"Lam nhi à, muội học làm thơ lúc nào sao huynh không biết, hơn nữa loại thơ như Cổ Phong muội lại có thể không dùng đến bao nhiêu thời gian lại làm ra, khiến huynh thật sự quá khâm phục" Triệu Văn Khanh tủm tỉm cười hỏi, hắn cũng ngạc nhiên về bài thơ lúc nãy, không tin được là từ miệng muội muội xuất ra.
Triệu Tuệ Lam cầm đèn hoa giấy hớn hở đi phía trước, vừa đi vừa nói: "Bình thường muội có đọc sách thơ nhưng vẫn lười làm, hôm nay có nhã hứng ngâm một chút, nếu huynh thích muội sẽ viết cho huynh mấy bài.
Triệu thị gia tộc mặc dù là làm kinh thương nhưng gốc gác vẫn là từ Giang Nam, lại là gia tộc lâu đời vẫn tồn tại cái gọi là cầm, kì, thư, họa nên đường đường là tiểu thư của Triệu thị làm sao chưa từng tiếp xúc đến những thứ đó, Đại Chu quốc này hoàn toàn nằm ngoài lịch sử mà nàng biết, nói đúng hơn nơi đây hoàn toàn là thời không khác biệt, những thứ mà nàng học trước kia có thể vận dụng đôi chút, mấy bài thơ mà thôi, đương nhiên tác phẩm đương thời của Thi Vương Lý Bạch thì một bài vè nho nhỏ của Triệu Hồng Nhã làm sao có thể so được, đừng nói thơ, cho dù bảo nàng chỉ khoảnh khắc đàn ra một bài cầm hoàn mỹ nàng cũng có thể xuất ra một bài cổ cầm không chỉ hoàn mỹ mà còn lưu danh sử sách Đại Chu quốc nữa là đằng khác, mấy trăm năm văn học lắng đọng ở trong đầu nàng không phải nói giỡn, nàng hoàn toàn không cảm thấy đạo thơ văn của người khác là có gì sai, cái gì xấu hổ, cái gì da mặt nàng sớm vứt đến từ đời trước rồi nếu không sao lúc trước bản thân lại điên cuồng theo đuổi Mặc Quân Hàn không để ý đến mọi thứ xung quanh, kiếp trước nàng quá lo sợ đủ điều nên ẩn dầu mình, kiếp này nàng không chỉ muốn bình an đến già mà còn muốn danh tiếng vang xa, nàng luôn căm hận những ô nhục khi còn ở Triệu gia, không muốn có gì liên quan đến quá khứ đó nữa nhưng hiện giờ cò lẽ nàng thấy mau mắn vì bản thân được giáo dục ở Triệu thị.
Triệu Văn Khanh kinh ngạc ngay cả Mặc Quân Hàn cũng hơi bất ngời đôi chút, chỉ bâng quơ làm một bài đã có thể khiến người ngạc nhiên đến vậy, Triệu Tuệ Lam nhìn đại ca cùng Mặc Quân Hàn nhìn mình thì lườm mắt một cái, giọng điệu kiêu ngạo nói: "Sao nào hai người không tin", nói rồi chu miệng lè lưỡi nói: "Không tin thi kệ hai người, đại ca không muốn mấy bài thơ nữa có phải hay không".
Triệu Văn Khanh nghe điệu bộ uy hiếp của muội muội thì bật cười: "Ha..ha..ha được được, huynh tin huynh tin", bài thơ vừa rồi rất hay hắn cũng muốn nhìn xem mấy bài kế Lam nhi có thể xuất sắc như thế không, nếu thật thì Hầu phủ rất có thể sẽ có một tài nữ xuất hiện
Đối với thư sĩ, yêu thơ là bản tính tự nhiên nên Mặc Quân Hàn hơi có ý động nhân lúc Triệu Tuệ Lam kéo Hỉ Thước đến xem thả đèn thì hắn quay sang Triệu Văn Khanh mỉm cười hỏi: "Triệu huynh, lúc nãy nghe thơ của Triệu đại tiểu thư quả thật có thể xưng tuyệt tác, không biết ích hôm nữa còn có thể nghe thêm". Triệu Văn Khanh nghe bạn tốt khen ngợi muội muội, ách... khen ngợi thơ của muội muội, vậy cũng coi là khen ngợi muội muội thì mặt mày vô cùng rạng rỡ, chấp tay lại nói: "Mặc huynh quá khen, xá muội đã nói chỉ là ngẫu hứng, bất quá nếu Mặc huynh có ý muốn xem thêm thì đương nhiên là ta vui lòng cùng chia sẻ".
Triệu Hồng Nhã nghe ý của Mặc Quân Hàn thì sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, Xuân Bình đi cạnh thấy tiểu thư nhà mình một bộ dáng yếu ớt thì vội vã hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư người sao vậy, có phải không khỏe không, tối hôm qua tiểu thư đọc sách đến khuya, nô tỳ khuyên đã khuyên hôm nay không nên ra ngoài mua thêm sách mà tiểu lại không nghe", Triệu Văn Khanh cùng Mặc Quân Hàn đưa mắt nhìn sang, Triệu Văn Khanh lúc này mới nhớ đến mình còn một muội muội nữa thấy nàng gương mặt hiện màu trắng nhạt thì cũng quan tâm hỏi: "Hồng Nhã, muội nếu mệt thì không cần theo chúng ta đâu nên về nghĩ đi", dù sao cũng là muội muội ruột hắn dù không mấy thích nàng nhưng cũng không đến mức căm ghét.
"Khụ..khụ không cần đâu đại ca, muội muốn thả đèn cầu nguyện cùng mọi người, hy vọng thành ý của muội muội phù hộ mọi người Hầu phủ bình an" Triệu Hồng Nhã vừa che miệng ho khan, vừa nói.
Triệu Văn Khanh nhìn sắc mặt trắng bệch kia nhíu mày bất quá vẫn không nhắc thêm gì nữa, Triệu Hồng Nhã hơi liếc nhẹ về phía Mặc Quân Hàn thấy hắn đang nhìn hoa đăng trên bờ sông mà không thèm nhìn nàng thì bờ môi cắn chặt, hương vị tinh ngọt của huyết lan tràn nơi vòm họng.
Triệu Tuệ Lam hứng thú mà nhìn những ngọn đèn sáng lấp lóa đang trôi nổi trên sống, vội vã phân phó Hỉ Thước mau mau đốt đèn để thả, bên trái nàng đi đến một đám tiểu thư mặc hoa phục lỗng lẫy, cười cười nói nói, lúc đầu nàng không chú ý cho lắm, đề tài của mấy vị tiểu thư này thì có gì ngoài quần áo cùng trang sức đâu, bất quá sau một lúc thì nhóm tiểu thư nói đến một việc làm nàng thấy tò mò.
"Nghe nói tiểu thư ngốc nghếch nhà Hộ Quốc Tướng Quân tỉnh lại rồi, hi..hi...không biết chừng lần này té ngã lại càng ngốc thêm"
"Uh, ta cũng nghe nói thế, mà có tin đồn Hoàng Thượng chấp nhận bãi bỏ hôn ước giữa nàng ta và Thái Tử đấy"
"Ân..Ân ta cũng nghe nói, hình như là do phủ Tướng Quân yêu cầu hủy hôn, hazzz, cho dù không hủy thì sợ là Thái Tử cũng không vui lòng cưới một kẻ ngốc làm Thái Tử Phi, hôn sự này là do Thái Thượng Hoàng chỉ định cho Thái Tử, lúc đầu Thái Tử đã phi thường bất mãn rồi, Kinh Thành ai không biết người mà Thái Tử tâm niệm là Đông gia tiểu thư của Lại Bộ Thị Lang chứ"
"Ấy dà, hoa đăng thấp rồi mau thả đi....."
Triệu Tuệ Lam nghe thế thì sửng sốt, tiểu thư ngốc ngếch, Tư Đồ Linh Nhã.
Nói đến vị Tư Đồ Linh Nhã này thì thân phận của nàng ta cũng không kém nàng, là con gái duy nhất của Hộ Quốc Tướng Quân, vì nhiều lần lập được đại công nên được phong làm Hộ Quốc Công, Hoàng Thượng cũng không phải loại người nghi kị công thần cho nên bao năm qua Hộ Quốc Công phủ luôn là đại thế gia vọng tộc, mẫu thân của Tư Đồ Linh Nhã cùng với mẫu thân của nàng từng được tôn xưng là Kinh Thành Song Mỹ, nhưng hồng nhan bạc phận không phải vị mỹ nhân nào cũng may mắn như mẫu thân, nghe nói do trong quá trình sinh sản thì mẫu thân của nàng ta cũng là chính thê duy nhất của Hộ Quốc Công bị người ám hại, xém chút một xác hai mệnh nhưng cuối cùng bà ấy dùng khí lực cuối cùng sinh ra Tư Đồ Linh Nhã rồi nhắm mắt xuôi tay, Hộ Quốc Công tình thâm ý trọng lập lời thề cả đời không thú thê chỉ nuôi lớn con gái của người vợ quá cố, nhận một người con của huynh trưởng làm nghĩa tử để sau này trông giữ Hộ Quốc Công phủ.
Tư Đồ Linh Nhã may mắn không chết trong bụng mẹ nhưng do thời gian bị ngạt quá lâu nên sau khi sinh ra thân mình cũng giống nàng ốm yếu hay sinh bệnh, vào năm 3 tuổi bị một trận sốt cao liên tục 1 tuần thì từ đó trở nên ngây ngốc, thật ra cũng không phải hoàn toàn điên khùng như người đời đàm tiếu, nàng đã từng vài lần tiếp xúc với vị tiểu thư này rồi, nàng ây chỉ hơi ngây ngốc phản ứng hơi chậm, tâm trí đơn thuần mà thôi.
Triệu Tuệ Lam nheo mắt nhớ đến kết cục của Tư Đồ Linh Nhã, năm nàng ấy 15 tuổi đã xuất giá gả cho Thái Tử những tưởng sẽ trở thành cô gái được tất cả nữ nhân trên toàn quốc hâm mộ cùng đố kị nhưng thật chất cuộc đời nàng ấy đau khổ cũng bắt đầu từ đó, đại hôn chưa được bao lâu thì hai tháng sau Thái Tử nghênh thú đích nữ của Lại Bộ Thị Lang____ Đông Mẫn Loan, được xưng tụng là đệ nhất vũ kỹ của Kinh Thành, tấn phong trắc phi, từ đó Thái Tử ra sức giúp đỡ nhà mẹ đẻ của Đông trắc phi khiến Đông gia lớn mạnh có địa vị ngang bằng với Quốc Công phủ.
Kinh thành người nào không biết Thái Tử hâm mộ Đông gia đại tiểu thư chỉ vì bị ép buộc mới cưới Tư Đồ Linh Nhã nên có thể nghĩ đến cuộc sống của nàng ấy ở phủ Thái Tử, người đời chỉ biết phủ Thái Tử có một Đông trắc phi mà không biết còn một Thái Tử Phi, nàng nhớ đến lần đầu tiên nàng gặp vị đại tiểu thư này.
"Ngươi, Ngươi là ai"
"Triệu Tuệ Lam, còn ngươi"
"Linh Nhã....bất quá ca ca hay gọi ta là Nhã Nhã, ngươi thật đẹp nga...ngươi, ngươi là từ bên ngoài vào sao, ngươi có gặp ca ca ta không, ta nhớ họ nhưng Thái Tử ca ca không cho ta gặp họ"
Ngày đó nàng theo đại ca đến phủ Thái Tử dự tiệc đầy tháng của con trai thứ ba của Thái Tử gia cũng là con trai của Đông trắc phi, nhắc đến cũng nực cười, Tư Đồ Linh Nhã gả đến phủ 5 năm nhưng không có một đứa con dưới gối, Đông trắc phi chỉ mới gả đến không bao lâu đã truyền đến tin tức mang thai, sau đó liên tục mang thai chỉ vừa 5 năm đã có 3 đứa con trai, là ai thì cũng biết có ẩn tình, khi đó nàng nhìn mà không tin người con gái gầy như que củi mặt mày tiều tùy kia là Thái Tử phi, trò chuyện chưa được bao lâu thì có hai ma ma thân thể cường tráng đến thỉnh nàng ấy về phòng nghỉ ngơi nhưng nàng có thể nhận ra sự khinh thường trong mắt hai người đó.
nàng nhìn thấy hình ảnh của mình trên người vị Tư Đồ tiểu thư kia, không nhịn được kể lại với đại ca, còn hỏi chẳng lẽ người nhà nàng ấy không quan tâm nàng ấy sau, khi ấy đại ca khẽ thở dài nói: "Lam nhi, muội không hiểu, có câu Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung, hôn sự này là do Thái Thượng Hoàng chỉ định hơn nữa Hộ Quốc Công xưa nay luôn trung thành hết mình cho dù là có yêu thương con gái đến thế nào cũng không thể đại nghịch bất đạo với Thái Tử, hơn nữa ngay từ đầu Tư Đồ tiểu thư cũng không phản đối hôn sự này, lúc này ván đã đóng thuyền đã không thể cứu vãn"
Nàng nghe xong thì đau buồn vô cùng, nàng có thể nhận ra Tư Đồ Linh Nhã tuy ngây ngốc nhưng quả thật không phải không có cảm tình với Thái Tử, trong tiếng kiêu Thái Tử ca ca của nàng ấy, nàng nghe trong đó có mấy phần quyến luyến, sau đó nàng cũng không hỏi thêm gì nữa, nàng cũng là người bị vây vào bể tình nào có tư cách phê bình người khác, lần gặp tiếp theo giữa hai người là vào đại điển sắc phong Hoàng Quý Phi của Đông Mẫn Loan, thân phận cả hai cũng thay đổi, nàng trở thành Thừa Tướng phu nhân mà nàng ấy đã là Hoàng Hậu, nhưng nhìn lên thân hình ốm yếu kia làm gì có phong phạm của một vị Hoàng Hậu, lần đó cũng là lần gặp cuối cùng giữa hai người cho đến khi nàng gả cho Mặc Quần Hàn được 7 năm, vào một đêm bão tuyết thì từ miệng Hỉ Thước nàng nghe được tin Tư Đồ hoàng hậu bệnh nặng qua đời, dưới gối vô hậu, Tư Đồ Linh Nhã, người con gái giống nàng, đến khi chết nàng ấy cũng chỉ có cái danh Hoàng Hậu.
Triệu Tuệ Lam cười khổ nghĩ quả thật cũng điều ngây ngốc như nhau, đến cả tình cảnh cũng giống nhau như đúc, nhưng mà......hủy hôn, cái này không giống trí nhớ của nàng, tuy nàng và Tư Đồ Linh Nhã chỉ gặp hai lần nhưng những chuyện về nàng ấy nàng hoàn toàn nhớ rõ, hoàn toàn không có vụ từ hôn này, Triệu Tuệ Lam ánh mắt sáng lên, trong đầu nàng hiện lên suy nghĩ không tưởng.