Ba người họ nhanh chóng đi dọc theo hành lang bẩn thỉu về phía cánh cửa duy nhất mà Sachs có thể nhìn thấy. Một cái biển viết PHÒNG NỒI HƠI. Cô đi sau viên sĩ quan ESU được trang bị đầy đủ áo giáp chống đạn và đội mũ bảo hiểm. Nhân viên y tế đi sau cùng.
Khớp ngón phải và vai cô nhói lên dưới sức nặng của chiếc va li. Cô chuyển nó sang tay trái, suýt thì đánh rơi và phải điều chỉnh lại cái tay cầm. Họ đi tiếp về phía cánh cửa.
Đến nơi, viên sĩ quan SWAT lao vào trong và chĩa súng quanh căn phòng sáng lờ mờ. Chiếc đèn pin gắn ở nòng súng chiếu một tia sáng nhợt nhạt vào những luồng hơi nước. Sachs ngửi thấy mùi ẩm mốc. Và một thứ mùi khác, ghê sợ.
Cách. “Amelia?” Giọng nói như tiếng nổ của Rhyme làm cô hết hồn. “Cô đang ở đâu thế, Amelia?”
Tay run run, cô vặn tiếng nhỏ đi.
“Bên trong”, cô hổn hển.
“Cô ta còn sống không?”
Sachs đung đưa trên hai chân, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó. Cô nhìn nghiêng, không chắc chắn mình đang nhìn gì. Rồi cô hiểu ra.
“Ôi, không.” Cô thì thầm. Cảm thấy buồn nôn.
Mùi thịt luộc kinh khủng thoảng quanh cô. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều tệ hại nhất. Cũng không phải là hình ảnh da của người phụ nữ, đỏ tươi, gần như màu cam, bị tróc ra từng mảng lớn. Hay khuôn mặt bị lột hết da. Không, điều kinh dị nhất là cái góc do cơ thể T.J. Colfax tạo ra, tay chân và thân hình vặn xoắn khi cô ta cố thoát khỏi luồng hơi nóng tàn phá.
Anh ta hi vọng nạn nhân đã chết. Vì chính nạn nhân…
“Cô ta còn sống không?” Rhyme nhắc lại.
“Không.” Sachs thầm thì. “Tôi không thấy có cách nào… không.”
“Căn phòng đã an toàn chưa?”
Sachs nhìn viên sĩ quan, người đã nghe thấy cuộc điện đàm và gật đầu.
“Hiện trường an toàn.”
Rhyme nói với cô: “Tôi muốn sĩ quan ESU ra ngoài, sau đó cô và nhân viên y tế xem xét cô ta.”
Cô nôn khan một lần nữa vì mùi thịt rồi ép mình kiểm soát phản xạ. Cô và nhân viên y tế đi theo đường chéo tới chỗ đường ống. Anh ta nghiêng người về phía trước một cách vô cảm rồi sờ tay vào cổ người phụ nữ. Anh ta lắc đầu.
“Amelia?” Rhyme hỏi.
Xác chết thứ hai trong ca trực. Cả hai trong cùng một ngày.
Nhân viên y tế nói: “DCDS[60].”
Sachs gật đầu, nói vào mic: “Đã chết. Khẳng định chết tại hiện trường.”
“Chết do bỏng?” Rhyme hỏi.
“Có vẻ như thế.”
“Bị trói vào tường?”
“Đường ống. Bị còng, tay sau lưng. Chân bị trói bằng dây phơi. Miệng bị dán băng dính. Hắn đã mở đường ống hơi nước. Cô ta chỉ cách đó có mấy bước. Chúa ơi!”
Rhyme tiếp tục: “Cho nhân viên y tế đi ra theo đường các vị đã vào. Ra đến cửa. Để ý bước chân.”
Cô làm theo, vừa nhìn vào cái xác. Làm sao mà da lại có thể đỏ thế được nhỉ? Như cua luộc.
“Được rồi, Amelia. Cô sẽ khám nghiệm hiện trường. Mở cái va li ra.”
Cô không nói gì, vẫn tiếp tục nhìn.
“Amelia, cô có đứng ở cửa không?... Amelia?”
“Cái gì?” Cô quát lên.
“Cô có đứng ở cửa không?”
Giọng của anh ta bình tĩnh quá thể. Hoàn toàn khác biệt với giọng nói xỏ xiên, đòi hỏi mà cô còn nhớ trong phòng ngủ. Bình tĩnh… và còn gì đấy khác nữa. Cô không biết là gì.
“Có. Tôi đang đứng ở cửa. Anh biết đấy, chuyện này thật điên rồ.”
“Cực kỳ điên khùng”, Rhyme đồng ý, gần như vui vẻ. “Cái va li đã mở ra chưa?”
Cô bật mở nắp và nhìn vào trong. Kìm và kẹp, một cái gương quay trên một cái cán, những viên bông, thuốc nhỏ mắt, kéo răng cưa, ống hút, bàn xẻng, dao mổ…
Những thứ này là cái gì?
… Ống thổi bụi, vải màn, phong bì, màng lọc, chổi lông, kéo, những cái túi bằng nhựa và bằng giấy, những cái hộp sắt, chai lọ – năm phần trăm nitric acid, ninhydrin, silicone, iodide, đồ lấy dấu vân tay.
Không thể được. Cô nói vào mic: “Tôi không nghĩ là anh tin tôi, thám tử. Tôi thực sự không biết gì về công việc khám nghiệm hiện trường.”
Mắt nhìn về cơ thể bị tàn phá của người phụ nữ. Nước nhỏ xuống từ cái mũi đã bị lột da của cô ta. Một khoảng màu trắng – xương – chìa ra trên má. Còn khuôn mặt cô ta bị biến dạng thành một kiểu cười đau khổ. Giống hệt như nạn nhân sáng nay.
“Tôi tin cô, Amelia”, anh ta nói một cách thô bạo. “Còn bây giờ thì đã mở va li ra chưa?” Anh đã bình tĩnh và giọng anh ta nghe… thế nào nhỉ. Đúng rồi, đúng cái tông ấy. Quyến rũ. Anh ta nói như một người tình.
Mình ghét hắn ta, cô nghĩ. Thật sai trái khi ghét một người tàn tật. Nhưng mình căm ghét hắn ta.
“Cô đang trong tầng hầm, phải không?”
“Vâng, thưa ngài.”
“Nghe này, cô phải gọi tôi là Lincoln. Chúng ta sẽ rất hiểu nhau khi vụ này kết thúc.”
Tối đa là khoảng sáu mươi phút.
“Cô sẽ thấy mấy sợi dây cao su trong va li, nếu như tôi không nhầm.”
“Tôi thấy mấy sợi.”
“Đeo chúng quanh giày của cô. Chỗ gót chân ấy. Nếu có bị lẫn lộn dấu chân thì cô sẽ biết dấu nào là của cô.”
“OK. Đã xong.”
“Lấy mấy cái túi vật chứng và phong bì. Bỏ vào túi cô khoảng một tá. Cô có biết dùng đũa không?”
“Anh vừa nói gì?”
“Cô sống ở thành phố, đúng không? Cô có bao giờ tới Phố Mott chưa? Để ăn món thịt gà của Tướng Tso[61]? Mì nguội, có vị vừng?”
Bụng cô dâng lên khi nghe nói đến thức ăn. Cô cố không nhìn người phụ nữ đang đung đưa trước mặt mình.
“Tôi biết dùng đũa”, giọng cô lạnh băng.
“Hãy nhìn vào va li. Tôi không chắc có có tìm thấy chúng không. Họ luôn để chúng ở đấy khi tôi khám nghiệm hiện trường.”
“Tôi chẳng thấy đôi nào.”
“Thế thì cô tìm mấy cái bút chì vậy. Cho chúng vào túi. Bây giờ thì cô sẽ đan lưới. Từng inch một. Cô sẵn sàng chưa?”
“Đã sẵn sàng.”
“Đầu tiên nói cho tôi biết cô nhìn thấy gì?”
“Một căn phòng lớn. Khoảng hai mươi nhân ba mươi. Đầy ống gỉ. Nền xi măng nứt. Tường gạch. Mốc.”
“Có cái hộp nào không? Có gì trên sàn không?”
“Không, chẳng có gì. Trừ những cái ống, hộp dầu, nồi hơi. Có cát – vỏ sò, một đống cát bị văng ra từ vết nứt trên tường. Và có thứ gì đó màu xám nữa…”
“Thứ gì đó?” Anh ta chớp lấy. “Tôi không nhận ra từ này. Thứ gì là cái gì?”
Một cơn giận bùng lên trong cô. Cô bình tĩnh lại và nói: “Đấy là asbestos, nhưng không phải gói bùi nhùi như sáng nay. Đây là dạng tấm bị vỡ vụn.”
“Tốt. Còn bây giờ là lần quét thứ nhất. Cô đang tìm kiếm dấu chân và bất kỳ dấu vết nào mà hắn để lại cho chúng ta.”
“Anh nghĩ hắn có để lại thêm à?”
“Ồ, tôi cá đấy”, Rhyme nói. “Đeo kính vào và dùng đèn PoliLight đi. Đi thấp. Đan lưới khắp phòng. Từng inch một. Cô biết cách đan lưới chứ?”
“Biết.”
“Như thế nào?”
Cô nổi giận. “Không cần phải kiểm tra tôi.”
“À, thế thì đùa với tôi đi. Như thế nào?”
“Tiến và lùi theo một hướng. Sau đó tiến và lùi theo hướng vuông góc.”
“Từng bước một, bước không dài quá một foot.”
Cô không biết điều này. “Tôi biết”, cô nói.
“Làm thôi.”
Cây đèn PoliLight tỏa ra thứ ánh sáng ma quái từ thế giới khác. Cô biết cái đó gọi là ALS, nó làm cho dấu tay, tinh dịch, máu và một số dấu giày tỏa sáng. Ánh sáng xanh màu mật rực rỡ làm cho những cái bóng nhảy nhót múa may và đã mấy lần cô suýt nữa bắn vào một hình thù đen ngòm mà hóa ra lại là một con ma bóng tối.
“Amelia?” Giọng Rhyme sắc ngọt. Cô lại giật bắn mình.
“Có? Cái gì?”
“Cô có nhìn thấy dấu chân nào không?”
Cô tiếp tục nhìn chăm chăm xuống sàn. “Tôi, à, không. Tôi có nhìn thấy mấy vệt trên đất. Hay là cái gì đó.” Cô co rúm lại khi nghe những lời nói sơ suất này. Nhưng Rhyme, không giống Peretti sáng nay, không để ý. Anh ta nói: “Vậy à. Sau đó hắn đã quét đi rồi.”
Cô ngạc nhiên. “Đúng thế, là nó! Vết chổi. Làm sao mà anh biết được?”
Rhyme cười – âm thanh làm Sachs gai người trong cái nấm mồ này – rồi nói: “Hắn đủ thông minh để xóa dấu vết của mình vào buổi sáng hôm nay; không có lý do gì để ngừng lại. Anh chàng này giỏi đấy. Nhưng chúng ta cũng giỏi. Làm tiếp đi.”
Sachs cúi xuống, khớp xương cô đang bốc lửa, cô bắt đầu tìm kiếm. Cô tìm từng bước chân trên sàn. “Không có gì ở đây. Hoàn toàn không có gì.”
Anh nhận thấy dấu hiệu muốn chấm dứt trong giọng nói của cô. “Chúng ta mới bắt đầu thôi, Amelia. Hiện trường vụ án có ba chiều. Hãy nhớ điều đó. Hãy bắt đầu từ điểm cách xa luồng hơi nước nhất và tìm từng inch một.”
Cô từ từ đi vòng quanh con rối ghê sợ ở giữa phòng. Cô nghĩ về trò chơi Maypole – cây nêu ngày mùng Một tháng Năm cô đã từng chơi trong những lần vui chơi trên phố Brooklyn lúc cô mới khoảng sáu, bảy tuổi, khi cha cô tự hào đem phim về nhà. Đi vòng quanh thật chậm. Đấy là một căn phòng nhỏ nhưng có hàng nghìn chỗ để tìm kiếm.
Vô vọng… Không thể.
Nhưng không phải như vậy. Trên gờ tường, cách sàn nhà khoảng sáu feet, cô tìm thấy nhóm chứng cứ tiếp theo. Cô bật ra một tràng cười nhanh. “Tôi tìm được gì rồi này.”
“Một cụm chứ?”
“Đúng thế. Một mảnh gỗ lớn màu đen.”
“Đũa.”
“Cái gì?” Cô hỏi.
“Dùng bút chì đi. Lấy bút chì để nhặt nó lên. Nó có bị ướt không?”
“Mọi thứ ở đây đều ướt.”
“Chắc chắn rồi, phải thế mà. Hơi nước. Cho nó vào trong túi vật chứng bằng giấy. Nhựa sẽ giữ bọn vi khuẩn lại và trong cái nóng như thế này thì vi khuẩn sẽ hủy hoại dấu vết trên vật chứng. Ở đó còn gì nữa?” Anh hăng hái hỏi.
“Đó là, tôi không biết, lông. Tôi nghĩ thế. Ngắn, đã được cắt. Một nắm lông.”
“Rời nhau hay bị dính vào da?”
“Rời nhau.”
“Trong va li có một cuộn băng dính rộng. Nhãn 3M. Dùng nó để lấy lông lên.”
Sachs nhặt gần hết nắm lông lên, đặt chúng vào cái phong bì giấy. Cô nghiên cứu chỗ gờ tường quanh nắm lông. “Tôi thấy có mấy vết bẩn. Trông như gỉ sắt hay là máu.” Cô nghĩ nên soi chỗ đó bằng đèn PoliLight. “Chúng phát sáng.”
“Cô có thể làm bài thử giả định máu không?”
“Không.”
“Cứ giả sử đó là máu. Có thể là máu của nạn nhân không?”
“Không giống thế. Chỗ này quá xa và không dẫn đến chỗ xác cô ta.”
“Nó có dẫn đến đâu không?”
”Có vẻ như vậy. Tới một viên gạch trên tường. Viên gạch này lỏng lẻo. Trên đó không có dấu tay. Tôi sẽ đi sang bên cạnh. Tôi – ôi Chúa ơi!” Sachs hổn hển, vội lùi lại khoảng một hoặc hai feet, bị vấp và suýt ngã.
“Cái gì thế?” Rhyme hỏi.
Cô nghiêng người ra phía trước, không tin vào mắt mình.
“Amelia. Nói với tôi nào.”
“Một cái xương. Một cái xương máu me.”
“Xương người?”
”Tôi không biết”, cô trả lời. “Làm sao mà tôi…? Tôi không biết.”
“Vụ giết người vừa rồi?”
“Có vẻ thế. Dài khoảng hai inch và hai inch đường kính. Trên đó vẫn còn máu với thịt. Nó bị cưa đứt. Thằng khốn nào có thể làm thế được…”
“Đừng cuống lên.”
“Nếu hắn lấy cái xương này từ nạn nhân khác thì sao?”
“Thì chúng ta lại càng phải tìm ra hắn thật nhanh. Amelia, cho nó vào túi đi. Túi nhựa để đựng xương.”
Trong khi cô đang làm, anh ta hỏi: “Có dấu tích dàn cảnh nào khác không?” Anh ta có vẻ lo lắng.
“Không.”
“Chỉ có thê thôi à? Lông, một cái xương và một mảnh gỗ. Hắn không thể để cho việc đó quá dễ dàng, đúng không?”
“Tôi có cần đem nó về… văn phòng của anh không?”
Rhyme đang cười. “Hắn muốn chúng ta đem nó đi. Nhưng chưa đâu. Ta vẫn chưa xong. Hãy tìm hiểu thêm chút nữa về Đối tượng 823 nào.”
“Nhưng ở đây chẳng có gì.”
“Ồ, có đấy Amelia. Ở đó có địa chỉ và số điện thoại của hắn, hy vọng và cảm hứng của hắn. Mọi thứ đếu ở quanh cô.”
Cô điên người vì giọng lưỡi giáo sư của anh ta nhưng vẫn giữ im lặng.
“Cô có đèn không?”
“Tôi có cái đèn halogen được cấp…”
“Không”, anh ta càu nhàu. “Đèn pin được cấp chiếu quá hẹp. Cô cần cây đèn mười hai volt có vùng chiếu rộng hơn.”
“Thế à, tôi không đem theo rồi”, cô phản ứng. “Liệu tôi có phải quay lại lấy không?”
“Không có thời gian đâu. Kiểm tra đường ống đi.”
Cô tìm kiếm khoảng mười phút, leo lên trần nhà, và dùng cây đèn rất sáng soi vào những điểm mà có lẽ chưa từng được soi sáng trong cả năm mươi năm rồi. “Không, tôi chẳng nhìn thấy gì cả.”
“Quay ra cửa đi. Nhanh lên.”
Cô ngần ngừ rồi quay lại.
“Được rồi. Tôi đang ở đây.”
“Bây giờ thì nhắm mắt lại. Cô ngửi thấy gì nào?”
”Mùi? Có phải anh vừa nói mùi không?” Anh ta có điên không nhỉ?
“Lúc nào cũng phải ngửi không khí ở hiện trường vụ án. Nó có thể nói với cô nhiều điều.”
Cô vẫn mở mắt và hít vào. Cô nói: “Nhưng tôi không biết tôi đang ngửi thứ gì?”
“Đó không phải câu trả lời được chấp nhận.”
Cô thở ra một cách bực tức và hy vọng tiếng rít có thể đến ống nghe của anh ta vừa ầm ĩ vừa rõ ràng. Cô nhắm chặt hai mắt, hít vào và lại cảm thấy buồn nôn. “Mùi mốc, mùi nước nóng từ đám hơi nước.”
“Cô không biết nó từ đâu đến. Cứ tả nó thôi.”
“Nước nóng. Mùi nước hoa của người phụ nữ.”
“Cô có chắc đấy là nước hoa của cô ta không?”
“À, không.”
“Cô có dùng nước hoa không?”
“Không.”
“Nước hoa dùng sau khi cạo râu thì sao? Nhân viên y tế? Sĩ quan ESU?”
“Tôi không nghĩ vậy. Không.”
“Tả nó xem.”
“Khô. Như rượu gin.”
“Đoán thử xem, mùi nước dùng sau khi cạo râu của đàn ông hay nước hoa phụ nữ.”
Nick dùng gì nhỉ? Arrid Extra Dry?
“Tôi không biết”, cô nói. “Loại đàn ông.”
“Đi đến chỗ cái xác đi.”
Cô liếc nhìn đường ống, sau đó nhìn xuống sàn.
“Tôi…”
“Đi đi”, Lincoln Rhyme nói.
Cô đi. Da bị lột trông giống như gỗ bulô đỏ và đen.
“Ngửi cổ cô ta xem.”
“Nó… Ý tôi là, không còn nhiều da ở đó nữa đâu.”
“Tôi xin lỗi, Amelia, nhưng cô phải làm thế. Ta phải xem đó có đúng là nước hoa của cô ta không?”
Cô làm theo, hít vào. Nôn khan, suýt nôn thốc ra.
Mình sẽ nôn mất, cô nghĩ. Giống như lần mình và Nick trong cái đêm ở Pancho, say mềm vì hỗn hợp rượu rum đông lạnh chết tiệt. Hai cảnh sát cứng cựa uống cạn thứ đồ uống nhạt thếch có con cá kiếm nhựa màu xanh bơi lội bên trong.
“Cô có ngửi thấy mùi nước hoa không?”
Nó đến rồi… lại nôn khan.
Không. Không được! Cô nhắm mắt, tập trung vào các khớp xương đau nhức của mình. Phần đau nhất – đầu gối. Và thật thần kỳ, cơn buồn nôn lại qua đi. “Đó không phải là nước hoa của cô ta.”
“Tốt. Có thể anh chàng của chúng ta đủ kiêu ngạo để bôi thật nhiều nước hoa dùng sau khi cạo râu. Đó có thể là dấu hiệu của giai tầng xã hội. Hoặc có thể hắn muốn che giấu thứ mùi gì đó mà hắn có thể để lại. Tỏi, xì gà, cá, whisky. Ta sẽ phải xem. Giờ thì nghe thật kỹ đây, Amelia.”
“Cái gì?”
“Tôi muốn cô là hắn ta.”
Ồ. Thằng điên thối tha. Đúng là thứ mình cần.
“Tôi thực sự không nghĩ rằng ta có thời gian cho việc này.”
“Không bao giờ có đủ thời gian cho khám nghiệm hiện trường”, Rhyme dịu dàng nói tiếp. “Nhưng điều đó không ngăn được chúng ta. Chỉ cần đi vào trong đầu hắn. Cô đã nghĩ theo cách chúng ta nghĩ. Giờ tôi muốn cô nghĩ theo cách hắn nghĩ.”
“Vậy à. Tôi phải làm thế nào?”
“Hãy dùng trí tưởng tượng. Đó là lý do Chúa đem nó đến cho chúng ta. Rồi, giờ cô là hắn. Cô đã còng và bịt miệng cô ta. Cô đưa cô ta đến căn phòng ở đó. Cô còng cô ta vào đường ống. Cô dọa cô ta. Cô đang tận hưởng điều đó.”
“Làm sao anh biết hắn tận hưởng điều đó?”
“Cô đang tận hưởng. Không phải là hắn. Làm sao mà tôi biết được? Vì chẳng có ai lại đâm đầu vào ngần ấy rắc rối để làm những việc anh ta không thấy thích. Giờ thì cô biết đường rồi. Trước kia cô đã tới đây chưa?”
“Sao anh lại nghĩ thế?”
“Cô cần kiểm tra trước – để tìm một chỗ hoang vắng với một đường ống dẫn trong hệ thống hơi nước. Và để lấy những thứ manh mối mà hắn để lại trên đường ray.”
Sachs bị thôi miên bởi giọng nói êm ái, nhỏ nhẹ của anh ta. Cô hoàn toàn quên mất rằng cơ thể của anh ta đã bị hủy hoại. “Ồ. Đúng rồi.”
“Cô tháo bỏ nắp đường ống dẫn hơi. Cô nghĩ gì vậy?”
“Tôi không biết. Tôi chỉ muốn làm cho xong. Ra ngoài.”
Nhưng những lời nói đó chưa kịp bật ra khỏi miệng cô trước khi cô nghĩ: Sai rồi. Rồi cô không ngạc nhiên khi nghe tiếng Rhyme tặc lưỡi trong tai nghe. “Cô có thực sự nghĩ thế không?” Anh ta hỏi.
“Không. Tôi muốn nó kéo dài.”
“Đúng! Tôi nghĩ đó đúng là điều cô muốn. Cô đang nghĩ xem hơi nước sẽ làm gì cô ta. Cô còn cảm thấy gì nữa?”
“Tôi…”
Một ý nghĩ hình thành trong đầu cô. Mờ nhạt. Cô nhìn thấy người phụ nữ đang vật lộn để thoát thân. Nhìn thấy thứ gì đó khác nữa… một ai đó khác nữa. Hắn, cô nghĩ. Đối tượng 823. Nhưng hắn thì sao? Cô gần như hiểu ra. Cái gì… cái gì? Nhưng đột nhiên ý nghĩ tan biến. Mất hút.
“Tôi không biết”, cô thì thầm.
“Cô có cảm thấy vội vàng không? Hay cô đang thấy thích những điều mình đang làm?”
“Tôi đang vội. Tôi phải đi. Cảnh sát sẽ tới đây bất cứ lúc nào. Nhưng tôi vẫn…”
“Cái gì?”
“Suỵt”, cô ra lệnh. Rồi quét căn phòng lần nữa, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể gieo mầm lại cho ý nghĩ vừa biến mất trong đầu cô.
Căn phòng đang bơi, một đêm đen đầy sao. Những vòng xoáy của bóng tối và khoảng cách, ánh sáng vàng vọt. Chúa ơi, đừng để con bị ngất.
Có thể hắn…
Kia! Đúng rồi. Ánh mắt Sachs chạy theo đường ống dẫn hơi. Cô đang nhìn vào một cái nắp nằm sâu trong hốc tường tối của căn phòng. Đó có thể là một chỗ trốn tốt hơn cho cô gái – ta không thể nhìn thấy nó từ ô cửa nếu ta đi ngang qua – và cái nắp thứ hai chỉ có bốn con ốc trên đó, không phải tám, như cái hắn đã chọn.
Tại sao không phải cái ống kia?
Rồi cô chợt hiểu.
“Hắn không muốn…Tôi chưa muốn bỏ đi vội vì tôi còn muốn để mắt tới cô ta.”
“Sao cô nghĩ vậy?” Anh ta hỏi, bắt chước lời lẽ của cô vài phút trước đó.
“Có một cái ống khác mà tôi có thể xích cô ta vào, nhưng tôi đã chọn một cái ở chỗ trống trải.”
“Để cô có thể nhìn thấy cô ta?”
“Tôi nghĩ thế.”
“Tại sao?”
“Có thể để chắc chắn là cô ta không chạy mất. Có thể để bảo đảm là miệng cô ta đã được dán chặt… Tôi không biết.”
“Tốt. Amelia. Nhưng điều đó nghĩa là gì? Chúng ta sử dụng sự việc này như thế nào?”
Sachs nhìn quanh phòng để tìm kiếm chỗ hắn ta có thể nhìn cô gái rõ nhất mà không bị trông thấy. Hóa ra đó là khoảng bóng tối giữa hai thùng dầu đốt nóng.
“Đúng rồi!” Cô phấn khích nói, nhìn xuống nền nhà. “Hắn đã ở đây”. Quên mất trò chơi đóng vai. “Hắn đã quét nhà.”
Cô quét khu vực đó bằng ánh sáng xanh mật của chiếc đũa thần PoliLight.
“Không có dấu chân”, cô nói đầy thất vọng. Nhưng khi cô nhấc cây đèn lên để tắt nó đi, một vết mờ mờ tỏa sáng trên một cái thùng.
“Tôi có dấu tay rồi!” Cô tuyên bố.
“Một dấu tay?”
“Anh sẽ nhìn thấy cô gái rõ hơn nếu anh vươn người ra trước và dựa vào cái thùng. Đó là điều hắn đã làm. Tôi chắc chắn thế. Có điều, thật kỳ quặc. Lincoln. Nó bị… biến dạng. Tay hắn ấy.” Cô rùng mình khi nhìn vào bàn tay ác quỷ.
“Trong vali có một bình xịt dán nhãn DFO. Đó là thuốc nhuộm huỳnh quang. Phun nó vào chỗ dấu tay, chiếu đèn PoliLight vào đó rồi chụp ảnh bằng máy Polaroid tỷ lệ 1:1.”
Khi xong việc, cô báo với Lincoln. Anh ta nói: “Còn bây giờ hút bụi chỗ giữa hai cái thùng. Nếu ta may mắn hắn có thể đánh rơi một sợi tóc hay cắn móng tay.”
Thói quen của mình, Sachs nghĩ. Đó là một trong những thứ phá hoại sự nghiệp người mẫu của cô – móng tay dây máu, hàng lông mày lo lắng. Cô đã cố thử, thử và thử ngừng lại. Nhưng cuối cùng đành đầu hàng, chán nản, điên cuồng vì chỉ một thói quen nhỏ nhặt đã làm thay đổi hẳn định hướng cuộc đời cô.
“Cho bộ lọc chân không vào túi.”
“Túi giấy?”
“Đúng rồi, túi giấy. Giờ đến thi thể, Amelia.”
“Cái gì?”
“À, cô phải xử lý thi thể.”
Tim cô chùng xuống. Ai đó khác chứ, làm ơn đi. Để ai đó khác làm việc ấy đi. Cô nói: “Nhưng không được làm trước khi khám nghiệm pháp y. Đó là quy định.”
“Hôm nay không có quy định, Amelia. Chúng ta sẽ đặt quy tắc cho mình. Đội khám nghiệm pháp y sẽ nhận cô ta sau chúng ta.”
Sachs lại gần người phụ nữ.
“Cô biết quy trình chứ?”
“Vâng.” Cô bước lại gần cơ thể bị hủy hoại.
Rồi đông cứng. Cánh tay chỉ cách lớp da nạn nhân vài inch.
Tôi không làm được. Cô rùng mình. Tự nhủ phải tiến lên. Nhưng cô không thể; cơ bắp không tuân lệnh.
“Sachs, cô có đấy không?”
Cô không thể trả lời.
“Tôi không làm được…Chỉ đơn giản thế thôi. Không thể. Tôi chịu.”
“Sachs?”
Và rồi cô nhìn sâu vào trong con người mình, bằng cách nào đó cô nhìn thấy cha mình, mặc đồng phục, khom thấp người trên vỉa hè nóng bức, lồi lõm ở Phố Bốn mươi hai Tây, vòng tay ôm một kẻ say rượu hèn hạ để đưa anh ta về nhà. Rồi cô nhìn thấy Nick của cô lúc anh đang cười và uống bia với một tên cướp máy bay trong quán rượu khu Bronx, kẻ sẽ lập tức giết anh nếu hắn biết anh là cảnh sát chìm. Hai người đàn ông trong cuộc đời cô, làm việc họ cần phải làm.
“Amelia?”
Hai hình ảnh đó lấp loáng trong ý nghĩ của cô, và vì sao chúng làm cô bình tĩnh lại, hay sự bình thản đó đến từ đâu, cô không thể biết. “Tôi đây”, cô trả lời Lincoln Rhyme và làm công việc như cô đã được huấn luyện. Cạo móng tay, chải lấy lông và tóc – trên đầu và trên mu. Tường thuật với Rhyme những gì cô làm lúc cô thực hiện điều đó.
Lờ đi đôi nhãn cầu mờ đục…
Lờ đi phần thịt đỏ ngầu.
Cố lờ đi cái mùi đó.
“Lấy quần áo của cô ta”, Rhyme nói. “Cắt mọi thứ. Trước hết lót phía dưới một tờ báo để lấy tất cả các mảnh vụn rơi ra.”
“Tôi có cần kiểm tra túi không?”
“Không, ta sẽ kiểm tra ở đây. Gói các thứ vào giấy.” Sachs cắt cái váy và chiếc áo dài tay ra, quần áo lót. Cô vươn tay định lấy cái mà cô tưởng là chiếc áo ngực, đang đung đưa trước ngực người phụ nữ. Cảm giác thật kỳ lạ, nó như rã ra trong tay cô. Sau đó, như bị một cái tát, cô nhận ra mình đang cầm thứ gì và cô thét lên. Không phải vải, mà là da.
“Amelia? Cô ổn chứ?”
“Vâng!” Cô hổn hển. “Tôi ổn.”
“Hãy tả lại những thứ hắn dùng để giam hãm cô ta.”
“Miệng bị dán băng dính, rộng hai inch. Còng số tám loại chuẩn để còng tay, dây phơi để trói chân.”
“Soi đèn PoliLight vào cơ thể cô ta. Hắn có thể đã dùng bàn tay trần để chạm vào người cô ta. Tìm dấu tay xem.”
Cô làm theo. “Không có gì.”
“Được rồi. Bây giờ thì cắt sợi dây phơi – nhưng không cắt vào nút, được chứ. Cho nó vào túi. Túi nhựa.”
Sachs làm theo. Sau đó Rhyme nói: “Ta cần cái còng.”
“Được rồi. Tôi có chìa khóa còng đây.”
“Không. Amelia. Đừng mở còng”
“Cái gì?”
“Cơ chế khóa còng là một trong những cách tốt nhất để lấy dấu vết từ nghi phạm.”
“Thế thì làm thế nào để tôi tháo nó ra mà không cần chìa?” Cô cười.
“Trong va li có một lưỡi cưa sắt.”
“Anh muốn tôi cưa cái còng à?”
Rhyme dừng một chút rồi nói: “Không, không phải cái còng đâu, Amelia.”
“Thế thì anh muốn tôi làm gì…Anh không nói nghiêm túc đấy chứ? Nói nghiêm túc đấy chứ? Tay cô ta?”
“Cô phải làm.” Anh ta khó chịu vì sự ngần ngại của cô.
Được rồi, thế thôi. Sellitto và Polling đã chọn một thằng khùng làm cộng sự. Có thể sự nghiệp của họ sẽ gặp rắc rối, nhưng mình sẽ không đi theo họ.
“Quên đi.”
“Amelia, đó chỉ là một cách thu thập vật chứng thôi mà.”
Vì sao anh ta lại nói nghe có lý đến vậy? Cô gắng sức nghĩ ra một lý do. “Cái còng sẽ dính đầy máu nếu tôi cắt…”
“Tim cô ta ngừng đập rồi. Ngoài ra…”, anh ta nói như một đầu bếp trên truyền hình, “máu đã bị nấu đông lại rồi.”
Bụng cô lại dâng đầy lên.
“Nào, Amelia. Đến chỗ cái va li đi. Lấy cái cưa. Trên nắp ấy.” Anh ta lạnh nhạt nói thêm: “Làm ơn.”
“Thế thì vì sao anh lại bắt tôi cạo móng tay cô ta? Tôi có thể đem về cả bàn tay cho anh cơ mà!”
“Amelia, ta cần cái còng. Ta phải mở nó ra ở đây và ta không thể đợi đội khám nghiệm pháp y được. Cần phải làm việc này.”
Cô quay lại cửa. Tháo sợi dây, nhấc cái cưa trông xấu xí ra khỏi hộp. Cô nhìn chăm chăm vào người phụ nữ đang đông cứng ở giữa phòng trong tư thế bị tra tấn.
“Amelia? Amelia?”
Bên ngoài, bầu trời vẫn bao phủ bởi thứ không khí vàng vọt, tù đọng. Những ngôi nhà bên cạnh bị bọc bởi lớp xút như những cái xương bị thiêu cháy thành than. Nhưng Sachs lại chưa bao giờ vui như lúc này, khi được ở ngoài không khí của thành phố. Va li khám nghiệm hiện trường ở một tay, tay kia là chiếc cưa sắt, cái tai nghe câm lặng đong đưa quanh cổ cô. Sachs bỏ qua đám đông cảnh sát và những người tò mò đang nhìn cô, đi thẳng về phía chiếc xe.
Khi đi ngang qua Sellito, cô đưa cho anh ta cái cưa mà không buồn dừng lại, đúng ra là quẳng nó cho anh ta. “Nếu Rhyme thực sự muốn làm việc đó, nói với anh ta là anh ta có thể xuống đó mà tự làm lấy.”
II
NGUYÊN TẮC LOCARD
Trong đời thực, anh chỉ có một cơ hội tại hiện trường vụ án giết người.
VERNON J. GEBERTH
TRUNG ÚY CHỈ HUY (ĐÃ NGHỈ HƯU)
SỞ CẢNH SÁT NEW YORK