Văn Cảnh cầm thùng chuyển phát nhanh, mở cửa, giũ rơi giày rồi đi vào nhà.
Cậu lấy con dao cắt xoẹt vài đường để mở thùng hàng, ở trong thùng đựng toàn những quả anh đào đỏ tươi mọng nước.
Văn Cảnh đưa tay cầm vài quả lên, thấy lần này anh đào trông rất tươi ngon, tâm trạng cũng vui vẻ đi vào bếp.
Đi được nửa bước, cậu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cởϊ áσ khoác đồng phục ra, đi về phòng ngủ rồi đặt áo lên ghế chơi game.
Bảo bối thì cần được nâng niu thật tốt!
Sau khi rửa sạch và đem cất kỹ trong tủ lạnh, cậu lấy một đĩa anh đào ra và ngồi trước bàn máy tính.
Ở bên dưới màn hình, Thanh Nhiệm Vụ màu cam đang liên tục nhấp nháy.
Văn Cảnh bỏ một quả vào miệng, chuyển cửa sổ máy tính.
Xman: "Người đâu, người đâu rồi?"
Xman: "Ban ngày không thấy mặt, ban đêm cũng không thấy."
Xman: "Mấy ngày nay đều không xuất hiện, thật sự không có xuất hiện."
Văn Cảnh phun hột ra, gõ bàn phím nghe lách cách.
ASK: "Tôi vừa vào đây."
ASK: "Dạo này trong người không khỏe lắm, nên lười vô."
Xman: "Không khỏe chỗ nào? Ở cổ, hay là bị viêm bao gân? Có muốn đi bệnh viện không?"
ASK: "Cậu không tìm thấy tôi đâu, từ bỏ đi."
Xman: "Vậy, cậu vẫn nhận thêm việc mới hả?"
Máy tính nhắc một thông báo, mở hộp thư ra, Văn Cảnh liền thấy một email mới: "RE: Báo cáo kiểm tra thâm nhập hệ thống điện thoại di động OA của công ty XX."
"Cám ơn bạn rất nhiều... Việc thanh toán sẽ được thực hiện trong vòng 3 ngày làm việc..."
Tối hôm qua vừa mới nộp báo cáo, hiệu suất làm việc của chỗ này tốt thật.
ASK: "Tạm thời không nhận nữa, gần đây tôi không thiếu tiền tiêu, để tháng sau rồi tính tiếp."
Xman: "Được rồi, tôi tìm người khác vậy."
Xman: "À còn chuyện này nữa, cậu muốn tham gia không?"
Bên kia quăng ra một đường link, Văn Cảnh cảm thấy có chút quen mắt. Sau khi tìm kiếm trên mạng, thì ra là P5 tổ chức thi đấu CTF*.
*Capture the Flag (CTF): là một dạng cuộc thi kiến thức chuyên sâu về bảo mật máy tính, được tổ chức theo mô hình trò chơi chiến tranh mạng, tập trung vào kỹ năng tấn công và phòng thủ mạng máy tính của người tham gia.
Mỗi đội có 1 đội trưởng cùng số thành viên không quá 4 người, 3 lượt thi đấu, đội chiến thắng sẽ nhận được số tiền thưởng là 100.000 nhân dân tệ.
(10 vạn tệ gần bằng 356 triệu á)
ASK: "Đây là cách để cậu gặp mặt tôi à."
ASK: "Được thôi, còn ai tham gia nữa không?"
Xman: "Chỉ có hai chúng ta, thế nào, anh A không tự tin à?"
ASK: "Tôi sẽ làm đội trưởng."
Xman: "Ok, tiền thưởng cứ chia theo hạng mục."
Trong vòng một tiếng, Văn Cảnh đã làm xong bài tập mà Phó Tinh Nhàn giao cho. Sau đó cậu lên mạng tìm kiếm kho đề câu hỏi CTF bắt đầu giải đề.
Không biết có phải do đề quá dễ quá nhàm chán, hay là do sự bài tiết hormone của cơ thể bị thay đổi, mà chưa đến 3 giờ sáng cậu đã ngáp.
Thôi đi rửa mặt và ngủ vậy.
Nhưng sau khi lật qua lật lại ở trên giường mấy lần, cậu càng lúc càng thấy bứt rứt, trên người cũng xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, bật điều hòa cũng không giúp ích gì, thật sự là không ngủ được.
Văn Cảnh lấy điện thoại di động mở màn hình lên, đã gần 5 giờ.
Cảm giác mệt mỏi nhưng lại tỉnh queo đúng là tra tấn con người mà, trong bóng đêm mắt cậu lờ mờ nhìn thấy một vật màu đen vắt trên ghế chơi game, chậm chạp suy nghĩ một hồi mới nhớ ra là đồ cậu vắt lên đó.
Là áo khoác của Phó Tinh Nhàn.
Văn Cảnh chậm rãi đứng dậy, ngồi ở mép giường một lát, cuối cùng vẫn đi lại, chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, cầm áo ôm vào trong lòng.
Thật ra áo đã không còn mùi gì, nhưng bằng cách nào đó vẫn trấn an được tâm tình của cậu.
Cậu không nhịn được, cúi đầu hít một hơi thật sâu.
Dễ chịu quá đi! Hít thêm vài hơi, Văn Cảnh cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, cơn bực bội khi nãy cũng biến mất, và cơn buồn ngủ cũng đến rồi.
Mẹ nó!
Câu mơ màng mắng một câu, sau đó quay lại giường với chiếc áo cầm trên tay.
*
Dưới ánh nắng chói chang, một người đàn ông cao lớn, bờ vai rộng, eo lại thon, chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình không che được cơ bắp rắn chắc và mịn màng của hắn.
Hắn vẫy tay về hướng này, tay áo được xắn lên, để lộ ra cánh tay mạnh mẽ có lực.
"Anh có thấy không? Người như vậy mới khiến em cảm thấy an toàn." Người bên cạnh nói, nói xong còn định bỏ đi.
"Khoang đã!" Văn Cảnh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia, "Anh cũng có thể, anh..."
"Anh là Omega, em cũng vậy. Trời sinh Omega chúng ta luôn yếu hơn Alpha và Beta, hai chúng ta ở cùng nhau..."
"Anh sẽ làm việc chăm chỉ!" Văn Cảnh nhìn thẳng vào mắt đối phương để người đó thấy được sự quyết tâm và kiên định của mình. Nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy rõ khuôn mặt người kia, cậu chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được tròng mắt của người đó hơi nhạt màu, phản chiếu dưới ánh nắng chói chang, rất đẹp.
"Anh nhất định sẽ nghiên cứu phát minh ra cách để Omega thoát khỏi sự khống chế của pheromone!"
"Có thật không?"
"Anh học máy tính vì em, học sinh học cũng vì em, anh muốn chúng ta ở bên nhau mà." Văn Cảnh ôm người đó, dụi đầu vào cần cổ ấm áp, lẩm bẩm hứa: "Em hiểu anh mà, anh rất thông minh. Anh có thể tự chăm sóc bản thân, và cũng có thể chăm sóc tốt cho em nữa."
"Ừm, vậy em tin anh." Người đó ôm lấy cậu, đầu ngón tay len vào tóc cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Những người khác như không còn tồn tại, cứ như trong vòng đất trời chỉ còn lại hai người họ.
Được hương anh đào bao quanh đúng là cảm giác quá dễ chịu, Văn Cảnh ngẩng đầu, khẽ sờ lên nốt ruồi nhỏ trên đầu mũi người đó.
...
Lại thêm một lần bị tiếng nhạc Oasis đánh thức.
Văn Cảnh dụi mắt, cảm thấy bài hát này chưa lãng mạn lắm, giọng ca sĩ có hơi lớn, phân vân không biết có nên đổi sang bài khác không.
Khi cậu mở mắt ra, thứ cậu nhìn thấy đầu tiên không phải là một chiếc gối xám nhạt, mà là một mảnh màu xanh sẫm nhăn nheo, trên đó còn có một vết nước đáng ngờ do miệng cậu tặng lên đó.
Văn Cảnh yên lặng trong chốc lát, cầm áo của Phó Tinh Nhàn lật qua lật lại.
Không phải mơ rồi, áo khoác nhăn nheo giống như rau bị ngâm hư. Thật sự không nhìn ra đây là chiếc áo từng được mặc trên người Hội trưởng thanh cao.
Sao giống nɠɵạı ŧìиɦ bằng tư tưởng vậy?
Trong mơ thì lời ngon tiếng ngọt với người yêu, tỉnh dậy lại ôm quần áo của Alpha khác, thậm chí còn không thể tách rời với pheromone của người ta.
Văn Cảnh rầu rĩ đứng dậy, treo áo khoác lên lưng ghế, phía sau mông lại cảm thấy có chút lạnh.
Cậu đưa tay sờ, sau đó nghệch mặt, khom lưng xốc chiếc chăn bông lên, đúng thật là có một mảnh ướt đẫm trên giường.
Đây đúng là kỳ phân hóa, chứ không phải kỳ động dục đâu ha?
Văn Cảnh sờ lên mặt, cảm thấy gò má hơi hơi nóng, bước vào phòng tắm nhìn bản thân trong gương, làn da trắng nõn ửng đỏ, .... bộ dạng này không có đứng đắn gì hết.
Cậu đi tắm, ném bộ đồ ngủ, vỏ chăn và ga trải giường vào máy giặt, rồi gọi cho ông Lưu xin nghỉ học, và bắt taxi đến bệnh viện.
Bác sĩ: "Khứu giác trong giai đoạn này đều nhạy cảm như vậy, nếu thấy không thoải mái, thì em sử dụng một số thuốc ức chế thử xem sao?"
Đối với giới tính thứ hai thì luôn có rất nhiều loại thuốc ức chế khác nhau dành cho bệnh nhân, mục đích là để bệnh nhân có thể mua được loại sản phẩm phù hợp với cơ thể mình.
Nhưng khi bác sĩ vừa mở nắp thuốc ra, còn chưa kịp xịt lên tay thì Văn Cảnh đã cảm thấy khoang mũi như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh, thở không ra hơi, nghiêng đầu che ngực nôn khan.
Cũng có một vài trường hợp thuốc ức chế không sử dụng được.
Bác sĩ nhanh chóng cất đồ đi, rót cho cậu một ly nước nóng rồi gọi điện thoại cho bác sĩ trưởng khoa kể về tình huống này.
Bác sĩ gọi điện thoại xong, thấy Văn Cảnh đã ổn định trở lại, giống như nãy giờ đều không có gì khó chịu. Khác chỗ là cậu hơi cúi đầu, đôi mắt giấu dưới tóc mái, thở nhẹ đến khó cảm nhận được.
"Đây là lần đầu tiên ở bệnh viện của tôi gặp trường hợp như em. Hiện tại vẫn chưa có phương pháp điều trị nào. Chúng tôi chỉ có thể cho em một số thuốc để giảm bớt sự khó chịu. Trong một thời gian ngắn, sẽ có một cuộc họp trao đổi với các chuyên gia, và tôi cũng sẽ tham gia. Bây giờ em để lại số điện thoại, đến lúc đó có tiến triển gì, tôi sẽ liên lạc lại, được chứ?"
Văn Cảnh gật đầu, cau mày, nhẹ giọng hỏi: "Vậy nếu, ý của em là nếu em ở gần một Alpha, sau đó cảm giác khó chịu bỗng biến mất, vậy nó có nghĩa là sao ạ?"
Bác sĩ có chút kinh ngạc: "Em đã gặp được Alpha như vậy sao? Nói chung, trong trường hợp này độ tương xứng tương đối cao. Cậu ta có làm gì cậu không?"
Văn Cảnh lắc đầu: "Cậu ấy chưa làm gì, cậu ấy.... chỉ cho em mượn áo khoác thôi."
Nhắc đến áo khoác là tâm trạng của cậu lại đi xuống.
Lúc nãy khi bác sĩ đi nghe điện thoại, cậu đã cầm áo lên ngửi, nếu không thì sao ổn định nhanh vậy được.
Chuyện này mất mặt quá.
"Vậy là tốt rồi." Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói với cậu: "Pheromone tương xứng giữa hai người càng cao, Alpha càng khó khống chế bản thân. Hiện tại em còn chưa phân hóa xong, nên cậu ta sẽ không thể làm gì được, nhưng không có gì đảm bảo về sau đâu, vì thế em không được xem nhẹ. Em còn chưa thành niên, phải biết bảo vệ chính mình, chuyện này nhớ nói lại với cha mẹ, có biết chưa?"
*
Tiếng chuông vào học đầu giờ chiều vang lên.
Cô giáo Vưu vội vàng bước vào lớp, lớn giọng : "Good afternoon, class!"
"Good afternoon, teacher!" Lớp trưởng ngẩng cao đầu hét lại bằng tiếng Anh.
Trong phòng học có vài người ngã tới ngã lui vì bị giật mình.
"Ui chời, mẹ có bệnh hay gì!"
"Được rồi, được rồi! Trật tự, chúng ta bắt đầu học!" Cô Vưu vuốt mái tóc thưa thớt của mình, đưa mắt quan sát những người đang có mặt: "Mọi người đều có mặt đủ hả? Đúng không? Văn Cảnh vắng đúng chứ?"
"Dạ." Một cái chân dài từ ngoài cửa lớp duỗi ra, sau đó là cả bộ dạng Văn Cảnh hiện ra trước mắt mọi người.
"Sao lại đến muộn thế hả? Làm vậy mới đảm bảo được giấc ngủ của em à?" Cô Vưu gõ giáo án: "Về chỗ ngồi, mau đi ngủ luôn đi, đừng có làm phiền mọi người trong lớp học!"
"Ha ha ha ha!" Mọi người trong lớp đều không nhịn được cười lớn.
Phó Tinh Nhàn khoanh tay trên bàn, hơi nghiêng đầu nhìn về hướng cô Vưu và Văn Cảnh.
Đây không giống một cuộc trò chuyện giữa một giáo viên có trách nhiệm và một học sinh học không tốt.
Văn Cảnh gật đầu với giáo viên, ôm cặp sách đi thẳng về bàn cuối lớp.
Sắc mặt cậu tái nhợt, lông mày nhăn lại, môi mím chặt, nhét ba lô vào ngăn kéo, suýt chút là ngã xuống ghế.
Phó Tinh Nhàn viết vào tập giấy ghi chú, xé nó ra và đặt trên bàn cậu.
"Lại thấy không thoải mái à?"
Văn Cảnh vẫn còn đang thở dốc, tư thế ngồi không đổi, yếu ớt cúi đầu gật một cái.
"Đồng phục của tôi cho cậu mượn đâu?"
Đem, đi, giặt, rồi.
Văn Cảnh quay đầu lại, thì thào trả lời anh.
Phó Tinh Nhàn ghi thêm hai dòng trên tờ giấy ghi chú: "Không cần khách sáo như vậy, cứ để nguyên trả lại cho tôi. Tôi sẽ mang đồ khác cho cậu."
Mí mắt Văn Cảnh giật giật, nhưng cậu không nói gì thêm.
Phó Tinh Nhàn nhìn cậu vài giây, lấy lại mẩu giấy ghi chú và tiếp tục đọc sách.
Văn Cảnh ngẩn ngơ nhìn bảng đen.
Cậu làm vậy không phải phép chút nào.
Người khác vì cậu, chăm sóc cậu.
Nhưng cậu cũng không biết mình nên làm gì mới đúng nữa.
Tiếp tục chấp nhận ý tốt? Mỗi ngày đều nhận lấy quần áo của người ta? Nếu cứ làm vậy thì cậu là thứ gì đây chứ.
Nhưng chỉ có một tháng thôi, hết kỳ phân hóa thì cầu sẽ lại là cầu, đường sẽ lại là đường, cũng đâu phải bị vậy cả đời.
Ôi đều là cái cớ, rõ ràng là không chung thủy. Lần này lấy lý do vì cơ thể không thoải mái, còn lần sau, lần sau nữa thì sao? Chẳng lẽ lại tìm lý do khác, sau đó lại xin người yêu tha lỗi?"
Văn Cảnh ngơ ngác nhìn theo bóng dáng trên bục giảng, trong đầu là các suy nghĩ đang điên cuồng tranh luận.
"Ôi trời? Chuyện lạ à nha, Văn Cảnh hôm nay không có ngủ, đang nghe giảng trong lớp thật nè!" Cô Vưu bỗng nhiên thấy hưng phấn, vẫy tay về phía sau phòng học: "Nào, đứng lên, đọc đoạn hai của bài văn đi!"
Văn Cảnh:......
Đoạn hai là cái gì, tiếng Anh trong học kỳ này bắt đầu từ đâu?
________
Tác giả có lời muốn nói: Hỏi chồng em đi nhe.
Editor có lời mún lói: Ủa chồng gì nhe, tác giả ngộ qué:v
Tạm ngưng đến thứ sáu tuần nì đăng tiếp nhe, tui thi học kỳ á:3