8
Hôm đó, Đậu Tiêu đưa tôi lên trường cấp ba gặp thầy Tôn. Trên đường đi, gió lạnh cắt da cắt thịt, khiến má tôi tê buốt, nhưng trong lòng lại nhen lên một tia hy vọng vì sắp được gặp lại thầy ấy.
Tới nơi, tôi mới biết thì ra Đậu Tiêu cũng từng là học trò của thầy ấy, và chính tay thầy ấy đã dìu dắt anh ta vào đại học.
Những năm qua, thầy Tôn vẫn thường nhắc đến tôi trong những lời kể … bảo sao anh ta lại hỏi tôi có còn muốn đi học nữa không.
Nghe xong hoàn cảnh của tôi, thầy Tôn lập tức thu xếp cho tôi một chỗ ở ký túc xá.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mùa đông năm ấy, cuối cùng tôi cũng không còn phải ngủ ngoài trời lạnh giá nữa.
Đối với Đậu Tiêu, trong lòng tôi luôn tràn đầy sự biết ơn.
Thêm hoa trên gấm thì dễ, nhưng đưa than trong tuyết mới thật đáng quý.
Nghĩ lại, tôi thấy may mắn vì năm xưa từng đính hôn với anh ta.
Nếu không nhờ có chuyện đó, chắc tôi đã chẳng gặp lại Đậu Tiêu. Mà nếu không gặp được, cuộc đời tôi có lẽ sẽ là một phiên bản khác hoàn toàn … tối tăm và bế tắc hơn nhiều.
Tết năm đó, chúng tôi đón giao thừa ở nhà thầy Tôn.
Vợ thầy ấy gói bánh bao nhân thịt heo với cải thảo, bưng lên bàn nóng hổi, thơm phức, khiến mùa đông giá lạnh cũng trở nên ấm áp hơn vài phần.
Ăn xong, Đậu Tiêu đưa tôi về ký túc.
Gió Bắc rít lên từng cơn, nhưng bầu trời đêm quang đãng.
Chúng tôi khoác áo bông thật dày, bước trên con đường vừa phủ lớp tuyết mỏng, dưới chân phát ra tiếng “cót két” giòn tan.
“Tống An Nhiên, nếu không phải cô đến nhà tôi đòi hủy hôn, chắc giờ này tôi đã nghe theo cha mẹ ở lại thị trấn làm thầy giáo rồi.” Đậu Tiêu bất ngờ nói.
Tôi quay đầu nhìn anh ta, đôi mắt trong vắt như chứa cả bầu trời sao, lấp lánh dưới ánh trăng.
“Cô giống hệt Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký ấy, ba nhát năm nhát là phá tan cái ‘Ngũ Hành Sơn’ đè nặng trên người tôi.” Anh ta vừa cười vừa nói, nụ cười nhẹ nhõm mà thảnh thơi.
“Trong truyện là Đường Tăng cứu Tôn Ngộ Không mà.” Tôi cũng bật cười, rồi nói tiếp: “Với lại, làm thầy giáo thì có gì không tốt? Nếu không có thầy Tôn, chắc giờ này tôi vẫn đang vác xi măng ở công trường rồi.”
“Làm thầy giáo thì tốt thật, nhưng lòng tôi lại hướng về bầu trời đầy sao, không phải là vài mảnh đất nhỏ nơi thị trấn này.” Đậu Tiêu nói, ánh mắt đầy khát vọng.
Ánh trăng rọi lên gương mặt anh ta, như bị đôi mắt đó hút lấy, khiến cả người anh tỏa ra thứ ánh sáng rất riêng.
Tôi chợt nhớ tới hôm ở nhà họ Đậu, nhìn thấy dáng vẻ buồn bã, ủ rũ của anh ta khi ngồi trên ghế.
Đúng là như thế … làm sao đại bàng có thể bị nhốt mãi trong lồng?
Đậu Tiêu chính là con đại bàng ấy, sinh ra để vượt ngàn núi vạn sông, băng qua đại dương.
Bầu trời bao la mới là nơi anh ta thuộc về.
Nhìn anh ta bên cạnh, hào hứng vẽ nên tương lai bằng giọng nói đầy nhiệt huyết, tự dưng tôi cũng thấy bản thân mình có thêm chút tự tin.
Đậu Tiêu đưa tôi một bọc giấy: “Đây là sổ ghi chép ôn tập hồi cấp ba của tôi, cô lấy về xem, biết đâu lại giúp được chút gì đó.”
Tôi nhận lấy bằng cả hai tay, cảm thấy nó nặng trĩu.
Đây đâu chỉ là sổ ghi chép, mà chính là hy vọng của tôi về một tương lai sáng hơn.
“Hôm đó, khi cô cầm tiền bỏ đi, thật sự ngầu lắm, cái khí thế không sợ trời, không sợ đất của cô, như một ngọn lửa châm lên lòng tôi. Có khí thế đó, tôi tin cô nhất định sẽ thi đậu đại học.” Đậu Tiêu nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy tin tưởng.
Anh ta đâu biết, trong lòng tôi, anh ta mới là người đã thắp sáng con đường phía trước cho tôi.
Đậu Tiêu chớp mắt, lông mi dài như chiếc quạt nhỏ khẽ rung:
“Tống An Nhiên, tôi sẽ chờ cô ở đại học!”
Tôi gật đầu thật mạnh, lớn tiếng nói:
“Được!”
9
Mười năm sau, Đậu Tiêu đã trở thành một nhà nghiên cứu hàng không vũ trụ, đang cống hiến hết mình cho sự nghiệp chinh phục không gian của đất nước.
Anh ta thật sự đã dùng nỗ lực của mình để ôm lấy bầu trời sao và đại dương mênh m.ô.n.g mà anh ta từng khát vọng.
Còn tôi, lựa chọn ở lại trường làm giảng viên đại học.
Tôi không có chí lớn như anh ta, nhưng trong mảnh trời nhỏ bé của mình, tôi sống tự tại, nhẹ nhàng và đủ đầy.
Trong nhà họ Tống, chỉ còn mỗi Tống An Kiệt là còn giữ liên lạc với tôi.
Hành động nhỏ năm xưa của Chu Doanh đã khiến cậu em út vốn được nuông chiều hết mực kia hoàn toàn thay đổi … thi đỗ vào một trường sư phạm, giờ là giáo viên tiểu học ở thị trấn.
Nhờ An Kiệt, tôi biết cuối cùng anh cả cũng lấy vợ mới.
Tiểu Soái thì bị chị dâu đuổi khỏi nhà, nghe nói còn chưa học xong cấp ba đã phải ra ngoài làm thuê.
Cha mẹ tôi khó khăn lắm mới nuôi lớn được bầy con, giờ lại phải trông cháu, cuộc sống chẳng dễ dàng gì.