Trên khoảng sân sau rộng rãi của khách sạn năm sao, một nhóm nhân viên mặc tuxedo đứng ngay ngắn xếp thành nhiều hàng dài.
Đôi mắt nghiêm túc của người quản lý khách sạn nhìn lướt qua họ.
"Buổi tiệc từ thiện tối nay rất quan trọng. Những người chúng ta tiếp đón đều là các nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh, chính trị và giải trí. Đáng lý ra các bạn thực tập sinh chưa được tiếp đãi khách đâu, nhưng vì mới đây khách sạn vừa mở thêm chi nhánh dẫn đến việc thiếu người, nên đành phải đẩy các bạn lên vậy."
"Các bạn phải thật nghiêm túc cho tôi. Mắt đừng có sáng rỡ khi nhìn thấy trai xinh gái đẹp, cũng đừng chạy theo xin chữ ký đấy. Những người hỗ trợ phía sau hãy nhớ rằng không được chạy lung tung, cứ cố gắng làm tốt hết sức có thể."
Người quản lý chưa dạy bảo xong thì đã thấy siêu xe chạy tới.
Văn Cảnh theo Phó Tinh Nhàn xuống xe ở lối vào bên hông khách sạn.
Tống Huệ Nhiên ngồi trong xe dặn dò vài câu: "Tinh Nhàn, con nhớ để ý tới Văn Cảnh đó, cả nhà mình gặp lại nhau sau nha."
Bà mặc chiếc váy đen trông vô cùng sang trọng và xinh đẹp.
Phó Hoằng ngồi bên cạnh mặc bộ suit len màu xám đậm, hai người trông xứng với nhau lắm.
Phó Tinh Nhàn gật đầu, đóng cửa xe lại rồi nhìn chiếc Lincoln chạy về phía thảm đỏ đằng kia.
Văn Cảnh kéo tay áo anh: "Cậu thích tham gia những bữa tiệc thế này lắm sao?"
Phó Tinh Nhàn: "Cũng thường thôi vì nó khá rắc rối."
Văn Cảnh: "Sau này cậu có muốn bước trên thảm đỏ không?"
Phó Tinh Nhàn: "Để xem ba tớ có bằng lòng thoái vị không đã."
Văn Cảnh suýt bật cười thành tiếng: "Thái tử có dã tâm thật đấy."
Phó Tinh Nhàn giúp cậu chỉnh lại áo khoác, cổ áo và cà vạt bị lệch, sau đó nói: "Chủ yếu là muốn người khác thấy được vợ tương lai của tớ đẹp đến nhường nào thôi."
Văn Cảnh khựng người, vành tai hơi đỏ lên.
"Sao đẹp trai bằng cậu chứ."
Thật ra cậu vẫn hơi lo lắng bởi thảm đỏ chỉ dành cho những người có tiếng tăm, Phó Tinh Nhàn và cậu chỉ như món đồ trang sức, có hay không cũng chẳng hề quan trọng.
Phó Tinh Nhàn nắm tay cậu, bước một bước dài: "Đi thôi nào."
Vẫn phải đợi một lúc lâu trước khi chính thức bắt đầu bữa tiệc, việc đi trên thảm đỏ chắc sẽ mất khoảng một tiếng.
Văn Cảnh nhìn thấy mọi người ăn mặc lộng lẫy cầm ly rượu dạo quanh hội trường và trò chuyện với nhau.
Phó Tinh Nhàn lấy hai ly nước trái cây từ nhân viên phục vụ rồi đưa cho Văn Cảnh một ly, sau đó nhỏ giọng giới thiệu những người đang có mặt tại đây.
Văn Cảnh nhấp một ngụm nước trái cây, nhìn Phó Tinh Nhàn lễ phép chào hỏi người khác.
Anh trai của cậu giỏi thật, có thể dễ dàng xử lý tình huống như thế này, còn cậu chỉ có thể dè dặt đứng kế bên mỉm cười.
Một lúc sau, vợ chồng Phó Hoằng từ thảm đỏ bước vào trong.
Bốn người được tụ họp, sau đó họ dẫn Văn Cảnh và Phó Tinh Nhàn đi gặp một vài sếp lớn khá thân thiết với Tập đoàn.
Mỗi khi có người hỏi tới Văn Cảnh, Phó Hoằng sẽ giới thiệu đôi ba câu.
Chẳng phải ai cũng nhận ra công ty Bạch Minh vì không cùng chung lĩnh vực. Thế nên Văn Cảnh sẽ kể với mọi người về các hoạt động kinh doanh của Bạch Minh, cũng như đề cập tới tầm quan trọng của bảo mật thông tin.
Việc này thuộc phạm vi chuyên môn của cậu nên đủ loại thuật ngữ dần được nhắc tên, cậu kể xong lại phải giải thích nghĩa, đúng là một khi bắt đầu thì không thể ngừng lại được.
Sếp lớn mỉm cười với cậu rồi nói với Phó Hoằng: "Cậu bé này rất thú vị."
Phó Hoằng cụng ly với người đó: "Tôi nói đúng chứ, con trai tôi có mắt nhìn người lắm."
Văn Cảnh khẽ kéo vạt áo của Phó Tinh Nhàn, cậu cảm thấy có vẻ bản thân vừa thể hiện hơi quá.
Vì thế khi gặp trưởng bối tiếp theo, cậu đã kiềm chế hơn bằng cách bỏ những thuật ngữ chuyên môn, sử dụng từ ngữ ngắn gọn dễ hiểu và giải thích nhanh trong vài câu để mau chóng lu mờ đi sự hiện diện của mình.
Dù vậy cậu vẫn nhận được vài tấm danh thiếp.
Văn Cảnh mở miệng gọi bác Trương, chú Vương nhưng trong tay toàn cầm danh thiếp của CEO, Tổng Giám đốc, Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Phó Tinh Nhàn kéo cậu đến dưới chân một cây cột chạm khắc trong sảnh, ôm cậu vào lòng rồi xoa mặt cậu: "Cậu cười đơ luôn rồi."
Văn Cảnh nhe răng nhăn mặt để các cơ trên khuôn mặt hoạt động trở lại.
Phó Tinh Nhàn: "Lần đầu tớ tham gia cũng giống như cậu, sau này thì quen rồi. Mà hôm nay cậu thể hiện tốt lắm đó."
Văn Cảnh: "Thật hả?"
Phó Tinh Nhàn hôn lên trán cậu: "Cậu tiến bộ nhanh ghê."
Văn Cảnh đẩy anh ra: "Đừng làm vậy, người ta thấy bây giờ."
Phó Tinh Nhàn chỉ tay vào món ăn nhẹ nằm trên chiếc bàn dài bên cạnh: "Tiệc chưa bắt đầu nên cậu đói thì cứ ăn một chút nhé. Những người còn lại không có quan hệ thân thiết với chúng ta nên cậu có chào hỏi hay không cũng chẳng sao."
Văn Cảnh: "Vậy còn cậu?"
Phó Tinh Nhàn: "Hình như ba tớ muốn bàn chuyện hợp tác với một số người, nên tớ phải đi theo rồi."
Anh lấy tai nghe Bluetooth từ trong túi ra: "Nếu cậu chán thì nghe nhạc hay gì đó cũng được. Chút nữa sẽ diễn ra vài quy trình mà chưa chắc cậu đã thích đâu."
Văn Cảnh đưa tay định nhận lấy thì Phó Tinh Nhàn bỗng giơ tay lên cao.
Phó Tinh Nhàn mở hộp tai nghe, tháo một chiếc đeo vào tai cậu và chiếc còn lại đeo vào tai mình.
"Có vấn đề gì thì tìm tớ liền. Cậu đừng ở xa tớ quá, chỗ này nhiều người tớ sợ không tìm được cậu... Khoảng cách quá xa sẽ làm tai nghe mất kết nối, tớ sẽ nhận ra ngay đó."
Văn Cảnh gật đầu, cậu mở APP nghe nhạc trên điện thoại rồi chọn phát một bài hát.
"... Cross my heart and hope to die, Promise you I'll never leave your side..."
Tớ vẽ dấu thánh giá và thề rằng sẽ không bao giờ rời xa cậu.
Phó Tinh Nhàn mỉm cười móc lấy ngón tay cậu: "Đi thôi."
Văn Cảnh bước đến bàn dài lấy đĩa trắng, sau đó chọn vài món ăn nhẹ lót dạ.
Gần đó có một chiếc sô pha được đặt giữa cột La Mã chạm khắc và vách tường, hơn nữa còn được bao phủ bởi các cây kiểng lớn khiến nó vừa hay trở thành một góc nhỏ yên tĩnh có thể quan sát Phó Tinh Nhàn trò chuyện với người khác.
Văn Cảnh ngồi xuống sô pha, vừa thưởng thức món ăn vừa ngắm bóng lưng đẹp trai của anh nhà cậu.
Ở đây có nhiều minh tinh rất xinh đẹp, nhưng chẳng ai đẹp bằng Phó Tinh Nhàn cả.
Văn Cảnh mở màn hình điện thoại, chọn một bài khác cắt ngang ca khúc nhẹ nhàng.
"Chú lạc đà kẹo bông gòn, dưới bầu trời phô mát, cắn một quả táo..."
Phó Tinh Nhàn quay đầu nhìn cậu.
Văn Cảnh liếm kem trên môi rồi nhe răng với anh, sau đó cứ cách một lúc lại đổi bài hát mới.
"Thích hát ca, thích được khen, thích trêu đùa cậu..."
"Ngước nhìn bầu trời vô tận, giữa muôn vàn vì sao lấp lánh, chỉ có cậu là vì sao tỏa sáng nhất, sáng tới mức tớ không thể mở nổi mắt..."
"Cậu là mở đầu của bài thơ, là phần kết trong câu chuyện cổ tích. Cậu là điều kỳ diệu chắc chắn sẽ xuất hiện, cũng là ánh trăng đẹp vô cùng..."
...
Phó Hoằng đang bàn công việc với người ta thì chợt nhận ra con trai mình mất tập trung, anh đang mím môi với nét mặt vô cùng kỳ lạ.
Ông khẽ thúc cùi chỏ vào người Phó Tinh Nhàn.
Phó Tinh Nhàn lập tức đứng thẳng người, sau đó nở một nụ cười kinh doanh.
Văn Cảnh bật cười, trước khi Phó Hoằng quay đầu nhìn thì cậu đã cúi gằm mặt xuống và vặn nhỏ âm lượng lại.
Cậu xem đồng hồ, đoán chừng sắp đến lúc bắt đầu bữa tiệc rồi.
"Ui đẹp trai quá kìa!" Có người la lên từ bên kia của cột La Mã.
"Bà khen người nào vậy?"
"Anh đẹp trai mặc suit xanh dương đó!"
Văn Cảnh khẽ cử động tai.
"Để tui coi thử, mà hình như... anh ấy đang nhìn tụi mình đúng không?"
"Chắc không phải nhìn tụi mình đâu."
"Tui biết chàng trai đó là ai rồi! Là con trai lớn của Tập đoàn Phục Hưng, tên Phó Tinh Nhàn."
"Nghe bảo hôm nay có nhiều nhà muốn làm mai cho cậu ấy, chả biết ai sẽ là người may mắn đây?"
"Cậu ấy đang học cấp ba thì phải? Chắc còn độc thân á."
Văn Cảnh lắc đầu.
"Không đâu, cậu ấy đi chung với một cậu mặc suit trắng đẹp trai lắm, đoán chừng họ là một đôi đó."
"Có thể đẹp tới cỡ nào chứ... Tui thấy Phó Tinh Nhàn là người đẹp nhất rồi."
"Phong cách của họ khác nhau mà. Nhìn bạn ấy mặc suit trắng trông như hoàng tử í, vừa đẹp vừa trắng nõn à... Trái tim tui muốn tan chảy luôn nè!"
Văn Cảnh đỏ tai lẳng lặng cúi đầu nhìn bộ suit của mình.
Trông khoa trương dữ vậy sao?
"Mà nghe nói bạn ấy giỏi lắm. Lúc nãy ba tui có nói chuyện với bạn ấy, ba bảo bạn ấy học rất giỏi và còn nắm rõ những khía cạnh chuyên môn của công ty... Nếu ba tui không cằn nhằn tui thì chắc tui đã có thiện cảm hơn về bạn ấy rồi."
Văn Cảnh:...
Bỗng nhiên cảm thấy biểu hiện của mình trong hôm nay cũng không tệ như mình nghĩ.
Có lẽ sau này cậu phải dành nhiều thời gian hơn cho việc học, chứ như bây giờ thì chưa thể gọi là "học rất giỏi" đâu.
*
"Đây là con gái tôi, nó nhỏ hơn Tinh Nhàn vài tuổi. Thành tích học tập của nó kém lắm nên rất cần Tinh Nhàn chỉ bảo thêm về cách học tốt." Chủ tịch Liêu vỗ vai cô gái đứng bên cạnh, "Con có muốn nói chuyện với anh Phó không?"
Con gái nhà Liêu gật đầu.
Cô nghe người ta bảo anh Phó rất nghiêm, hơn nữa còn là Hội trưởng Hội học sinh-người chỉ nói một là một hai là hai trong trường học. Vì chẳng phải người giống tính cô nên thật sự khó để trò chuyện với nhau.
Ai ngờ anh chàng đẹp trai trước mặt lại khác xa với lời đồn, nụ cười lúc nào cũng treo trên môi, ánh mắt thì dịu dàng đến nỗi khiến trái tim cô lỡ nhịp.
Nhưng lòng của Phó Tinh Nhàn không hề nằm ở đây.
Trước đây Văn Cảnh thường nghe các bài hát có giai điệu rất nhanh, đủ loại nhạc Punk hay nhạc Metal. Thế nên chẳng biết cậu đã tìm đâu ra nhiều lời ca ngọt ngào để trêu anh nữa.
Hiện giờ anh muốn ôm Văn Cảnh rồi cưng nựng cậu hồi lâu, nhưng tiếc là không được.
Một lúc sau, Văn Cảnh không còn nghe tình ca nữa.
"Mèo mặt bự chú mèo mặt bự có bộ râu, ha ha ha ha ha Cảnh sát trưởng Mèo Đen ơi, leng keng leng keng tùng tùng tùng xèng Hồ Lô Biến..."
Đây là tuyển tập nhạc thiếu nhi à?
Không đúng lắm, đột nhiên giai điệu biến chuyển thành bài Cô bé quàng khăn đỏ bản rock and roll.
Phó Tinh Nhàn suýt nữa bật cười thành tiếng. Cô bé quàng khăn đỏ này hơi nghịch ngợm đấy, có khi cô bé mang cả súng để chờ sói xám xấu xa đi tới cũng nên.
"Cách học chẳng thể nói ngắn gọn trong một hai câu được, hay chúng ta kết bạn với nhau nhé?" Anh cúi đầu lấy điện thoại ra.
Tới lúc đó chỉ cần chỉnh sửa lại rồi gửi cho đối phương, cũng không có gì quá rắc rối.
Em gái Liêu ngẩn người, lấy điện thoại từ trong túi ra với tâm trạng hồi hộp xen lẫn vui sướng.
Phó Tinh Nhàn nhân cơ hội này liền quay đầu nhìn cậu, bỗng âm nhạc bên tai lại bị cắt ngang và đổi sang bài hát thiếu nhi.
"Bắt đầu từ hôm nay tớ muốn đi vệ sinh một mình..."
Phó Tinh Nhàn:...
Văn Cảnh lắc điện thoại về hướng WC để ra hiệu rằng cậu muốn đi vệ sinh.
Khoảng cách đến chỗ đó hơi xa, tiếng nhạc ngắt quãng dần rồi biến mất.
*
Văn Cảnh vừa bước khỏi nhà vệ sinh thì suýt chút nữa đụng trúng một người trông khá vội vàng.
"Tôi xin lỗi, quý khách..." Người đó mặc đồ phục vụ, sau khi ngẩng đầu nhìn mặt Văn Cảnh liền sững người tại chỗ.
"À tôi không sao." Văn Cảnh định rời đi thì bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy cổ tay.
"Tiểu... Văn Cảnh?"
Văn Cảnh quay đầu, dùng ngón tay chỉnh mắt kính rồi nhìn qua tròng kính trong suốt.
Hóa ra anh nhân viên này là Chư Vinh, người anh họ của cậu.