Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11

Khi hắn tỉnh lại, đã là một ngày một đêm trôi qua.


Ta đang ngồi trên ngai rồng duyệt tấu chương, đóng ngọc tỷ.

Bùi Dục Tu giận dữ, chỉ thẳng vào ta:


"Ngươi... Ngươi thật to gan! Dám tự tiện phê duyệt tấu chương..."

Ta ngẩng đầu, nhìn hắn:


"Hoàng thượng, ngài xem thần thiếp viết có tốt không? Nếu không phải ngài bệnh nặng, chiếu chỉ tạ tội này vốn nên do ngài đích thân viết ra."

Bùi Dục Tu như bừng tỉnh, trừng mắt nhìn ta:


"Là ngươi hại ta!"


"Ai...Là ai đã bị mua chuộc ngươi!"

Ta mỉm cười, ngồi xuống đối diện hắn:


"Thần thiếp thân là chủ hậu cung, là đích nữ của Thừa Ttướng, có vài tâm phúc cũng là chuyện bình thường."


"Hoàng thượng có biết trong Hoàng cung này có bao nhiêu người từng chịu ân huệ của Lục gia không?"

Nghe đến hai chữ "Lục gia", Bùi Dục Tu càng phẫn nộ, lập tức gầm lên:


"Lục gia! Lại là Lục gia!"


"Ngươi dựa vào cái gì mà báo thù cho Lục gia? Vì Hiền phi sao?"

Ta nhíu mày, bật cười:


"Hoàng thượng đã quên, vốn dĩ ta nên là thê tử của Lục Tứ rồi."

Bùi Dục Tu im lặng hồi lâu, như mới nhớ ra:


"Đúng... Đúng vậy... Trẫm nhớ ra rồi."


"Năm đó nghe nói phủ Thừa tướng và phủ Trung Nghĩa Hầu định kết thân, trẫm mới vội hạ thánh chỉ phong ngươi làm hoàng hậu."


"Trẫm tuyệt đối không cho phép hai nhà các ngươi có cơ hội mưu quyền soán vị!"

Hắn nói rất gấp, lại đầy phẫn nộ, khiến hơi thở hắn trở nên dồn dập.

Ta gật đầu hiểu ý:


"Ngài đã cắt đứt mối lương duyên giữa hai nhà Giang Lục, thậm chí còn cưới con gái út của Lục gia vào cung."


"Tại sao..." Giọng ta nghẹn lại.


"Tại sao vẫn phải hại chết cha con Lục gia!"

Khi Hiền phi ở phủ Trung Nghĩa Hầu túc trực bên linh cữu cha huynh, quả thật có người trong thân binh của Lục gia kể lại sự thật về cái chết thảm của cha con họ.

Chính Bùi Dục Tu đã sắp đặt người dẫn binh mã lao vào bẫy. Cha con Lục gia vì cứu hàng nghìn binh sĩ mà theo vào vòng vây. Binh mã mai phục xung quanh đều là người do Bùi Dục Tu sắp xếp, cuối cùng cha Lục gia phải bỏ mạng.

Thân binh không có chứng cứ cụ thể, chỉ nghe chính miệng tên tướng quân dẫn đầu nói:


"Chỉ cần làm theo sắp xếp của hoàng thượng, để cha con Lục gia chôn thây nơi này, sau này sẽ được thăng quan tiến chức."

Vì vậy, Hiền phi mới quyết ý hy sinh, một kiếm đâm vào tim Bùi Dục Tu.

Bùi Dục Tu cười lớn, cười đến mức ho ra máu:


"Đó là vì Lục gia công cao lấn chủ! Thiên hạ này đáng lẽ phải thuộc về trẫm, nhưng cha con họ lại giữ binh quyền của Lục gia quân, không chịu giao cho trẫm. Trẫm chỉ có thể lấy mạng họ!"


"Là họ sai! Dám dùng binh quyền để đè đầu trẫm. Làm sao có thể! Trẫm không cho phép!"

Đã vào cuối thu, lá ngoài cửa sổ đều vàng úa.

"Hoàng thượng, ngài biết tên của ta là gì không?"


"Hiền phi, Đức phi, ngài có biết tên của họ là gì không?"

Bùi Dục Tu nheo mắt nhìn ta, không hiểu tại sao ta lại hỏi vậy.

Ta cười khổ:


"Ngài ngay cả tên chúng ta cũng không biết, đã hủy hoại cả cuộc đời chúng ta. Xem đi, Bùi Dục Tu, ngài độc ác đến nhường nào."


"Trong lòng ngài chỉ có Lý Ương Ương, nhưng lại vì hoàng quyền mà hết lần này đến lần khác phụ bạc nàng. Ngài thật sự yêu nàng sao?"


"Bùi Dục Tu, ngài chỉ yêu chính mình."

Bùi Dục Tu hoàn toàn nổi giận, vật lộn đẩy bình hoa bên giường rơi xuống vỡ nát:


"Ngươi nói bậy! Ta yêu nàng! Cả đời này ta chỉ yêu mình nàng!"

Ta đứng không xa hắn, nhìn hắn ngày càng dữ tợn.

"Ngài yêu một Lý Ương Ương không có ngoại tộc hùng mạnh, bởi vì một người ngài yêu như vậy sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của ngài, không có ngoại thích uy hiếp ngài."


"Nếu ngài thật sự yêu nàng, sẽ không có sự tồn tại của chúng ta, càng không hết lần này đến lần khác sủng ái phi tần."

Một dòng nước mắt trong veo lăn dài trên khóe mắt Bùi Dục Tu:


"Là nàng tùy hứng nhảy xuống hồ dẫn đến không thể sinh con..."


"Trẫm chỉ vì muốn kéo dài dòng dõi... Trẫm không sai, là nàng ghen tuông."

Ta lười tranh cãi thêm. Người như hắn sẽ không bao giờ cảm thấy mình sai.

"Hoàng thượng, ngài không thể có con nối dõi nữa, là Quý phi đã cho ngài uống thuốc."

Giết người phải trừ tận gốc. Chỉ như vậy, hắn mới chết trong đau khổ nhất.

Bùi Dục Tu chết rồi, chết vào ngày tuyết đầu mùa. Cả cung đình, không một ai rơi nước mắt vì hắn.

Duy nhất một hoàng tử lên ngôi, ta trở thành Thái hậu.

Tân hoàng ban bố chiếu chỉ đầu tiên, chính là tội kỷ chiếu của tiên đế. Công khai mọi tội ác của hắn: làm sao hãm hại trung thần, không đoái hoài đến mạng sống của bậc trung nhân.

Chỉ trong một thời gian ngắn, nghĩa trang Lục gia đã có vô số dân chúng đến thăm viếng, trong khi hoàng lăng lại thường xuyên xuất hiện những thứ không thể giải thích được.

 

Hiện giờ Thục phi… không, là Thục thái phi đang ngẩn người với quân bài lá.

 

"Hiện giờ, lại thiếu hai người rồi."

 

"Cũng không biết Anh Thời và phu quân của nàng sống có tốt không."

 

Thái thường Tự khanh không lấy vợ mà lại tự làm gãy chân trái, biến mình thành kẻ tàn tật. Tiểu quận chúa đương nhiên không chịu tái giá, hôn sự cũng đành bỏ dở.

 

Nửa năm sau khi tiên đế qua đời, Đức thái phi cũng "chết vì bệnh".

 

Ta liếc nhìn nàng một cái, 

 

"Nhược Nghi, mau đến giúp ta xử lý công việc."

 

Chúng ta đều có tên, là Giang Lê Nhĩ, Lục Nguyên, Lâm AnhThời, Liễu Nhược Nghi.

 

Không phải là Hoàng hậu, Hiền phi, Đức phi, hay Thục phi.

 

13.

 

Mười hai năm sau, Tư An đã có thể độc lập xử lý triều chính, không cần ta phải lo lắng thêm nữa.


Ngay cả phụ thân cũng khen ngợi:


"Không hổ là con cháu của Lục gia, văn thao võ lược đều xuất sắc, tương lai chắc chắn sẽ là một minh quân."

Chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn ngồi bên cạnh ta, "Mẫu hậu, con vẫn muốn nghe những câu chuyện về Lục gia quân, đặc biệt là những chiến công anh hùng của Lục cữu."

Ta và Nhược Nghi gồi trên ghế bập bênh ở Từ Ninh cung, cùng nhau phơi nắng.

Bỗng Nhược Nghi hỏi ta:


"Lê Nhĩ, ta vẫn chưa nghe qua câu chuyện của ngươi và Lục tiểu tướng quân đấy."

“Mau nói cho ta nghe một chút, làm thế nào mà các người đính ước?”

Ta suy nghĩ một chút rồi bắt đầu kể:


Hình như là dưới gốc cây lê, chàng đã nắm lấy tay ta.


"Lê Nhĩ, ta thích nàng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang