Anh biết rõ cảm giác này, một thời gian bị lửa nướng vài lần, anh vô cùng hiểu đây lại là hắc ma pháp lại ra tay với anh, chẳng qua vài lần trước có Lãnh Quan dùng băng bảo vệ anh, bị thương không nặng, mà lần này... lần này thật đúng là con mẹ nó đau chết người!
Hít thật sâu một hơi, anh củng cố tinh thần, nhìn bốn phía, đối với gian phòng treo vài chiếc gương này cảm thấy tò mò.
Rèm cửa sổ rất dày màu đỏ thẫm, cùng với một thảm hoa văn hình dấu sao kỳ dị, trên bàn đốt một ngọn nến, khi ánh lửa lay động, trong phòng có vẻ lắc lư mà quỷ mị, giống như cung điện của thầy đồng.
Đây là nơi nào? Lãnh Quan đâu? Anh tự hỏi, anh nhớ rõ mình ở cao ốc Nhật Quang toàn thân bốc cháy, sau đó bất tỉnh nhân sự, chuyện kế tiếp hoàn toàn không biết.
Chẳng lẽ anh bị Khang Chính Thời bắt tới?
Anh trong lòng cả kinh, quyết định đứng lên, ngay lúc đó cửa từ từ mở ra, Khang Chính Thời mặc một bộ quần áo cổ quái đi đến, trên mặt mang theo nụ cười hung ác.
“Oh? Đã tỉnh sao? ‘Em trai’ yêu quý của ta.” Hắn cười quái dị.
Kha Bá Ấp bị tiếng nói cùng thái độ khác lạ của hắn khiến không hiểu ra sao.
“Mày... mày là Khang Chính Thời?”
“Đúng vậy, là ta, một người ngươi chưa từng gặp qua, cũng không quen ta! Về phần cái tên ngu xuẩn cam nguyện đi theo Kha lão đầu làm trâu làm ngựa, hiện tại đang ở nơi này.” Hắn chỉ vào ngực hắn. “Ở trong này ngủ như trẻ con, không ai làm hắn tỉnh được.”
“Mày đang nói cái gì?” Anh chưa hiểu, chỉ cảm thấy Khang Chính Thời trước mắt hoàn toàn thay đổi thành người khác.
“Ta nói... Ta chính là Khang Chính Thời, tên bên trong cũng là Khang Chính Thời, chẳng qua ta so với hắn lợi hại hơn, cũng thành thật hơn, ta không quan tâm bị người khác biết ta có siêu năng lực, còn có thể sử dụng hắc ma pháp, tên nhát gan kia trong lòng luôn run sợ sợ bị phát hiện hắn không giống người thường, giả bộ thành dáng vẻ thánh hiền thật đáng ghê tởm, hừ! Ta sẽ không dễ chọc như vậy, họ Kha, con người của ta bình thường càng thấy người khác thống khổ liền càng vui sướng, cũng không cách nào chịu được mọi thứ của mình rơi vào túi người khác, cho nên, ta đối với sự tồn tại của ngươi thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu.” “Mày... mày là Khang Chính Thời?” Kha Bá Ấp có thể nào không nghi ngờ chứ? Quen Khang Chính Thời nhiều năm như vậy, hắn căn bản không phải bộ dáng hiện tại này.
“Đúng vậy!”
“Trời ạ! Mày là kẻ... Mày chính là kẻ...” Anh bừng hiểu ra.
“Dùng từ như bọn ngươi thường nói, nhân cách phân liệt?” Khang Chính Thời liếc mắt hỏi lại.
Kha Bá Ấp ngậm miệng, thì ra Đạt Đạt sợ hãi là Khang Chính Thời tàn nhẫn lại mất đi nhân tính “này”.
“Hừ! Phân liệt thì sao chứ? Không bao lâu nữa, tên Khang Chính Thời yếu đuối kia sẽ mãi mãi không tỉnh lại, ta một mình nắm trong tay thân thể này, chờ sau khi ngươi bị ta giải quyết, ta còn phải từ từ hưởng thụ mọi thứ của ngươi!”
“Mày nghĩ thật hay!” Kha Bá Ấp phỉ nhổ.
“Ngươi nghĩ rằng ta không làm được?” Khang Chính Thời đến gần anh, cúi đầu, dùng ánh mắt bi thảm nhìn anh.
“Cho dù tao chết, mày cũng đừng mơ tưởng có được thứ gì của Trường Ấp!” Anh giận mắng, cá tính không thỏa hiệp trong gen mỗi khi gặp chuyện sẽ phát tác.
“Oa! Người kiên cường à? Ta sẽ để ngươi cầu xin tha thứ.” Khang Chính Thời cười tà một tiếng, năm ngón tay duỗi ra, trong phòng phút chốc xuất hiện từng đám lửa xanh.
“Mày muốn làm gì?” Anh cảnh giác lui ra sau, nhìn chằm chằm bảy, tám trái cầu lửa bên người tùy thời sẽ đốt tới anh.
“Từng nướng thịt chưa? Có muốn nghe lại tiếng xèo xèo này một chút không?” Khang Chính Thời nhe răng trợn mắt ghé sát vào anh.
“Mày điên rồi!” Kha Bá Ấp kêu to. Khang Chính Thời này là kẻ điên! Một tên điên bị quỷ ám!
“Ta điên, nhưng con người không phải đều là kẻ điên cùng kẻ ngốc sao? Hiện tại, ngươi muốn ngoan ngoãn ký tên lên văn kiện này, hay là muốn hưởng thụ mùi vị bị lửa nướng?” Khang Chính Thời lấy ra một phần tư liệu để trước mặt anh.
“Đây là cái gì?” Anh cố ý hỏi. Anh kéo dài thời gian, anh biết Lãnh Quan nhất định sẽ đến cứu anh, cho nên anh tận lực quấn lấy Khang Chính Thời.
“Với trí thông minh của ngươi mà lại không biết à? Hay là ngươi muốn kéo dài thời gian chờ ả kia tới cứu ngươi?” Khang Chính Thời lập tức nhìn thấu ý nghĩ của anh.
“Muốn tao ký tên, trừ phi giết tao!” Anh thẳng thắn cự tuyệt.
“Thật vậy chăng? Ngươi không sợ sau khi ngươi chết, ta tiếp thu người ngươi yêu?” Khang Chính Thời cười ám muội. “Nói thật, cô ta khá hợp khẩu vị của ta, ta thật muốn nhìn xem dáng vẻ cô ta cởi sạch...”
“Câm cái miệng bẩn thỉu của mày lại!” Kha Bá Ấp khí cực kỳ.
“Hắc hắc, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn ký tên đi, miễn cho chính mình tự tìm tội chịu.”
“Nằm mơ!” Kha Bá Ấp phun nước miếng vào mặt hắn.
“Ngươi muốn chết!” Khang Chính Thời sắc mặt đại biến, nhất thời đem tất cả những ngọn lửa bắn về phía anh, miệng còn thì thào một ít chú ngữ nghe không hiểu.
“A” Kha Bá Ấp đau đớn, sức lực mất hết, anh không chỉ cảm thấy lửa thiêu đốt bên ngoài anh, trong cơ thể anh cũng giống như có lửa, lục phủ ngũ tạng tất cả đều nóng muốn chết đi.
“Siêu năng lực của ta cộng thêm hắc ma pháp, có thể làm ngươi muốn sống không thể, muốn chết không xong!” Khang Chính Thời cười lạnh, khống chế sức mạnh của hắn.
“A... mày... cặn bã...” Kha Bá Ấp quay cuồng trên đất, hai tay nắm tóc, chỉ hy vọng mau chóng rời xa đám lửa này.
Anh không muốn cứ như vậy chết đi! Anh cầu xin trong lòng, anh còn chưa nhìn thấy Lãnh Quan, anh muốn tiếp tục chống đỡ!
Lửa đốt thân đau đớn khiến anh nhịn không được khóc thét, ở thời điểm khó chịu nhất, anh không khỏi hận mình không có chút sức để tự vệ, vì sao anh ngay cả bản thân cũng không xong.
Khang Chính Thời ngửa mặt lên trời cười to, cảnh đặc sắc trước mắt này làm hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
“Đốt đi! Đem tất cả khổ sở nhiều năm qua ta cùng mẹ ta phải chịu trả lại cho ngươi đi! Ha ha ha...”
Đang lúc hắn hết sức đắc ý, một bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng đánh về phía hắn, cướp đi chiếc nhẫn trên ngón giữa của hắn, nhanh chóng quăng nhẫn ra ngoài cửa sổ, sau đó cầm một cái đệm ghế thay Kha Bá Ấp dập lửa.
Là Đạt Đạt!
“Tên tiểu quỷ này!” Khang Chính Thời cao giọng tức giận, vươn tay chộp tóc nó.
Đạt Đạt chợt lướt qua, kêu to: “Ba ba, đứng lên, con đã quăng nhẫn rồi, sức lực của ba có thể khôi phục. Ba ba, phản kích a! Vì mẹ, vì con!”
Nghe giọng nói Đạt Đạt, trói buộc trên người Kha Bá Ấp nhất thời giải trừ, anh ra sức đụng vào Khang Chính Thời, hai người đều ngã trên đất, anh phát hiện cảm giác nóng rực trong cơ thể đã biến mất, chỉ còn lại ngọn lửa màu lam bên ngoài cơ thể.
“Tên khốn này!” Anh khởi động thân trên, nhấc tay đấm vào mặt Khang Chính Thời, phát tiết lửa giận mấy ngày nay thỉnh thoảng bị hắn dùng hắc ma pháp khống chế.
Khang Chính Thời không nghĩ tới anh sức lực không nhỏ, bị đánh cho răng rớt mấy chiếc, hai mắt trừng, mày chau chặt.
“Hừ! Cho dù không có ma pháp, ta cũng có thể trị mày!” Hắn nói xong liền thổi một hơi vào mặt Kha Bá Ấp, lửa nóng cháy theo đó thoát ra, đánh về phía Kha Bá Ấp.
“Đáng chết!” Kha Bá Ấp nhanh nhẹn tránh đi, nghiêng người, lập tức nhảy lên.
“Ba ba!” Đạt Đạt chạy vội tới bên người anh, nắm chặt ống tay áo anh.
“Nơi này rất nguy hiểm, Đạt Đạt, con đi mau!” Anh muốn bảo vệ con mình.
“Không! Con không có việc gì, hắn không làm con bị thương được, chỉ cần ba và mẹ an toàn, con sẽ không biến mất.” Đạt Đạt nhẹ giọng nói.
“Nhưng, phải như thế nào mới có thể đối phó tên kia?” Kha Bá Ấp cố gắng suy nghĩ. Khang Chính Thời có siêu năng lực, hắn có thể khống chế lửa, loại quái vật này rốt cuộc có nhược điểm hay không?
“Con cũng không biết. Chờ mẹ đến, có lẽ sẽ có cách...” Đạt Đạt mới nói ra miệng liền hối hận, kỳ thật nó cũng không khẳng định Lãnh Quan có thể là đối thủ của Khang Chính Thời hay không.
“Hừ! Cho dù họ Lãnh đến cũng không thể nào cứu được các ngươi, Kha Bá Ấp, mày quên rồi à, băng là ngộ lửa tắc dung a! Cho dù ả có thể đóng băng ta, nhưng lửa cháy lên, băng cũng sẽ hóa thành nước. Ha ha ha, chỉ bằng ả mà muốn đối phó ta, quả thật là buồn cười!”
Kha Bá Ấp bị nói trúng tâm sự, anh lo lắng chính là như thế, sức mạnh của Lãnh Quan rốt cuộc có thể chống lại Khang Chính Thời hay không?
Anh bỗng nhiên sợ cô xuất hiện, nếu Lãnh Quan vì cứu anh mà phải nguy hiểm, vậy chẳng phải anh là người hại cô sao?
Anh cúi đầu nhìn Đạt Đạt, trong mắt Đạt Đạt cũng có đồng dạng sầu lo.
Không! Anh không hy vọng Lãnh Quan vì cứu anh mà có bất trắc gì, hơn nữa, anh đường đường là một người đàn ông, không thể chờ phụ nữ tới bảo vệ được.
Chuyện này liền để một mình anh người giải quyết là được.
“Lấy văn kiện đến.” Anh đột nhiên có ý định thỏa hiệp. Chỉ cần có thể bảo vệ mạng anh và Lãnh Quan, anh có thể không so đo với họ Khang Trường Ấp cùng Kha gia thuộc sở hữu của ai.
“A! Nhanh như vậy liền đổi ý? Này không giống cá tính của ngươi nha!” Khang Chính Thời cẩn thận nhìn anh.
“Tao muốn mày đáp ứng, sau khi Trường Ấp cùng Kha gia tất cả đều thuộc về mày, không được gây phiền phức cho tao.” Anh đưa ra điều kiện.
“Có thể.” Khang Chính Thời cười meo meo gật đầu, chậm rãi đưa qua một phần văn kiện.
Kha Bá Ấp nhìn chữ trên văn kiện, Khang Chính Thời nghĩ thật đúng là cực kì hay, hắn nhất định đã sớm có dã tâm chiếm đoạt, mới có thể viết ra văn kiện như vậy. Hắn định lấy Trường Ấp, cũng chiếm luôn tất cả bất động sản cùng cổ phiếu của Kha gia.
Kha Bá Ấp biết, chỉ cần ký tên, từ nay về sau anh liền không xu dính túi.
“Ba ba...” Đạt Đạt tuy rằng không hiểu tính nghiêm trọng của việc ký tên, nhưng nó nhìn ra được Kha Bá Ấp chần chờ cùng do dự.
Rốt cuộc có nên ký hay không?
Kha Bá Ấp phải lựa chọn dưới cái nhìn như hổ rình mồi của Khang Chính Thời.
***
Lãnh Quan tốn một ít thời gian mới tìm được nơi ở của Khang Chính Thời, hắn dùng kết giới che giấu nơi ở của mình, khiến cô không cảm ứng được khí của Kha Bá Ấp, thẳng đến khi cô thấy ánh lửa hiện ra, mới xác định Kha Bá Ấp bị đưa đến nơi nào.
Một mình ở trong căn biệt thự cỡ trung giữa sườn núi, địa điểm hẻo lánh rất phù hợp với cá tính của Khang Chính Thời, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào căn nhà ẩn trong rừng cây này, đối với việc bên trong trầm tĩnh khác thường có chút bất an.
Kha Bá Ấp vẫn mạnh khỏe chứ?
Lần đầu tiên cô mất đi bình tĩnh mà cô kiêu ngạo nhất, lo lắng vọt vào chỗ ở của Khang Chính Thời.
Nên có người giáo huấn một chút cái tên cuồng vọng tinh thần phân liệt kia.
Trong phòng, Khang Chính Thời khẽ chấn động, cười lạnh nói: “Ả kia tới, ngươi tốt nhất mau ký.”
Kha Bá Ấp liếc hắn một cái, cầm lấy bút, muốn dùng mấy tờ văn kiện này để giải quyết ân oán giữa anh và Khang Chính Thời.
“Dừng tay!” Lãnh Quan đúng lúc đánh vỡ kết giới của Khang Chính Thời, vọt vào.
“Lãnh Quan...” Thấy cô đến, Kha Bá Ấp vừa vui vừa lo.
“Đừng giao dịch với ma quỷ, Bá Ấp, bọn họ sẽ không giữ lời, tin em, mặc kệ anh có ký tên hay không, Khang Chính Thời này cũng không sẽ bỏ qua cho anh.” Cô ngăn anh, đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng lấy bút trong tay anh. “Hắn hận anh, hắn là linh hồn ác độc nhất giấu trong nội tâm Khang Chính Thời, hắn không chỉ muốn mọi thứ của Kha gia, hắn còn muốn mạng anh! Chính sự oán hận này khiến Khang Chính Thời một phân thành hai, hắn đem bản thân bán cho ác ma.”
“Hừ, ngươi là đồ xú nữ nhân, thật sự không biết tốt xấu, Kha Bá Ấp vì ngươi mới đồng ý ký tên, hắn không tin ngươi sẽ là đối thủ của ta, hắn sợ ngươi bị thương, mà ngươi lại ngu ngốc chui đầu vô lưới, đến chịu chết!” Khang Chính Thời cả tiếng mắng to, hận cô phá hỏng kế hoạch của hắn.
Trong lòng Lãnh Quan lướt qua một dòng nước ấm.
Vậy là đủ rồi! Kha Bá Ấp có thể vì cô từ bỏ mọi thứ, cô sao có thể không yêu anh, bảo vệ anh?
Cô cười nhợt nhạt với Kha Bá Ấp, trong mắt có chút ánh sáng chớp động.
Kha Bá Ấp kích động muốn ôm cô, bất đắc dĩ không đúng thời cơ, trước mắt còn có tên khốn kiếp đang uy hiếp sinh mệnh bọn họ.
“Ta sẽ không cho ngươi động đến một sợi lông tơ của anh ấy. Khang Chính Thời, ngươi tình nguyện tránh trong thể xác, để ác ma trong lòng ở đây làm xằng làm bậy, ngươi mới là kẻ đáng thương nhất trên thế giới, ta thương hại ngươi.” Cô biểu tình kiên nghị, phần tự tin không có lý do của cô khiến Khang Chính Thời bối rối.
“Tiện nhân này!” Khang Chính Thời bị cô kích thích nổi trận lôi đình, hét lớn một tiếng, một đám cầu lửa đánh tới Lãnh Quan, độ nóng cực cao trong quả cầu lửa còn chưa tiếp cận đã làm tất cả đồ dùng trong nhà bốc cháy.
“Mau rời khỏi nơi này!” Lãnh Quan đẩy Đạt Đạt, biến mất trong không khí, sau đó kéo Kha Bá Ấp chạy đến cửa sổ.
“Một tên cũng đừng hòng chạy! Ta muốn các ngươi chết! Tất cả đều cháy sạch một chút cũng không còn!” Tiếng Khang Chính Thời phát cuồng hò hét từ trong phòng truyền ra, cầu lửa cũng đuổi theo Lãnh Quan không rời.
Lãnh Quan phá cửa sổ, ôm lấy Kha Bá Ấp từ lầu một nhảy xuống, hai người lăn vài vòng trong bụi cỏ, cô lấy hơi lập tức nói với anh: “Đi mau! Đừng ở lại chỗ này!”
“Không! Anh không thể để em ở đây!” Kha Bá Ấp quả quyết lắc đầu.
“Anh ở đây chỉ làm vướng chân vướng tay, đi mau!” Cô không nói nhiều mà đẩy anh ra, xông lên trước dùng băng đối phó quả cầu lửa thật lớn kia.
“Lãnh Quan...” Kha Bá Ấp khẩn trương đến lưng toát mồ hôi lạnh.
Lãnh Quan biết băng khí của mình gặp lửa liền tan, nhưng vậy cũng không tệ, băng hóa thành nước, đối với lửa luôn có tác dụng khắc chế, cô ra sức đối kháng với lửa của Khang Chính Thời, băng khí hóa thành nước khiến cầu lửa chỉ còn dư hỏa, nhưng không bao lâu sau, lửa đã yếu đi lại lần nữa cháy lan, Khang Chính Thời không biết khi nào đứng trên nóc nhà, nhìn xuống bọn họ, hơn nữa lại đang thao túng lửa.
Nên làm gì bây giờ? Khi Lãnh Quan xoay người đỡ Kha Bá Ấp thoát đi, liều mạng động cân não.
Đột nhiên, một trận mưa lửa bất ngờ rơi xuống, mọi nơi đều cháy, trong nháy mắt, rừng cây gần biệt thự tất cả đều thành cây lửa, trong không khí sương khói tràn ngập, mắt thấy lửa sẽ lan đến những căn nhà cách đó không xa.
Kha Bá Ấp bị những đốm lửa nhỏ này làm bốc cháy toàn thân đau đớn, Lãnh Quan đưa anh đến một cái ao gần đó, dùng băng thay anh xua nhiệt.
“Nghe này, em để xe anh bên đườn núi, khi em đối phó hắn, anh lập tức lái xe rời đi, đừng quay lại nữa.” Cô thận trọng nói với anh.
“Không! Nơi này tất cả đều là lửa, anh không thể để em một mình ở đây.” Anh đè bả vai cô, không nghe cô khuyên bảo.
“Yên tâm, em có biện pháp đối phó hắn.” Trong mắt cô có vẻ chắc chắn.
“Biện pháp gì?” Anh nhướng mi.
“Không khí.” Cô ngẩng đầu nhìn ngọn lửa theo gió đốt tới.
“Không khí?”
“Thứ duy nhất có thể chặn linh lực của Khang Chính Thời, chính là trạng thái chân không, đã không có không khí, lửa liền không thể cháy được.” Cô bình tĩnh nói.
“Chân không? Vậy em định làm thế nào?” Anh ý thức được cô sắp đi làm một chuyện nguy hiểm, trên mặt có lo âu.
“Em muốn dùng băng vây khốn hắn, ngăn cách không khí, khiến hắn không dùng được linh lực.” Đây là biện pháp duy nhất có thể ngăn Khang Chính Thời phát cuồng, xem dáng vẻ hắn không giết bọn họ thề không bỏ qua kia, cho dù thiêu hủy cánh rừng này, hại người vô tội, hắn cũng không để ý.
“Có thể sao?” Anh nhíu chặt mày.
“Đúng vậy, chỉ cần anh không ở đậy.” Cô lấy ý nghĩ anh là gánh nặng để buộc anh đi.
“Anh ở lại có thể giúp em...” Anh cố cãi.
“Anh là mục tiêu của Khang Chính Thời, ở lại sẽ chỉ làm em phân tâm, hiểu không?”
“Nhưng...” Một đám lửa tấn công bọn họ cắt ngang lời anh nói.
“Đi mau, không có thời gian.” Cô nói xong đẩy anh ra.
Anh trong hỗn loạn kéo cô vào lòng, môi lướt qua cô, thấp giọng nói: “Em không thể để mình bị thương, đừng quên, tiền cùng vĩ khoản anh đều chưa trả cho em.”
“Yên tâm, em sẽ không cho người ta cho thiếu.” Cô cho anh một nụ cười an tâm, sau đó dùng sức đẩy anh ra, tạo một bức tường băng ngăn trở cầu lửa, để Kha Bá Ấp bỏ chạy về phía chiếc xe.
Khang Chính Thời thấy Kha Bá Ấp, tức giận đến hóa cuồng, hắn rít gào đi qua, vẻ mặt dữ tợn.
“Họ Kha, có gan thì đừng đi!”
Lãnh Quan ngăn hắn lại, thừa dịp hắn tâm loạn hết sức, tụ hơi nước xung quanh cô và hắn, đông lại thành băng, vây khốn hắn.
“Ngươi muốn làm gì?” Khang Chính Thời liếc cô.
“Ngươi rất nhanh sẽ biết.” Khóe miệng Lãnh Quan hiện lên nụ cười lãnh khốc.
Khi Khang Chính Thời còn chưa rõ ý đồ của cô, liền phát hiện hắn cùng cô hãm trong một không gian bịt kín băng, hơn nữa không khí trong nháy mắt bị rút sạch.
“Ngươi...” Hắn cảm thấy cổ họng căng chặt, không thể hô hấp, hơn nữa sức mạnh ngưng tụ thế nào cũng không thể tạo ra lửa.
“Đây là cách duy nhất ngăn được ngươi, Khang Chính Thời, không có không khí, ngươi liền không thể thao túng lửa.” Lãnh Quan từ từ phun ra không khí trong cơ thể.
“Ngươi... Ngươi là đồ ngu ngốc, này... như vậy... ngươi cũng không sống nổi......” Mặt hắn đã đỏ bừng, toàn thân vì thiếu dưỡng mà hơi run rẩy.
“Chỉ cần có thể trừ bỏ ngươi...” Cô nói không hết câu, chỉ vì không khí trong cơ thể cũng sắp cạn.
“Hô! Hô! Hô!” Khang Chính Thời cố sức hít thở, lại hít không được một chút không khí, hai mắt hắn trợn lên, đau đớn trừng cô.
Lãnh Quan cũng choáng váng, cô chậm rãi giơ lên lưỡi băng đã sớm nắm trong tay, đâm tới ngực hắn, ngay khoảnh khắc này, hắn đột nhiên dùng giọng bình thản kêu lên: “Đừng... Đừng giết tôi! Tôi... tôi đã tỉnh... Khang Chính Thời phát rồ kia... đã... đã bị tôi ngăn chặn...”
Lãnh Quan kinh ngạc dừng tay, thì ra Khang Chính Thời tỉnh táo lại?
“Mau... Mau cho... tôi hít... hít chút không khí...” Hắn cầu xin.
Lãnh Quan mềm lòng, không thể trơ mắt nhìn Khang Chính Thời còn có lương tri chết đi, tốt xấu gì hắn cũng là anh Kha Bá Ấp, là người thân duy nhất trên đời này của Kha Bá Ấp.
Lý trí giãy dụa, cô không còn kiên trì, thu hồi không gian linh lực do băng ngưng kết, hai người đồng thời dùng sức hô hấp không khí.
“Ngươi thật dễ lừa, họ Lãnh, không nghĩ tới ngươi nhìn giống như tuyệt lãnh, nhưng cũng có lòng dạ đàn bà, hiện tại liền nhìn ta tự tay bị hủy người đàn ông của ngươi!” Khang Chính Thời hít đủ không khí, liền lộ bản tính, mới vừa rồi vì muốn sống đã dùng chút kỹ xảo dễ dàng qua mặt Lãnh Quan, hắn không bỏ qua cơ hội này, hai tay giơ cao, một đám lửa đủ để thiêu hủy cả ngọn núi giống như rắn lủi về phía Kha Bá Ấp đang chuẩn bị lái xe đi.
“Không!”
Lãnh Quan kinh hãi ngũ tạng tê liệt, cô không chút nghĩ ngợi dùng thân ngăn ngọn lửa, trước khi cơ thể bị nhiệt độ cao xuyên qua, dùng hết sức bắn lưỡi băng trong tay ra, dao sắc cắt qua bình phong lửa của Khang Chính Thời, đâm vào trán hắn, bắn thủng đầu hắn, hắn ngã xuống trong tiếng cười man dại, chưa kịp ý thức được cái chết đã tắt thở.
Lãnh Quan chịu hết toàn bộ linh lực của hắn, ngực cháy, phun ra một đống máu, cả người ngã nhào vào xe Kha Bá Ấp.
“Mẹ!” Đạt Đạt vẫn trốn tránh từ trong rừng lóe ra, liều mạng kêu khóc.
“Lãnh Quan” Kha Bá Ấp ở trong xe kinh hãi thu hết màn này vào trong mắt, anh chạy ra khỏi xe, lao ra trước ôm lấy Lãnh Quan, thất thanh kêu.
Anh liều mạng giúp cô dập tắt mỗi một ngọn lửa trên người, nhưng cô ho khan vài tiếng, máu theo khóe miệng ồ ồ chảy ra, căn bản ngừng không được.
“Trời ơi... Lãnh Quan... Lãnh Quan...” Anh gấp đến độ cơ hồ hỏng mất, run run ôm chặt cô, không biết nên làm thế nào cứu cô.
“Xem... đến... bài Tước Lợi Nhi... bói thật là đúng... thật chuẩn...” Cô nở nụ cười, ngay lúc đang hấp hối.
“Đừng nói nữa! Em... em đổ máu... em không nên thay anh ngăn trở... anh tình nguyện chết cũng không muốn em bị thương...” Anh cuồng loạn hôn đôi môi tái nhợt của cô.
“Thật xin lỗi... Đạt Đạt có thể cũng... cũng...” Cô thấy thân thể Đạt Đạt phía sau anh đã dần dần biến mất.
Kha Bá Ấp quay đầu nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của Đạt Đạt, càng không ngừng lắc đầu, “Không! Không! Hai người cũng không thể rời khỏi anh! Không thể!”
Trong nháy mắt mất đi người yêu cùng đứa con trong tương lai, bảo anh làm sao chịu nổi đây?
“Đây là em... nhiệm vụ cuối cùng...” Cô khó khăn vươn tay vuốt ve vỗ mặt Kha Bá Ấp.
“Đừng bỏ anh... xin em, em còn chưa đòi anh vĩ khoản, em không thể cứ như vậy chết đi...” Anh khóc bắt lấy tay cô, hôn mạnh vào lòng bàn tay lạnh như băng của cô.
“Vĩ khoản... nếu anh thật sự có lòng... đem Trường Ấp... chỉnh đốn tốt, vĩ khoản em muốn chính là... xí nghiệp Trường Ấp... một đế quốc mỹ thực không ai sánh được... anh trả được chứ?” Cô suy yếu nói.
“Trường Ấp? Đế quốc mỹ thực?”
“Đúng vậy... dùng năng lực của anh... thay em quản lý...” Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ.
“Không! Anh muốn em sống! Vĩnh viễn ở bên cạnh anh!” Anh thống khổ vùi đầu vào gáy cô.
“Nếu... vạn nhất em còn có thể sống... anh liền... đến mua hy vọng đi...” Cô nói xong từ từ gục xuống, nhắm mắt, ngã vào lòng anh.
Khi cô nhắm mắt Đạt Đạt cũng hóa thành không khí, biến mất trong núi rừng tràn ngập sương khói.
“Không” Anh hướng lên trời rống to, kháng nghị ông trời đã làm anh tan nát cõi lòng.
Trong đêm tối, tiếng hô của anh chấn động mây núi, sau đó, không thể tưởng tượng, trời lại đổ tuyết!
Trong tuyết lớn bay tán loạn, Lãnh Quan trong lòng anh, thân hình hóa thành từng mảnh bông tuyết, từng chút một từ trong tay anh bay đi.
“Lãnh Quan? Lãnh Quan... Lãnh Quan...” Kha Bá Ấp bối rối tìm tung tích người yêu ở chung quanh, nhưng ngoại trừ tuyết trắng, anh không còn thấy gì khác.
Ngay trong đêm tuyết thần kỳ của Đài Bắc, anh mất đi tình yêu cả đời này.