Bàn cô thì.
Cô thấy người này quen quen liền hỏi: Chúng từng gập nhau. Anh ngước lên nhìn rồi quay mặt chỗ khác. Cô nhớ ra người con trai trước mặt liền nói: Anh là người ở TTTM lúc đó thành thật xin lỗi đã làm đỗ kem lên người anh. Anh ko nói gì cô cũng ko quan tam lấy diện thoại ra chơi game.
Bàn nhỏ: cậu bắt chuyện làm quen: Hi, mình là Trương Gia Phúc kun. Nhỏ ko trả lời làm bị bơ nhưng mặt dày hỏi tiếp: Bạn tên gì?. nhỏ vâng ôm cái Ipad. làm cậu tức điên lên quát: Này cô tôi nói chuyện sao không trả lời. nhỏ cảm thấy bị làm phiền quát: im đi phiền quá. Cậu ám ức định ên tiếng nói lại thì bị một giọng nói làm cho im re: IM ĐI là nó. Lý do là vì lúc nhỏ cậu cải nhau lớn tiếng làm cho tỉnh giấc. Cậu ấm ức lắm nhưng đâu giám làm gì đành ngồi xuống ngủ.
Reng reng....... tiếng chuông giờ giải lao.
Nhỏ lại bàn nó lay tay kêu nó thức nói: Ice mình xuống can8tin đi. Nó gật đầu. Cậu thấy vậy nói: Cho chug1 tôi đi với. Nó gật đầu. Vừa bước xuống cantin thì những ánh mắt hình viên đạn chỉa về phía tụi nó. Lý do đơn giản đó là tụi nó đi chung với hotboy của trường. tụi nó chọn bàn ở góc khuất. Cậu lên tiếng hỏi: Các cô ăn gì?.
cô nói: bít tết, 2 gà rán, bim bim, sting.
Nó nói: capuchino. Hắn thấy nó chỉ uống capuchiano nên hỏi: Sao cô ko ăn gì giữ dáng hả. Nó cảm thấy rất ghét người khác đặt câu hỏi nên ko trả lời. Nhỏ thấy vậy nói: nó ko thích người khác đặt câu hỏi cho mình, còn chuyện nó ăn gì uống gì là chuyện của nó ko cần anh quan tâm, OK.
Cậu hỏi: Cô ăn gì. Nhỏ đáp: giống sandy. 3 tụi hắn đi mua. Bây giờ nó mới nhìn lên nói: Kan chính là anh mình. Cô và nhỏ nghe xong há hốc mồm. Vừa lúc ba tụi hắn quay lại với nhửng thứ tụi nó kêu.
đang ăn thì có 3 con nhỏ mỏ đỏ mắt xanh đi lại phía tụi hắn. Câu cổ tụi hắn nói: anh nhớ anh quá đi. 2 ả kia cũng vậy câu cổ anh và cậu. hắn bực tức quát: buông ra mau. mấy ả nghe vậy buông ra. thấy tụi nó đi cung với tụi hắn thì nói: à thì ra có hồ ly đi quyến rũ mấy anh. Nó nói: chướng mắt. ả nói: chướng mắt thì biến. Nhỏ quát lên vì thấy biểu hiện của nó: Mấy người im đi nếu ko muốn chết. tụi ả nghe vậy hơi run nhưng vẫn manh miệng nói: ko im đó thì sao làm gì nhau. Nó ghét nhất những người nói là hồ ly tinh nên tát ả một cái quát lớn: ĐỪNG BAO GIỜ CHỌC GIẬN NGUYỄN HOÀNG THIÊN BĂNG NÀY NẾU KO TỤI MÀY SẼ KO SỐNG YÊN ĐÂU. Anh nghe nó nói vậy liền nghĩ thầm: Nguyễn Hoàng Thiên Băng họ là của mẹ nếu ghép lại thì là tên em gái mình mà chẵng lẽ.......... Nhỏ nói: chưa bao giờ nó nói quá 10 từ như vậy là nó đã tức giận lắm rồi mau ngăn lại. Nó nói ai cũng thấy đôi mắt nó đã chuyển sang màu đỏ cũng là lúc nó đã tức giận vượt qua giới hạn. nhỏ thấy vậy liền nói: Ice à mày bình tĩnh đi để tao xử cô ta cho. Nói là làm liền nhỏ tát cho ả kia mấy bạt tay còn nói: Đừng bao giờ nói đến những điều cấm kỵ của bọn tao. Cô nói: Tha cho bọn họ đi, bọn họ ko dám nữa đâu. Nhỏ nói; tao cảnh cáo tụi mày dụng dế ice thì kêu gia đình chuẩn bị nhận xác tụi mày đi. bọn ả sợ quá chạy đi. nó nghe vậy củng đã bớt giận nói: Đi. nhỏ và cô đi theo. anh đột nhien lên tiếng hỏi: Thiên băng có phải là em không em là em gái anh đúng ko. nó nghe nói vậy trả lời: đúng tôi là Thiên Băng nhưng ko có người anh trai họ Trần OK. Anh nói: tại sao em không nhận anh chứ anh đã tìm em rất vất vả. nó nghe nói vậy rất cảm động nó biết chứ nó biết anh nó tìm nó rất lâu nhưng nó ko thể nhận người họ Trần là anh. Anh nói tiếp: Trong giấy kha sinh anh mang học Nguyễn. Nó nghe nói vậy thì quay lại. Anh nó chạy lại ôm nó làm cantin ngỡ ngàng vì anh chưa bao giờ ôm con gái. Nó nói: Anh hai. Anh nói: khi tan học anh qua nhà em nói dược chứ. Nó gật đầu. tụi nó và tụi hắn đi lên lớp học