Chương 8
Ti Kình Thương: " Cậu sợ sao?"
Đôi mắt đen của Ti Kình Thương dần trở nên lạnh lẽo, động tác vuốt ve tuyến thể sau gáy Hạ Tê cũng dần dần mạnh hơn.
Mùi hương tùng bách nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể hắn, đôi mắt hắn nhìn Hạ Tê tràn đầy tính xâm lược, giống như hắn đã nhắm trúng cậu thì phải có cho bằng được.
Cơ thể Hạ Thân run lên một cái, đôi môi nhếch nhẹ, nhưng không nói được gì.
Ti Kình Thương nhìn cái gáy trắng trong tì vết của cậu, cơ thể lại dựa vào gần hơn một chút, ngửi mùi pheromone thanh ngọt đang phảng phất tỏa ra.
Mùi hương thanh ngọt ấy rất nhạt, nhưng ngửi thì lại khiến cho người ta cảm giác si mê.
Mùi tùng bách trên người hắn tỏa ra cũng hấp dẫn lấy Hạ Tê, đặc biệt là lúc hắn cố tình dùng pheromone như có như không mà câu bám, đó là loại quyến rũ có thể giết người của Alpha đối với Omega, căn bản là không dễ dàng kháng cự lại.
Hạ Tê nhẹ nhàng thở dốc, lông mi màu quạ đen theo nhịp phập phồng của lòng ngực mà khẽ động lên xuống, giống như hai cánh quạt nhỏ phe phẩy.
Cậu cố gắng chống lại phản ứng sinh lí không thể giải thích, lúc trước khi 000 phổ cập cậu hiểu được thiết lập của cái gọi là thế giới ABO, cậu cảm thấy kỳ lạ hết sức, bây giờ tự mình cảm nhận, cậu càng chán ghét đối với thiết lập của thế giới quỷ ma này.
Ví dụ một Alpha mạnh mẽ như Ti Kình Thương, sự cố tình cám dỗ của hắn, nếu như lúc này đổi lại làm một Omega bất kỳ nào đó, chỉ sợ đã sớm không kiềm chế được mà phát tình luôn rồi.
Có điều là nếu đổi thành Omega khác, chỉ sợ Ti Kình Thương còn chưa kịp cám dỗ thì họ đã cam tâm tình nguyện dâng lên tuyến thể của mình rồi khát khao được hắn đánh dấu.
Ti Kình Thương: "Sao không nói gì? Vừa nãy không phải còn nói chỉ cần tôi không đánh cậu thì tôi kêu cậu làm gì, cậu liền làm cái đó hay sao?"
Giọng nói trầm thấp mang theo nhiệt độ ấm ấp truyền đến tai Hạ Tê, còn có pheromone không ngừng kích thích, đôi má của cậu càng ngày càng nóng, nóng đến nổi chỉ muốn tìm kiếm mấy thứ đồ mát lạnh mà áp vào để làm dịu đi.
Hệ thống 000: Tê Tê, mau nói gì để dỗ dành mục tiêu công lược đi, độ hảo cảm của hắn đang dao động rất dữ luôn kìa. Nếu cậu không nói gì, tôi sợ rằng độ hảo cảm sẽ giảm xuống, đến lúc đó tôi sẽ bị cưỡng chế rời mạng đó!
Con mèo nhỏ trong đầu gấp gáp thúc giục một câu.
Hạ Tê nghe được lời này của nó thì cạn lời.
Hạ Tê: Dỗ dành, dỗ như nào?
Cái thằng cha này muốn đánh dấu cậu, chẳng lẽ cậu phải hiến dâng bản thân mình lên sao?
Hạ Tê: "Chỉ là có hơi sợ..."
Hạ Tê hít sâu một hơi, giả vờ trấn tĩnh mà mở miệng, nhưng tiếng nói vẫn mang theo một chút giọng mũi, quả thực là lúc đầu khóc quá thê thảm.
Hạ Tê: "Tôi rất sợ đau, tôi nghe người ta nói, đánh dấu sẽ rất đau..."
Giọng nói mềm mại của thiếu niên còn mang theo một run sợ ấy, thoáng cái liền xua đuổi đi sự u ám trong mắt Ti Kình Thương, đến cả động tác vuốt ve tuyến thể cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Ti Kình Thương: "Mới đánh dấu đã sợ đau, vậy sau này làm sao đây? Yên tâm, tôi sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm cậu quá đau đâu!"
Một người đàn ông luôn lạnh lùng và cứng rắn, trái lại khó nói được lời an ủi người khác.
Sau đó hắn tháo còng đang khóa tứ chi của Hạ Tê ra, ôm người dậy, trực tiếp bế lên trên giường.
Lúc cơ thể chạm vào đệm giường mềm mại, Hạ Tê không những không thở phào nhẹ nhõm, ngược lại trái tim hoàn toàn bị treo lên, đã căng thẳng lại còn sợ hãi, không biết nên làm thế nào!
Hạ Tê: 000, hắn thật sự muốn đánh dấu tôi rồi, phải làm sao bây giờ?
Trong lúc hoảng loạn, cậu chỉ có gửi gắm hi vọng một lần nữa ở hệ thống, nhưng câu trả lời của hệ thống, lại làm cậu cho cậu tiếp tục rơi vào hoàn cảnh không biết phải làm như thế nào.
Hệ thống 000: Tê Tê, cậu muốn thì cứ ngoan ngoãn để cho hắn đánh dấu đi, hết đau rồi có thể tăng thêm một xíu độ hảo cảm, tới lúc đó tôi đi cửa hàng giúp cậu mua ít thuốc giảm đau. Không thì cậu cứ dùng cách trước đây, chủ động một chút, lấy lòng mục tiêu công lược, đợi độ hảo cảm tăng rồi, chúng ta tìm cơ hội chạy trốn!
Đánh dấu của Alpha đối với Omega rất đau, hệ thống 000 không biết Hạ Tê có thể chống đỡ được hay không.
Nhưng trước mắt tình huống này, nó chỉ có thể nghĩ đến hai cách này, ngoài cái này, nó thật sự không biết nên làm sao để trốn thoát!
Hạ Tê nhìn con mèo nhỏ trong đầu, một người một mèo, mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhưng lúc này Ti Kình Thương đã cúi người xuống, kẹp Hạ Tê giữa lòng ngực của mình và đệm giường, nhìn ánh mắt của hắn, giống như dã thú đang đợi mở miệng cắn nuốt con mồi, làm người ta sợ hãi.
Hạ Tê: Cách thứ hai, tôi sẽ thử một lần nữa vậy, tôi không muốn đau chết đâu!
Hạ Tê hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên chống người dậy, chầm chậm dâng lên đôi môi của bản thân.
Đôi môi trong chốc lát dán vào, pheromone của cả hai thoáng cái hòa quyện vào nhau.
Loại cảm giác rung động ấy khiến tim cậu đập liên hồi, bản năng muốn lùi ra sau, nhưng phía sau đầu bị một bàn tay giữ lại.
Vốn dĩ chỉ hôn hời hợt, nhưng bỗng nhiên lại biến thành kiểu hôn kịch liệt cháy bỏng.
Pheromone của Alpha và Omega không ngừng hòa lẫn vào nhau, đôi má của Hạ Tê đỏ tới mức sắp nhiễu ra máu, nhưng phản ứng của Ti Kình Thương còn mãnh liệt hơn cậu vô số lần.
Môi của hắn di chuyển từ môi Hạ Tê sang một bên, men theo bên cổ từ từ dây dưa ngấu nhiến, để lại từng dấu đỏ mờ ám.
Khi môi của Ti Kình Thương từ từ chuyển dời đến gáy Hạ Tê, một sự hồi hộp mãnh liệt thuộc về Omega không có cách nào khắc chế được, tức khắc công kích đầu quả tim của cậu.
Đầu quả tim bất chợt thắt một cái, cố gắng phục hồi hơi thở đang loạn nhịp của bản thân, cảm thấy động tác của Ti Kình Thương ngày càng mất khống chế, sắc mặt lo lắng nhìn con mèo nhỏ trong đầu.
Hệ thống 000: Ting, độ hảo cảm của mục tiêu công lược tăng lên 1, độ hảo cảm hiện tại là 2, giá trị hắc hóa 100. Tê Tê, được rồi, độ hảo cảm tăng lên lại rồi, tôi lập tức đổi một ống tiêm gây mê cho cậu, cậu cố lên!
Giọng nói của nó vừa mất đi, trong tay Hạ Tê liền có một ống tiêm gây mê.
Có kinh nghiệm của lần trước nên lần này động tác của cậu càng nhanh chóng, chính xác!
Nhưng người đàn ông đã bị lừa hết một lần, lúc Hạ Tê vừa định tiêm lên liền lập tức nắm tay cổ tay cậu.
Ti Kình Thương trên cao nhìn xuống thiếu niên dưới thân, ánh mắt hướng về ống tiêm gây mê trong tay Hạ Tê, ấm áp trong ánh mắt bỗng chốc tan biến sạch sành sanh, chuyển thành lạnh lẽo rét thấu xương.
Ti Kình Thương: "Ha, có một trò mà dám xài hai lần với tôi?"
Lúc hắn nói chuyện, tay không ngừng dùng sức, mạnh đến nỗi như muốn bóp gãy xương tay của Hạ Tê.
Hạ Tê đau đến nỗi ra mồ hôi lạnh, trong mắt đều là hạt châu óng ánh, từ đuôi mắt ửng đỏ rơi xuống từng giọt từng giọt, trên đôi má đỏ bừng của cậu cũng toàn là nước mắt.
Hạ Tê: "Hức...buông tay, đau quá...đau..."
Tiếng rên đau mềm yếu của thiếu niên, một chút cũng không làm lực tay của Ti Kình Thương yếu đi, ngược lại còn càng ngày càng mạnh!
Chỉ nghe được một tiếng "răng rắc", cổ tay mảnh mai của cậu ấy vậy mà bị hắn bẻ gãy.
Hạ Tê: "A!"
Trong miệng Hạ Tê phát ra một tiếng kêu thê thảm ngắn ngủi, cơn đau nhói từ cổ tay truyền đến, giống như có con dao tàn nhẫn đâm vào trong trái tim vậy, đau đến mức cơ thể chịu không nổi mà run cầm cập, đôi mắt chao đảo, thế mà đau đến ngất đi.
Ti Kình Thương nhìn khuôn mặt của cậu vì đau mà trở nên trắng bệch, đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên má, cúi người xuống, đôi môi dán sát vào tai của cậu.
Ti Kình Thương: "Cậu thuộc về tôi, vĩnh viễn đừng nghĩ tới chạy trốn!"