sinh ra theo đúng kỳ vọng của anh, nó hy vọng có thể trở thành con tương lai của anh...”
“Đủ rồi! Đây so với chuyện cá chép hóa rồng còn hoang đường hơn!” Anh không thể tin ngăn cô lại.
“Nhất định là như vậy! Nó từng nói, anh chết nó cũng sống không được, cho nên mới tới câu lạc bộ linh lực mua hy vọng, nó hy vọng anh có thể bình an vượt qua nguy nan.”
“Trời ạ! Đây quả thực...” Anh cảm thấy buồn cười, nhưng lại kinh hãi đến cười không nổi.
“Trong tay Đạt Đạt vẫn ôm một con gấu giống gấu Teddy trong tay anh như đúc.” Cô bình tĩnh nói.
Anh ngây ngốc nhìn gấu Teddy trong tay, bị một đống lớn nghi ngờ đột nhiên xuất hiện làm ngập đầu. Đã là năm nào rồi, còn có thể có những chuyện quái lực loạn thần (nôm na là truyện về thần tiên và quỷ quái) này sao?
Sẽ sao?
“Vậy vì sao nó không gặp anh? Vì sao chỉ có em nhìn thấy?” Anh hồi lâu chỉ lôi ra được vấn đề này.
“Nó hẳn là luôn ở cạnh anh.” Cô nhìn bốn phía, nhẹ nhàng kêu: “Đạt Đạt.”
“Đừng náo loạn! Em thật sự nghĩ......” Kha Bá Ấp mới định cười to, đã bị một bóng dáng sáng lên ở góc thư phòng dọa.
Ánh sáng kia chậm rãi hình thành bộ dạng một đứa trẻ bảy tuổi, vóc dáng nho nhỏ, nụ cười sợ hãi, mặc bộ quần áo từ trước đến giờ chưa từng đổi qua.
“Nó... Nó...” Kha Bá Ấp lắp bắp nói không ra lời, chỉ có thể mở to mắt nhìn “đứa con” từ không trung hiện ra.
“Hi! Ba ba.” Đạt Đạt lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.
“Nó...” Kha Bá Ấp ngã ngồi trên ghế, toàn thân không chút sức lực.
Con! Một đứa con vì hy vọng của anh mà sinh! Nó mặc âu phục nhỏ cùng quần soóc khi anh chụp ảnh năm tám tuổi, so với bức ảnh giống nhau như đúc.
Nếu không phải lúc trước đã thấy hắc ma pháp, anh đối với hiện tượng linh lực trong lòng đã biết tới, hiện tại chỉ sợ anh đã sớm bị dọa ngất xỉu rồi.
“Đạt Đạt, cháu không nên gạt ta.” Lãnh Quan đi đến bên người nó, ngồi xổm xuống nhìn nó.
“Con không biết nên nói như thế nào, sau khi lớn lên ba ba đã sớm quên con, con sợ mình không thể làm nổi cob ba...” Đạt Đạt cúi đầu.
“Con... Rốt cuộc là xuất hiện như thế nào?” Kha Bá Ấp thật vất vả hoàn hồn, nửa ngày mới phun ra những lời này.
“Hy vọng. Hy vọng của ba khiến con xuất hiện.” Trong mắt Đạt Đạt lóe hào quang.
“Hy vọng?”
“Đúng vậy, trước kia không phải ba thường nói muốn cùng người yêu nhất sinh một đứa con đáng yêu lại thông minh sao?” Đạt Đạt nhắc lại mơ ước trước đây của anh.
Kha Bá Ấp nhớ lại lúc tám tuổi khi mẹ mất, anh cô độc thường xuyên tâm sự với gấu Teddy, khi đó anh xác thực từng nói như vậy.
Chỉ là... Anh vạn vạn không nghĩ tới hy vọng khi đó lại trở thành sự thật!
“Là... hy vọng của ta triệu hồi con đến sao?” Anh vén sợi tóc trên trán, lấy hết dũng khí, cũng thong thả tới trước mặt Đạt Đạt.
“Phải.” Đạt Đạt gật gật đầu.
“Ta không nhất định sẽ là người cha tốt, con không sợ đầu thai sai sao?” Anh chậm chạp hỏi.
“Ba sẽ, con biết ba sẽ thương con, chỉ cần ba tìm được cô gái ba thật sự thích, ba sẽ trở thành người cha tốt.” Đạt Đạt kiên định nói.
“Cô gái thật sự thích?” Kha Bá Ấp phút chốc quay đầu nhìn Lãnh Quan. Anh đã tìm được rồi!
Lãnh Quan nhìn anh, hai người bốn mắt giao nhau, một loại phù hợp trước nay chưa có khi tầm mắt bọn họ trao đổi.
“Con biết mẹ nhất định là cô gái ba thích nhất, cho nên con tìm mẹ đến đây.” Đạt Đạt vui vẻ nở nụ cười.
“Mẹ?” Lãnh Quan chấn động. Nó đang nói cái gì?
Kha Bá Ấp nhìn Lãnh Quan, lại nhìn Đạt Đạt, bỗng nhiên nở nụ cười. “Trời ạ! Em không phát hiện, mắt, miệng của Đạt Đạt rất giống em sao?”
Lãnh Quan lui ra sau từng bước, trừng lớn mắt.
Giờ đổi thành cô kinh hãi.
Đạt Đạt giống cô?
Trời ạ! Khó trách lúc đầu khi cô thấy nó cảm thấy nó rất quen, thì ra... thì ra Đạt Đạt lại là con của cô cùng Kha Bá Ấp trong tương lai?!
Thượng đế!
“Đây có nghĩa em nhất định là người của anh, Lãnh Quan.” Kha Bá Ấp sung sướng ôm chặt cô, nặng nề hôn đôi môi ngạc nhiên khẽ cong của cô.
Đạt Đạt cười meo meo nhìn “ba” cùng “mẹ” nó ân ái, hoa chân múa tay vui sướng nắm gấu Teddy xoay quanh bên người bọn họ.
“Đợi chút.” Lãnh Quan cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, đối với kết quả hí kịch hóa này cô không cách nào tiếp nhận. “Chờ một chút, Đạt Đạt, không phải con chỉ muốn ta tới cứu Kha Bá Ấp...”
“Đúng vậy, mẹ tới cứu ba, sẽ yêu ba. Con đã sớm biết sẽ là con của hai người.” Đạt Đạt vừa nói vừa gật đầu.
“Cho nên con mới đến câu lạc bộ linh lực tìm ta?” Cô giật mình nghĩ đến ánh mắt có thâm ý khác của quản lý.
“Phải!”
Trời! Đứa nhỏ này là Cupid (thần tình yêu, là cậu bé với cây cung chuyên bắn vào người khác để ghép đôi họ trong thần thoại Hi Lạp) chuyển thế sao? Lãnh Quan cũng chỉ có thể âm thầm lắc đầu, này so với Kiều thái thú loạn uyên ương còn thái quá hơn!
“Nhưng mà, vì sao con biết ta sẽ là... ta sẽ là...” Lãnh Quan nói chuyện lắp bắp hiếm thấy.
“Con đương nhiên biết a! Sức mạnh tình yêu cho con biết. Con rất thông minh, bởi vì con di truyền tinh hoa của ba và mẹ a!” Đạt Đạt kiêu ngạo ngước cằm, trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu có vẻ tự phụ của Kha Bá Ấp cùng sự nhạy bén của Lãnh Quan.
“Con...” Đứa nhỏ này! Hiểu biết thông minh khiến người ta không thể không thương! Cô đối với việc trong lòng nảy lên tình thương của mẹ cảm thấy thật không tưởng nổi.
“Tốt lắm, không hổ là con ta.” Kha Bá Ấp thưởng thức vỗ bả vai nho nhỏ của Đạt Đạt.
Hai cha con cười thành một đám.
“Vậy... Đạt Đạt, con sớm biết rằng là ai sẽ đối phó ba con sao?” Cô nghĩ tiếp, quyết định đem mọi chuyện hỏi rõ ràng.
“Biết...” Đạt Đạt co rúm lại một chút, khuôn mặt tươi cười vui vẻ biến mất, tay bứt rứt không giấu được sợ hãi.
“Con biết là Khang Chính Thời?” Kha Bá Ấp cũng hỏi.
Đạt Đạt gật gật đầu. “Hắn... Hắn là kẻ đáng sợ... Có lẽ con không nên vui mừng quá sớm, nếu ai trong hai người có chuyện gì, con sẽ biến mất.” Nó lo lắng nói.
“Có ý gì?” Kha Bá Ấp vội vàng hỏi.
“Hai người phải thật cẩn thận...” Đạt Đạt nói xong nhìn Lãnh Quan một cái, lại nói: “Con biết đem mẹ cuốn vào rất nguy hiểm, nhưng không như vậy hai người căn bản không thể quen biết, cũng sẽ không yêu nhau, cho nên ta chỉ có thể mời mẹ đến bảo vệ ba. Nhưng... Nhưng người kia rất đáng sợ, hai người nhất định phải cẩn thận! Nhất là mẹ...” Đạt Đạt nói năng có chút lộn xộn.
“Rốt cuộc là sao? Đạt Đạt, con nói rõ ràng một chút.” Kha Bá Ấp gấp đến độ hướng về phía trước muốn giữ chặt nó, nhưng chân anh mới bước một bước, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
“Là hắn!” Đạt Đạt kêu sợ hãi, chạy trốn tới góc, “Phải cẩn thận! Hắn không phải hai người, hắn là một người, hắn rất đáng sợ...” Nói xong bóng dáng liền biến mất.
Đây là ý gì? Lãnh Quan cũng hồ đồ.
“Đạt Đạt!” Kha Bá Ấp còn muốn hỏi rõ ràng, bất đắc dĩ Đạt Đạt đã rời đi, anh nhìn Lãnh Quan, tiếp điện thoại.
“Kha đổng, tôi là Khang Chính Thời, đêm nay nhà hàng Mỹ Vị khai trương, mời anh tham gia, làm ơn phải tham dự.” Giọng nói của Khang Chính Thời từ đầu kia điện thoại truyền đến.
“Mấy giờ?” Thời điểm quyết đấu cuối cùng cũng đến. Kha Bá Ấp nghĩ trong lòng.
“Bảy giờ rưỡi tối, tôi đi đón anh.”
“Không cần, nói địa điểm cho tôi biết, tôi tự mình lái xe đi.”
“Ở lầu hai cao ốc Nhật Quang.”
“Được, tôi sẽ đến đúng giờ. Về phần anh.....” Anh ngừng một chút, “Anh tốt nhất cũng đúng giờ, Khang Chính Thời.”
“Tôi sẽ.” Giọng nói của Khang Chính Thời nghe qua như đang chấp nhận khiêu chiến.
Gác điện thoại, Lãnh Quan lo lắng nói: “Em đi cùng anh, em sợ Khang Chính Thời có gian trá.”
“Không! Em không nghe Đạt Đạt cảnh cáo tất cả đều là nhằm vào em sao? Con muốn em cẩn thận, không phải anh, có thể thấy được nguy hiểm của em lớn hơn anh, anh không muốn em bị một chút thương tổn nào.” Anh nắm hai vai cô, so với cô còn khẩn trương hơn.
“Đừng quên, em là đến bảo vệ anh, huống hồ em có linh lực, Khang Chính Thời không thương tổn được em.” Cô tự tin trấn an anh.
“Nhưng...” Anh ôm cô, bất an trong lòng không thể tiêu tan.
“Em sợ là người sau lưng Khang Chính Thời kia, Bá Ấp, hắn mới là nhân vật đáng sợ.”
“Chính vì hắn đáng sợ, anh mới không muốn em mạo hiểm, đây là ân oán của anh cùng Khang Chính Thời, để anh đi đối phó hắn.” Anh sôi sục nói.
“Đừng ngốc thế, hắn âm hiểm khó dò, anh sao có thể là đối thủ của hắn? Để em đi cùng anh, nếu không Đạt Đạt cũng sẽ không yên tâm.” Cô lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Kha Bá Ấp si mê nhìn cô, lại lần nữa hôn lên nụ cười chợt lóe rồi biến mất của cô. Anh muốn cô không có việc gì, anh cùng cô sống những ngày tháng hạnh phúc vĩnh viễn, sau đó có con đáng yêu giống Đạt Đạt...
Chỉ là, hy vọng này, thượng đế sẽ nghe thấy sao?
***
Tập đoàn ẩm thực Mỹ Vị của u Mĩ lần đầu tiên khai trương chi nhánh ở Đài Loan, thân là long đầu lão đại của ngành ăn uống ở Đài Loan, Kha Bá Ấp rất phong độ tham dự sự kiện này, anh tới đúng bảy giờ rưỡi, âu phục sẫm màu, nhanh nhẹn nho nhã, tuấn dật phi phàm xuất hiện trong tiếng kinh hô xôn xao của mọi người.
Bên cạnh anh là Lãnh Quan mà anh ngàn cầu vạn cầu mới đồng ý mặc vào bộ lễ phục gấm trắng lần trước mua ở cửa hàng thời trang cao cấp, tóc ngắn đen nhánh xinh đẹp cùng gương mặt lãnh tuyệt thanh diễm, giống như ánh tuyết trắng trong đêm đông, đồng dạng trở thành tiêu điểm chú mục của mọi người trong hội trường.
Bọn họ giống một đôi người ngọc khiến người ta yêu thích và ngưỡng mộ, trong tiếng hoan nghênh của Jerry Vương đi vào hội trường, lập tức trở thành ánh đèn xinh đẹp bắt giữ đối tượng.
Mọi thứ trước mắt Kha Bá Ấp đều không thích thú gì, tuy rằng giới truyền thông đối với việc lần này anh thoát khỏi thái độ mặc kệ mọi chuyện từ trước tới giờ, chủ động lấy tác phong của thủ lãnh xí nghiệp Trường Ấp xuất hiện cảm thấy buồn bực, cũng đối với tin đồn anh và Khang Chính Thời không hợp viết ra nhiều bài báo, nhưng chỉ có chính anh biết, đêm nay là lần đầu tiên anh cùng Khang Chính Thời quyết đấu sau khi lột bỏ mặt nạ.
Nơi này chẳng qua là võ đài lần đầu tiên “anh em” bọn họ trực tiếp đối đầu mà thôi.
Đã nhiều ngày nay, Khang Chính Thời mặc dù không lên tiếng, vẫn đến Trường Ấp làm, nhưng hắn cố ý vô tình tránh Kha Bá Ấp cũng là sự thật, trong lòng bọn họ đều biết rõ đối phương sớm biết chân tướng mọi việc, nhưng lại không muốn lập tức xé rách mặt, bởi vậy thẳng đến khi vết thương của Kha Bá Ấp đã lành, Khang Chính Thời vẫn không tiến thêm một bước hành động.
Hắn đang đợi cái gì? Câu hỏi này Kha Bá Ấp luôn suy đoán trong lòng.
Khang Chính Thời kỳ thật đã sớm đến, hắn xa xa cùng Kha Bá Ấp trao đổi ánh mắt một chút, hai người đều cảm nhận được địch ý giương cung bạt kiếm giữa bọn họ.
Lãnh Quan nghi hoặc khi thấy Khang Chính Thời đến một mình, cô suy nghĩ, kẻ có siêu năng lực trốn sau hắn vì sao chậm chạp không hiện thân?
Nhưng trước mặt người ngoài, Kha Bá Ấp cùng Khang Chính Thời vẫn duy trì lễ phép cơ bản, cùng chính khách và đồng nghiệp tham dự hội nghị trong sân thăm hỏi nhau. Nhưng, sau một phen khách sáo trò chuyện, Khang Chính Thời bỗng nhiên từ một cánh cửa khẩn cấp khác ở hội trường biến mất tung tích, Lãnh Quan luôn chú ý hắn cảm thấy khác thường, không muốn quấy rầy Kha Bá Ấp đang cùng Jerry Vương nói chuyện, cô một mình truy tung Khang Chính Thời, xuyên qua hội trường, đuổi kịp đến thang máy lên lầu ba.
Thang máy lên từng tầng một, so với đại sảnh thân thiện, góc hẻo lánh này có vẻ âm u thâm trầm, cô mơ hồ thấy một ánh lửa chợt lóe chợt tắt, ngọn lửa kia vừa xuất hiện, cô lại cảm ứng được một luồng hơi thở mạnh mẽ mà tà ác xuất hiện, nhưng tựa hồ lại có sức mạnh nào đó khống chế nó.
Cô chạy lên lầu ba, ngay tại cầu thang đi thông lên lầu bốn, Khang Chính Thời đang dán người vào góc tường, trên người có một lớp lửa xanh mỏng, khuôn mặt vặn vẹo trừng cô.
“Khang Chính Thời...” Cô kinh ngạc phát hiện hắn biến hóa kỳ lạ, có hai cổ khí đang trên người hắn giao chiến.
“Cô... vì sao cô để nó đến, tôi vẫn tránh nó, chỉ sợ không khống chế được mình, mà cô... cô có siêu năng lực vì sao còn muốn dẫn nó đi tìm cái chết?” Giọng nói của hắn lúc mạnh lúc yếu, giống như đang kìm nén thống khổ rất lớn.
“Anh nói cái gì?” Cô cẩn thận tiếp cận hắn.
“Lúc trước, trong oán hận mẹ tôi bắt đầu tiếp xúc với hắc ma pháp, bà dạy tôi rất nhiều pháp thuật kỳ lạ người thường không biết, tôi rất thông minh, một chút liền thông, sau lại... Câm miệng!” Một giọng nói nghiêm khắc khác từ trong miệng hắn phát ra, cắt ngang hắn tự thuật chuyện xưa.
Lãnh Quan thất thần. Là...
Khang Chính Thời toàn thân phát run, bộ mặt dữ tợn giống như mãnh thú, sau đó, vùng vẫy nửa ngày mới khôi phục lại nguyên trạng. Hắn liều mạng thở hổn hển, lấy lại âm điệu vốn có nói: “Sau lại... tôi... tôi phát hiện mình có năng lực không tầm thường... đúng... chính là cô đã thấy... lửa... tôi có thể khiến mọi thứ bốc cháy...” Hắn lại thở hổn hển mấy hơi, mới nói tiếp: “Nhưng, làm... một lần tôi chơi đùa đã khiến... khiến ngôi nhà nhỏ mẹ tôi ở bị thiêu hủy, sau đó... tôi liền bệnh nặng... hoàn toàn quên mất việc này... mọi chuyện... tôi nghĩ... đây là chuyện không tốt, vì thế sau khi tỉnh lại, tôi cái gì cũng không nhớ rõ... ngay cả mẹ từng oán hận cùng nguyền rủa Kha gia, ngay cả lúc trước bà bệnh chết như thế nào tôi cũng quên hết...”
Lãnh Quan lẳng lặng nghe, mặc dù cô không biết vì sao hắn muốn nói cho cô những chuyện này, song, cô dám khẳng định, những lời hắn sắp nói mới là trọng điểm.
“Tôi vừa học vừa làm lớn lên giống người thường, về sau Kha lão tìm tới tôi, nói muốn tài trợ tôi học lên cao hơn, lại cho tôi vào Trường Ấp làm việc. Tôi từng hoài nghi sao lại có người tốt với tôi như vậy, nhưng đắc ý vì một bước lên mây khiến tôi đã quên tìm lời giải về động cơ sau lưng Kha lão... cho đến...” Hắn nói tới đây, hô hấp lại hỗn loạn.
“Cho đến khi anh phát hiện anh chính là con tư sinh của Kha lão, mới nhớ lại tất cả mọi chuyện?” Cô thay hắn nói hết lời.
Vừa nghe thấy “con tư sinh”, mặt Khang Chính Thời đột nhiên thay đổi, mắt hắn trừng lớn, da mặt run rẩy, sau đó bất ngờ cất tiếng cười to.
“Ha ha ha... Đúng vậy! Con tư sinh! Con tư sinh a!” Giọng nói trầm ổn lúc ban đầu biến đổi thành âm trầm bén nhọn.
Lãnh Quan lui về phía sau từng bước, bởi vì từ khi giọng nói này xuất hiện, cô phát giác Khang Chính Thời đang phát ra sức mạnh to lớn.
Đó là một luồng sức mạnh tà ác bị thả ra!
“Khi hắn biết hắn là con tư sinh mới có được địa vị hôm nay, hắn đáng thương rốt cuộc cũng phải cầu xin ta giúp đỡ... Ha ha ha! Hắn kiềm chế ta hơn hai mươi năm, cuối cùng lại cúi đầu trước ta...” Khang Chính Thời thay một gương mặt sắc bén khác, cười lạnh với cô.
Lãnh Quan bỗng dưng nghĩ đến lời Đạt Đạt nói
Khang Chính Thời không phải hai người, hắn kỳ thật là một người!
Một người có hai nhân cách, người tinh thần phân liệt!
“Hạnh ngộ, thì ra ngươi chính là một Khang Chính Thời khác.” Cô bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng lại bắt đầu sốt ruột. Khang Chính Thời này so với người lúc trước khó đối phó hơn nhiều!
“Chậc chậc chậc, thông minh, xinh đẹp, bình tĩnh lại có linh lực không người so được, khó trách Kha Bá Ấp tên phong lưu kia lại bị ngươi thu phục, ngay cả ta thấy cũng nhịn không được mà áy náy!...” Một tên Khang Chính Thời hung ác lại nguy hiểm trong cơ thể hắn đã có cơ hội thức tỉnh.
“Im miệng! Ngươi mới là Khang Chính Thời sử dụng hắc ma pháp cùng siêu năng lực?” Không để ý tới hắn chế nhạo, cô lập tức hỏi lại.
“Ha ha ha, ta là hắn, hắn là ta, sau khi hắn thiêu hủy nhà ở, liền sợ tới mức tránh trong linh hồn khóc, cũng đem bản thân một phân thành hai, hắn kỳ thật là tên tiểu quỷ tàn nhẫn lại không hiểu chuyện, nhưng lại sợ bị người khác biết, vì thế cứng rắn giả làm đứa trẻ ngoan ngoãn đa tài, lừa bịp thế nhân, đem những chuyện xấu xa đã làm gán cho ta, hắn làm người tốt, ta đây... Khang Chính Thời tràn ngập hận ý cùng bất bình này đã bị hắn vùi vào vực sâu. Hừ! Kết quả sau khi hắn biết được quan hệ của Kha lão và hắn, chuyện cũ trước kia tất cả đều trở lại đầu hắn, hắn đáng thương chịu không nổi sự dày vò giữa việc trong lòng muốn trả thù lại không dám trả thù, ý chí càng lúc càng yếu ớt, vì thế ta liền xuất hiện... Ta thay hắn thu thập tàn cục, thay hắn tiêu diệt cực khổ, diệt trừ mọi kẻ địch trước mặt hắn.” Miệng hắn cong lên một nụ cười ác ý, rất giống bị ác ma nhập vào người.
Khang Chính Thời này khiến người ta không rét mà run.
“Mà người đầu tiên ngươi muốn diệt trừ chính là Kha Bá Ấp?” Cô phòng bị hỏi.
“À! Hắn à! Lúc trước vốn nghĩ đánh gục Kha lão đầu trước, nhưng Kha Bá Ấp cho ta cơ hội, động tay động chân, khiến nó thua lỗ ít tiền, không nghĩ tới Kha lão đầu vì như vậy mà không chịu được, liền nằm thẳng cẳng, thật không thú vị! Vì thế cũng chỉ còn lại Kha Bá Ấp là tảng đá lớn duy nhất chắn trước chúng ta, chỉ cần đá hắn rơi xuống, lại công bố thân phận chân chính của Khang Chính Thời ta, tất cả mọi thứ của Kha gia toàn bộ đều thuộc sở hữu của ta, ha ha ha... phương pháp đơn giản như vậy, cái tên nhát gan lại chậm chạp kia không làm, còn nhiều lần kiềm chế ta trong thân thể hắn, hiện tại ta không bao giờ nghỉ ngơi nữa, ta muốn tiêu diệt hắn, thể xác này ta muốn chắc rồi!” Khang Chính Thời cười điên cuồng, nắm chặt hai tay.
“Ngươi cho là giết Kha Bá Ấp có thể có được mọi thứ của Kha gia? Đừng nằm mơ, người họ Kha trước khi kế thừa xí nghiệp Trường Ấp đều đã viết di chúc, nếu chủ sự đột nhiên tử vong, tài sản sẽ quyên cho từ thiện, chuyện quan trọng như vậy ngươi không biết sao?” Cô đem những tư liệu biết được trong mấy ngày Kha Bá Ấp dưỡng thương ra uy hiếp hắn.
“Còn không dễ dàng à? Ta sẽ bắt hắn sửa nội dung di chúc, ha ha ha! Em trai đáng thương của ta trước khi chết cháy nhất định sẽ thay ta làm tốt mọi chuyện.” Hắn càn rỡ cười sằng sặc.
Lãnh Quan không thể không ảo não vì sao mình không sớm một chút phát hiện hai mặt của Khang Chính Thời, như vậy, khi hắn còn có lương tri chế trụ hắn trước sẽ không dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.
“Hiện tại, ngay cả ngươi cũng không thể cứu Kha Bá Ấp! Mạng của hắn ta muốn!” Khang Chính Thời cười khiến người ta xương cốt rã rời.
“Ngươi muốn làm gì?” Cô cả giận nói.
“Chờ một chút ngươi sẽ biết. Đương nhiên, ta cũng sẽ không buông tha ngươi, chỉ là, sau khi ta thu thập đứa con danh chính ngôn thuận của Kha lão đầu, mới cùng ngươi so chiêu, ta chờ không kịp muốn xem cảnh Kha Bá Ấp bị lửa của ta thiêu chết phấn khích thế nào đây!” Hắn nói xong giơ giơ nhẫn trong tay lên.
Lãnh Quan nhớ rõ đó là chiếc nhẫn Khinh Khinh đã cắt qua da Kha Bá Ấp, nơi đó có máu Kha Bá Ấp.
Hắn lại muốn sử dụng hắc ma pháp?
“Ta sẽ không cho ngươi thực hiện được.” Cô chắn trước mặt hắn.
“Ta muốn là ngươi nhanh chút đuổi tới bên người họ Kha thay hắn dập tắt lửa, mà không phải ở đây quấn lấy ta.” Hắn cười gian, đột nhiên há miệng phun một ngọn lửa vào chiếc nhẫn, một cỗ màu đỏ hỏa diễm đảo quanh nhẫn, bị bỏng đứng lên.
Cùng lúc đó, đại sảnh truyền đến tiếng Kha Bá Ấp kêu thảm thiết, Lãnh Quan biến sắc, lòng bàn tay phát ra một dòng khí lạnh, lao thẳng tới cái nhẫn kia.
Khang Chính Thời dễ dàng né tránh, lạnh lùng thốt: “Trong ba phút, ta sẽ đốt nó thành một đống xương trắng.”
“Khang Chính Thời, ngươi thật ngoan độc!” Cô vội la một tiếng, không rảnh lại lưu lại, chạy vội đến đại sảnh bữa tiệc.
Khang Chính Thời lập tức quăng ra một đám lửa vây cô ở thang lầu, sau đó âm hiểm cười nói với cô: “Ngươi ở đây chơi đùa cùng lửa của ta đi! Kha Bá Ấp giao cho ta.”
“Khang Chính Thời, đừng bị ma quỷ trong lòng anh khống chế được, Kha Bá Ấp là em trai anh a!” Cô bị vài đám lửa nhỏ kia chia ra công kích làm tâm tình đại loạn, càng không ngừng la lên.
Em trai? Một Khang Chính Thời khác bị ức chế ở trong cơ thể rung động một chút, nhưng lập tức bị sức mạnh tà ác chế ngự.
“Đừng nghĩ đến phá hoại, bạn của ta, từ giờ trở đi, tất cả đều giao cho ta, ha ha ha...” Hắn cười độc thoại, đi vào đại sảnh loạn thành một đống.
Lúc này, Kha Bá Ấp toàn thân bị cháy đang ngã vào giữa đại sảnh, Jerry Vương cùng mọi người bị một màn này làm kinh sợ ngây ra như phỗng, vài người phản ứng mau đã lấy bình chữa lửa phun lên trên người anh, nhưng kì lạ, chung quanh anh tựa hồ có một bức tường vây quanh, bình chữa lửa căn bản không dùng được.
“A…” Kha Bá Ấp đau đến hai tay che mặt, bộ dáng làm người ta kinh hãi.
“Trời! Kha đổng, đây là có chuyện gì?” Khang Chính Thời giả vờ kinh ngạc, vội vàng cởi quần áo bao toàn thân anh.
“Khang tổng, anh như vậy rất nguy hiểm!” Jerry Vương sợ tới mức kêu to.
“Anh ấy là ông chủ của tôi a!” Khang Chính Thời nói giống như là một cấp dưới trung tâm.
“Anh...”
Jerry Vương cùng quần chúng vây xem đều bị hành vi của hắn cảm động, nhìn hắn không để ý nguy hiểm dập lửa trên người Kha Bá Ấp.
Hắn cười lạnh, thu hồi ngọn lửa, nâng Kha Bá Ấp toàn thân đầy hơi nước dậy, “Tôi phải đưa anh ấy đi bệnh viện, xin nhường đường cho.”
Mọi người tránh đường, để Khang Chính Thời thuận lợi mang Kha Bá Ấp đi.
Lãnh Quan ở thang lầu thật vất vả mới dập tắt được lửa, cô vọt vào đại sảnh, không phát hiện Kha Bá Ấp, không nói hai lời chạy xuống lầu một, nhưng cô mới đến cửa, liền thấy Khang Chính Thời cùng Kha Bá Ấp ngồi vào một chiếc xe hơi đen rời đi.
Cô vươn tay lên, một ngọn băng bắn thẳng đến lốp xa, nhưng sức mạnh của cô còn chưa đánh tới, một ngọn lửa liền ngăn trở công kích của cô, đem băng của cô hóa thành một vũng nước.
“Đáng ghét!” Cô khẽ cắn môi, lên chiếc Benz của Kha Bá Ấp, đi theo sát.
Sức mạnh của Khang Chính Thời không thể khinh thường, trong lòng cô nóng như lửa đốt nghĩ, hắn có thể là đối thủ khó chơi nhất mà cô gặp qua, bởi vì nhược điểm duy nhất của linh lực cô chính là “sợ lửa”.
Lửa có thể làm tan băng a!
Cô nên làm sao để cứu Kha Bá Ấp?
Đêm đen dày đặc như bóng tối trong lòng cô, xiết chặt lòng cô, giờ khắc này, cô rốt cục cũng hiểu ẩn ý trong bài Tước Lợi Nhi bói được.
Nếu yêu và chết cùng hiện ra, như vậy, cô không còn lựa chọn nào khác.
Đúng vậy! Trong lòng cô tự nói, vì cứu Kha Bá Ấp, cho dù cô phải chết cũng không hối tiếc.