Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

10.

 

Tư An thường xuyên khóc, ta đành nhờ Đức phi và Thục phi tới giúp dỗ. Bệnh của Đức phi đã đỡ hơn, chỉ là nàng không còn hay cười như trước. Nàng cầm những lá bài được làm từ lá cây để dỗ dành Tư An.

"Không biết bao giờ con mới lớn để chơi bài lá với chúng ta. Giờ lại thiếu một người nữa rồi."

Thục phi đội chiếc mũ hổ mới làm lên cho Tư An.


"Trẻ con lớn nhanh quá, chiếc mũ này làm tháng trước mà giờ đã chật rồi."

Câu chuyện lại chuyển hướng thành:


"Nghe nói gần đây hoàng thượng phát điên, không ngừng nạp phi, ân sủng không ngừng. Ngay cả với quý phi cũng ngày ngày cãi cọ."

Đức phi trêu đùa Tư An. "Kệ hắn, đừng đến làm phiền chúng ta là được."

Ta nghĩ, có lẽ những lời nói trước khi chết của Lục Nguyên đã kích thích Bùi Dục Tu. Hắn sợ mình thực sự sẽ không có con nối dõi.

Thế là, người bận rộn, kẻ nhàn nhã, ngày tháng cứ thế trôi qua thêm một năm.

Quý phi đến Phượng Nghi Cung. Đây là lần đầu tiên trong bốn năm nhập cung, nàng tới Phượng Nghi Cung của ta. Nàng mang một số thứ tự tay làm tặng cho ta.

"Ban đầu là làm cho con của ta. Giờ cũng chẳng dùng được nữa.”


“Tặng cho Tư An đi, nó là một đứa trẻ ngoan."

Nàng nhìn ta rồi nói:


"Hoàng hậu nương nương, thật ra ta không hiểu các tiểu thư thế gia như các người. Chỉ coi trọng vinh quang gia tộc, không để ý tới sự sủng ái của hoàng đế, chỉ biết nghiêm chỉnh làm tròn bổn phận. Nhưng như vậy không cảm thấy cuộc sống vô vị sao? Con người sống trên đời, làm sao có thể sống một cách khuôn khổ lại tẻ nhạt như vậy chứ?"

"Thật ra, ta vẫn thích cuộc sống ở thôn trang hơn, tự do tự tại, không bị ràng buộc bởi điều gì. Quan trọng nhất là, chỉ có ta và A Tu.”

“Không có triều đình, không có hậu cung, không có hoàng đế, không có quý phi, chỉ có Lý Ương Ương và Bùi Dục Tu. Chỉ là, những ngày tháng ấy không thể quay lại được nữa."

Lúc nàng rời đi, ta không nhịn được mà nói một câu.


"Quý phi, không bằng nghĩ nhiều một chút về tương lai. Ngày tháng còn dài."

Nàng khựng lại một lúc, quay lưng về phía ta, lắc đầu.


"Ngày tháng càng dài, càng khó chịu đựng."

Lý Ương Ương trở về Kiêm Gia cung, nàng uống thuốc độc, chết trước mặt Bùi Dục Tu. Nghe nói, hoàng đế phát điên, ôm quý phi đòi gọi thái y. Cho đến khi quý phi nói lời cuối trước lúc lâm chung, khiến hoàng đế ngất xỉu ngay tại chỗ:

"Bùi Dục Tu, là ngươi phụ lời hứa cả đời của chúng ta, là ngươi có lỗi với ta.?”

“Bùi Dục Tu, ta hận ngươi, ta hận ngươi..."

Bùi Dục Tu lâm bệnh, tang sự của quý phi cũng chỉ có ta lo liệu. Thục phi đứng cùng ta, nhìn quan tài của quý phi được đưa vào hoàng lăng, nơi Bùi Dục Tu muốn chôn cất chung với Lý Ương Ương.

Thục phi thở dài:


"Quý phi cả đời vì sự sủng ái của Bùi Dục Tu mà sống, nàng ấy giữ lời hứa một đời một kiếp mà sống được vài năm.”


“Bây giờ, chính Bùi Dục Tu tự tay phá hủy lời hứa đó, Lý Ương Ương cũng không còn lý do gì để sống tiếp."

"Đúng là si nam, oán nữ."

Ta lắc đầu:


"Oán nữ thì đúng, còn si nam thì chưa chắc. Nếu Bùi Dục Tu không liên tục ân sủng các phi tần, Lý Ương Ương cũng không đến mức tuyệt vọng mà tự tử.
Suy cho cùng, là Bùi Dục Tu phụ bạc nàng ấy."

Sau khi quý phi qua đời, Bùi Dục Tu đêm nào cũng gặp ác mộng, dường như có chút điên cuồng, vẫn không ngừng ân sủng các phi tần. Miệng hắn lẩm bẩm:


"Trẫm nhất định sẽ có con nối dõi! Lời nàng ta nói không tính! Không tính!"

Nhưng dù hắn có nỗ lực thế nào, các phi tần được hắn ân sủng đều không có chút tin vui nào.

Cho đến một năm sau, Bùi Dục Tu bệnh nặng gần đất xa trời, cuối cùng cũng chờ được tin vui mà hắn mong mỏi bấy lâu. Triệu mỹ nhân mang thai.

Bùi Dục Tu vốn yếu ớt, lập tức tinh thần phấn chấn, uống liền hai chén cháo tổ yến.


"Trẫm đã nói rồi, trẫm là thiên tử, làm sao có thể bị một kẻ gian nguyền rủa được."

Ta khẽ gật đầu, đưa tấu chương đã chỉnh lý cho hắn xem. Hắn hài lòng gật đầu:


"Hoàng hậu làm rất tốt.”

"Thời gian qua, mọi chuyện trong triều lẫn hậu cung đều nhờ hoàng hậu lo liệu."

Ta cất tấu chương đi:

 

"Việc nhỏ thôi, dù sao thần thiếp cũng là nữ nhi của Thừa tướng, từ nhỏ đã học không ít điều so với bệ hạ."

Bùi Dục Tu dường như không nghe ra ẩn ý trong lời nói của ta, vẫn đắm chìm trong niềm vui Triệu mỹ nhân có thai.


"Chờ Triệu mỹ nhân sinh hạ hoàng tử sẽ giao cho hoàng hậu nuôi dưỡng, sau này sẽ là Thái tử, là quân vương tương lai."

Ta hờ hững nói:


"Thế còn Đại hoàng tử thì sao?"

Bùi Dục Tu lộ vẻ độc ác:


"Đương nhiên không thể để huyết mạch của Lục gia tồn tại trên đời."

Ta gật đầu như đã hiểu.

Lại thêm nửa năm nữa, Triệu mỹ nhân bụng to sắp sinh. Ta dẫn nàng ta đến trước mặt Bùi Dục Tu.

"Bệ hạ, hóa ra đứa trẻ trong bụng Triệu mỹ nhân không phải của ngài. Nàng ta thông gian với thái giám chưa tịnh thân trong cung, mới có nghiệt chủng này."

Triệu mỹ nhân run rẩy như lá trong gió, liên tục cầu xin tha mạng. Nhưng Bùi Dục Tu làm sao tha thứ cho nàng ta được?


Hắn rút kiếm ở đầu giường, một nhát đâm xuyên qua bụng Triệu mỹ nhân.

Ngay sau đó, hắn phun ra một ngụm máu đen.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK