Bước trên thềm đá của đông cung, lòng nàng nặng trĩu. nàng bước đi rồi bỗng nhiên dừng lại vì thấy bóng người.Ngước lên nhìn, nàng nhận ra ngay là Tô Bội San. Nhưng trông cô ta khác quá. Đâu phải là cô gái ngây thơ, giản dị bên bờ hồ Sùng Nghiêm. Giờ đây trong mắt nàng chỉ thấy 1 Tô Bội San ăn mặc cầu kì, trang điểm lòe loẹt, tay đeo những cái móng nạm ngọc, theo cô ta là 2 hàng tỳ nữ,họ cúi đầu giả bộ tôn nghiêm.Nhược Lan cúi đầu, lẳng lặng bước đi thì bằng 1 giọng kiêu ngạo, Bội San gọi cô:
-Đứng lại.
Nhược Lan đứng lại,Bội San đến gần, ném cho Lan 1 cái nhìn cay độc rồi nói;
-Có vẻ như cô đang thỏa mãn vì được làm thái tử phi. Cô ngỡ cô được hưởng phú quý vinh hoa đến hết đời sao? Dẹp ngay ảo tưởng đó đi. Đông cung còn vô vàn mỹ nữ khác.Họ đều là con gái mệnh quan triều đình. Còn cô, nhìn lại cô đi, chỉ là con 1 viên ngoại ngoài phố mà dám làm thái tử phi ư? Đừng hòng!
Nhược Lan cúi đầu, nàng sợ hãi, nói tiếng nhỏ lí nhí bằng cái giọng run run:
-Tiểu nữ không dám.
Bội San liếc nhìn cô, cười nhạt:
-Coi như cô biết điều, nói cho cô hay vợ của thái tử còn có 1 vị là Thiên Ninh công chúa đó, liệu mà dè chừng.
Dứt lời, cô ta đi. Nhược Lan chỉ biết cắm đầu chạy. Nàng ra cửa Bắc, định trốn về thăm cha nhưng bị giữ lại. Nàng đau khổ, sợ hãi, kinh tởm cuộc sống trong cung:"Thái tử đến em gái còn có thể lấy được thì liệu mình có con với anh ta, sau này nó sẽ ra sao?"
Thẫn thờ cả ngày như 1 cái bóng. Hoàng hôn, cô tìm đến 1 khu vườn trong kinh thành