Nàng nức nở, giơ cây trâm lên định ném vào lòng hồ nước thì bỗng tiếng "tõm" của 1 hòn đá rơi gần đó vang lên. Nàng giật mình nhìn lại. Thì ra là Thái Nhãn Hoàng.Anh ta làm gì vậy nhỉ?
Thái tướng quân cũng đã nhìn thấy nàng, anh ta lại gần nàng hỏi:
-Sao cô lại ở đây?
-Nhớ nhà.
-Cô không sợ thái tử à mà trốn ra đây?
-Hắn có cả ngàn mỹ nữ ở bên, ai cũng xuất thân từ cao môn lệnh tộc, sao phải để ý tôi chứ? Nhược Lan quay đi, nói giọng hờn hờn kiểu đuổi khéo: -Có tâm trạng muốn một mình ra đây, ai ngờ lại bị phá bĩnh.
Thái Nhãn Hoàng hình như chẳng quan tâm đến lời nàng nói, anh ta hỏi 1 câu chẳng mấy liên quan:
-Cô hối hận khi cưới thái tử phải không?
-Anh nghĩ anh là ai mà nói như tướng như thánh thế?
-Thì tôi là tướng mà.
Nàng không nói thêm lời nào, cũng không muốn nói ra nỗi khổ, nàng ậm ờ một lát rồi nói:
-Không, ở đông cung rất sung sướng.Được đắp chăn nhung, nằm giường dát vàng bạc,vinh hoa phú quý hưởng cả đời, sao tôi phải hối hận?
Thái tướng quân nhìn cô bằng con mắt hoài nghi. Anh nói:
- Thì ra mấy lần cô khóc đều không có lý do, rõ là con ngốc mít ướt.
-Tôi khóc hồi nào?
-Cả 2 lần gặp tôi ở đây cô đều nói chuyện rọt rà rọt rẹt đấy nhé.
-Ừ thì tôi khóc, nhưng đâu phải không có lý do.Chỉ vì tôi nhớ gia đình, chán ghét cuộc sống ở đông cung bên thái tử thôi đấy chứ.
Thái tướng quân nhìn nàng cười, nàng lấy tay che miệng, tiếc cho câu nàng vừa nói. 1 lần nữa nàng lại nói ra sự thật với anh ta rồi. Thái nhãn Hoàng, sao tôi lại nói với anh chứ? Đây đâu phải lần đầu tiên tôi gặp anh