Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ

Edit: Cánh Cụt

Ninh Chước dứt khoát nói: "Đi rồi."

Ngữ điệu của anh bình tĩnh nhưng cũng vô cùng cảnh giác.

Bởi vì so với những người khác, anh hiểu bản lĩnh của Lâm Cầm hơn hẳn.

Khi Lâm Cầm nói chuyện thì không hồn hậu, nghiêm túc, hay là vô cùng uy áp.

Nếu là người không quen thì rất dễ có cảm giác khinh thường "cũng chỉ đến thế thôi" khi đối mặt với cảnh sát như vậy.

Chỉ có Ninh Chước biết, đây là một tên quái dị có sức quan sát cùng lực chấp hành đạt tới năm sao.

Vốn dĩ anh thừa nhận chuyện nhà máy dứt khoát như vậy, bởi vì anh hiểu hôm qua anh vội vàng đưa Thiện Phi Bạch rút lui nên đã không kịp dọn dẹp.

Quá nhiều dấu vết của anh vẫn còn ở nhà máy.

Khi nghe lời nói thì phải nghe âm thanh.

Ninh Chước đoán rằng, ngày hôm qua người đến tuần tra nhà máy tám phần là Lâm Cầm.

Xui xẻo.

Gặp phải Thiện Phi Bạch vốn không phải chuyện tốt.

Sau khi giận chó đánh mèo một cách vô lý thì trong lòng Ninh Chước cũng thoải mái hơn phần nào, anh không quên bổ sung: "Tôi không phóng lửa."

"Tôi biết." Lâm Cầm nói, "Nhưng anh giết người à?"

Ninh Chước sửa lời anh ta cho đúng: "Android."

Lâm Cầm: "Tôi chỉ tìm được linh kiện dưới cổ. Đầu đâu?"

Ninh Chước: "Mang đi rồi."

Lâm Cầm: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có tiện......"

"Không tiện." Ninh Chước ngắt lời anh ta, "Khu vực Hạ Thành có rất nhiều chuyện 'Bạch Khiên' không quản lý được. Nếu vậy thì chẳng thà quản lý tốt bản thân anh đi."

Lâm Cầm im lặng, không tiếp tục truy vấn nữa.

Vì là người quen cũ của anh ta nên Ninh Chước quá hiểu bản tính của anh ta.

Không lấy được thứ anh ta muốn từ chỗ Ninh Chước, anh ta sẽ tự mình tra.

Đã vậy thì anh chỉ cần thừa nước đục thả câu, dùng chuyện nhà xưởng cháy để khiến anh ta tốn sức lực.

Mấy tiếng trước, chắc hẳn là để giữ độ hot nên 《Chương Trình Công Lý》 đã tự phát sóng "Đoạn phim bị leak" lần thứ N, đó mà một số đoạn ngắn bị rò rỉ.

Trong đó bao gồm cả đoạn Charlemagne đập nát gương mặt phạm nhân.

Sát thủ liên hoàn lẽ ra đã bị xử tử trước đây giờ lại khoác lên một lớp áo mới tiếp tục gây án. Cảnh đốc chấp hành tử hình lại bắn một súng lên khuôn mặt của tên sát thủ liên hoàn một cách khó hiểu, phá hủy thi thể hoàn toàn.

"Bạch Khiên" đã có hành động sai lầm trước toàn bộ nhân dân của thành phố nên tất nhiên sẽ không chịu thua thiệt, khẳng định sẽ để những nòng cốt tinh anh của tổ chức tiến hành điều tra thâm nhập, cho thị dân một lời giải thích chính đáng.

Lâm Cầm là phó đội trưởng của đội biệt động thứ ba của khu Trường An, tất nhiên anh ta cũng là một phần trong đó.

Nhưng, tuy Lâm Cầm là nòng cốt, nhưng cấp trên não tàn vô cùng ghét cái vẻ tích cực của anh ta.

Ninh Chước ước gì anh ta đi điều tra chuyện cháy nhà xưởng nhiều một chút, hỗ trợ anh tra xem rốt cuộc là Thiện Phi Bạch đã đắc tội ai để còn tránh án tử này.

Bởi vậy trong toàn bộ quá trình anh đã cố tình không đề cập tới 《Chương Trình Công Lý》.

Cùng hắn hai tương trầm mặc trong chốc lát sau, Ninh Chước nói: "Còn có việc không? Không còn thì tôi cúp máy."

Lâm Cầm: "Ban nãy thì không có, giờ thì có chút việc."

Ninh Chước: "Nói."

"Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là hơi tò mò." Ngữ điệu của Lâm Cầm rất êm tai, "...... Sao anh không hỏi tôi?"

Anh ta hỏi dịu dàng: "' Bạch Khiên ', 《Chương Trình Công Lý》. Chẳng lẽ anh không hững thú với chuyện xảy ra đêm qua ư? Sao không hỏi tôi một câu nào?"

Da đầu Ninh Chước hơi tê tê, cái tay đang nắm máy truyền tin bỗng dùng sức rồi lại thả lỏng.

Vậy mà việc anh cố tình lơ đi cũng bị nhận ra.

Mẹ nó, đây là một lưỡi dao dịu dàng nhưng ánh lên vẻ lạnh lẽo.

"Chuyện gì?" Giọng của Ninh Chước vẫn như thường, "Ngày hôm qua tôi vội muốn chết."

Lâm Cầm bên kia cười khẽ.

Đó vốn là một nụ cười mỉm ấm áp và vui vẻ, nhưng đáng tiếc đã bị phá huỷ bởi vết sẹo như con rết kéo dài từ khoé miệng: "Xem tin mới đi. Nói không chừng tâm trạng sẽ tốt hơn đấy."

Lâm Cầm cúp máy, thở phào một hơi.

...... Ninh Chước không liên quan tới chuyện này thì tốt.

Dù sao, Lâm Cầm còn nhớ rõ 5 năm trước, sau khi mình báo vừa thi đậu "Bạch Khiên" với Ninh Chước, trong mắt anh toát ra vẻ lạnh lùng cùng phản cảm mãnh liệt đến mức đáng sợ.

Hẳn là anh rất vui khi đầu não của "Bạch Khiên" không may phạm sai lầm.

Tính ra thì trong chuyện xấu vẫn còn chuyện tốt.

Buông máy truyền tin xuống, Lâm Cầm trở về phòng họp.

Cấp bậc từ phó đội trưởng trở lên tại khu Trường An của "Bạch Khiên" đều tập trung ở đây.

Trên tay của mọi người cầm thuốc lá điện tử, cùng đồng tâm hiệp lực khiến cho phòng hội nghị lượn lờ sương khói.

Trước khi Lâm Cầm vào cửa đã tiện tay đóng máy báo hoả hoạn, đỡ bị báo cảnh sát một cách vô nghĩa.

Tất cả người cùng thống nhất là ngó lơ anh ta.

Anh ta đi ra ngoài gọi điện thoại trước, hai đội trưởng đang treo đổi góc nhìn đối với chuyện đêm qua.

Hiện giờ anh ta trở lại thì đội trưởng của bốn đội đang dõng dạc hùng hồn mà phun nước miếng, yêu cầu điều tra người nhà của những người bị hại bởi sát thủ huỷ dung liên hoàn.

Lý do của họ là: "Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, nhất định là báo thù!"

Trong tiếng nói to lớn vang dội của đội trưởng bốn đội, Lâm Cầm nghiêng người, nhẹ giọng hỏi đội trưởng Tô Lan của đội thứ ba, cũng chính là cấp trên trực thuộc của mình: "Chị đã nói chưa?"

"Nói rồi." Cô nhíu mày, "mấy lời ứng phó tạm thời như 'chuyện này rất nghiêm trọng, chúng tôi sẽ quản lý tốt dư luận, cố gắng giành thêm nhiều thời gian cùng không gian cho mọi người về mặt dư luận ' à."

Lâm Cầm ôn tồn, lễ độ bảo: "Ừm"

Tô Lan cũng nhẹ giọng hỏi: "Cậu thấy thế nào?"

"...... Nói với chị được không?"

Lâm Cầm dùng chất giọng khiến người ta như tắm mình trong gió xuân: "Lập tức cắt đứt mọi phương thức liên lạc với bên ngoài của ngài Charlemagne, kiểm tra tất cả ghi chép liên hệ và ghi chép chuyển khoản trong bảy ngày trước khi cuộc hành hình diễn ra. Biểu hiện của ngài ấy khá kì lạ, rõ ràng có liên hệ tình cảm với phạm nhân giết người. Dưới khuôn mặt của Bazel, tôi nghi là có một khuôn mặt khác. Theo tôi được biết, con ngài ấy đã mất tích rất ——"

Tô Lan bóp lấy cổ tay của anh ta, cũng ngắt lời anh ta nói.

Cô lắc đầu bảo: "Không ai muốn nghe lời như vậy. Cậu hiểu chứ?"

Đôi mắt Lâm Cầm bị che bởi băng vải màu trắng, không ai có thể thấy rõ cảm xúc của anh ta vào giờ phút này.

Anh ta bình tĩnh nhún vai: "Cho nên mọi người đều biết, căn bản không cần tôi phải lên tiếng."

...... Chuyện này mới xảy ra được mấy tiếng, còn chưa điều tra kết quả.

Nhưng Lâm Cầm đã đoán được kết cục.

Tất nhiên hôm đó phải có gia đình của người bị hại ra mặt gánh tội thay – người không có chứng cứ ngoại phạm vì ngủ ở nhà.

Đến lúc đó có thể lợi dụng dư luận.

—— Người bị hủy dung hoặc người nhà của họ đã nghĩ ra một biện pháp không thể tưởng tượng nổi vì không muốn cho kẻ phạm tội được chết thoải mái. Đó là đổi thuốc tiêm bình thường thành chất kịch độc.

Nghe như những tình tiết báo thù sảng khoái được diễn ra trôi chảy, khiến người ta sôi trào nhiệt huyết.

Dù sao kẻ giết người sẽ phải chết, bây giờ chỉ đơn giản là chết thảm hơn thôi, đâu thể nào để con dê thế tội này chết thay được.

Chỉ cần đóng mười ngày nửa tháng, khiến cho những thị dân không rõ chân tướng cố gắng phản đối được vài ngày, rồi lại thả người còn nguyên vẹn ra, chỉ cần thông báo đã tiến hành giáo dục phê bình thì tất cả đều happy ending.

Còn về tại sao Bazel biến thành Ruskin......

Làm ơn, sát thủ huỷ dung vốn là kẻ bắt cóc táng tận lương tâm, hiện giờ khoa học kỹ thuật lại phát đạt đến vậy, tìm một tên đàn em trung thành sẵn sàng làm kẻ chết thay rồi đổi mặt vì mình, còn gã chỉ việc ung dung ngoài vòng pháp luật, chẳng lẽ đó là chuyện khó lý giải ư?

Trải qua một loạt hành động đó, "Bạch Khiên" vẫn là một tấm khiên an toàn, hữu lực bảo vệ thị dân.

Tất cả tội lỗi sẽ bị vùi lấp dưới ánh sáng loá mắt.

Đây là "Bạch Khiên" của thành phố Ngân Chuỳ, là tổ chức bảo vệ công bằng, chính nghĩa, pháp luật.

Lâm Cầm thầm than một tiếng, anh ta cho rằng, Ninh Chước nói không sai.

Ở "Bạch Khiên", anh phải quản lý tốt cái tâm của mình trước, sau đó có thể đóng góp một phần sức lực, là một phần sức lực.

Đây mới là chuyện quan trọng nhất.

......

Lúc này Ninh Chước – người được bạn tốt Lâm Cầm nhớ thương – đang ngắm nghía cột sống mới của Thiện Phi Bạch.

Nói chính xác là mô hình xương sống.

Kim loại vô định hình là tài nguyên được khai thác ở gần biển phía nam của thành phố Ngân Chùy, độ dẻo cực tốt.

Hiện tại, toàn bộ dòng tài nguyên đều được nắm giữ trong tay công ty kim loại vô định hình Thụy Đằng.

Những khúc xương hơi nóng được đúc ra từ kim loại vô định hình, lóe lên ánh sáng vàng mỏng.

Cột sống mới này đang được cấy vào sau lưng Thiện Phi Bạch ở phòng bên.

Từ đây về sau, hắn cũng là người giống mình.

Ngón tay Ninh Chước trượt xuống dọc theo đường nhô ra trên xương sống. Sau khi nhận ra động tác này như đang vuốt ve phía sau lưng Thiện Phi Bạch thì anh không nhịn nổi mà trợn trắng mắt.

Anh coi xương sống như roi mà tuỳ ý vẩy vài cái trong không trung.

Đã vậy còn thuận tay lắm.

Nhưng Ninh Chước vô cùng khó chịu.

Ngay lúc này máy tính bên tay anh bỗng khởi động, là ảnh chụp kiểm tra của Mẫn Mân cho Thiện Phi Bạch.

Ninh Chước lướt qua từng tấm.

Mỗi một vết thương trên người hắn đều là kiệt tác của Ninh Chước.

Ngực, bên phải của phần bụng dưới, cẳng chân, cánh tay trái......

Ninh Chước có thể nói ra lai lịch của mỗi một vết thương.

Nhưng một vết thương nghiêm trọng dẫn đến tàn phế như vậy lại xuất hiện một cách khó hiểu, không hề liên quan gì đến anh.

Đáng giận.

Ninh Chước không nói rõ được tâm trạng của mình, chỉ là cảm thấy bực bội mà thôi.

Mang tâm trạng bực bội như vậy, anh lướt tới tấm thứ mười hai.

Đó là sau lưng Thiện Phi Bạch.

Một vết roi kéo dài từ trên xuống, bắt đầu từ vai phải của hắn, đi qua đốt xương sốt thứ ba rồi tới xương bướm bên trái, có thể lờ mờ thấy dấu vết da thịt bị xoáy vào.

Ký ức năm xưa đánh úp lại, Ninh Chước bỗng dưng cảm thấy ngón áp út tay trái có gì đó đau nhức.

Khi cúi đầu, anh thấy một đâu răng như chiếc nhẫn tại vị trí đó.

Hận cũ nảy lên trong lòng, Ninh Chước lại bắt đầu ngứa tay, muốn vào phòng phẫu thuật cho tên họ Thiện một bạt tai.

Nhưng như vậy không được, Mẫn Mân sẽ chửi anh.

Cuối cùng Ninh Chước vẫn nắm chặt cái tát này trong lòng bàn tay. Anh thuận tay mở camera giám sát trong phòng tạm giam của căn cứ, nhận ra ba người bên "Bàn Kiều" bị mình cầm tù đã ổn định cảm xúc một cách miễn cưỡng.

Đây hiển nhiên là công lao của Phượng Hoàng.

Cô là người trầm ổn nhất trong tất cả, dường như đã sớm đoán được việc mình tới "Henna" không khác gì dê vào miệng cọp cho nên chẳng kinh hoảng chút nào.

Ninh Chước tiếp tục quan sát trong chốc lát, nhận ra cứ như vậy thì không được.

Ninh Chước ấn cái chuông có thể liên lạc với toàn bộ phòng nghỉ trong căn cứ: "Đến thở đi nào. Gần đây, âm mười sáu."

Chẳng mấy chốc đã có người tới theo lệnh.

Phần chân dưới đầu gối trái của cậu ta đã bị chặt, cẳng chân là chiếc chi giả lóe ánh sáng lạnh lẽo của kim loại.

Ninh Chước quên mất cậu ta xử lí việc ở bên ngoài hay bên trong, cũng không nhớ rõ tên của cậu ta.

Nhưng cái chân này thì anh còn nhớ.

Khi trước anh đã nắm cẳng chân bị chém đứt của cậu ta, trên vai thì khiêng cậu ta bò ra từ đống xác chết. Anh mệt đến mức xương cốt run rẩy trong cơ thể, vì bị làm ồn bởi tiếng rên của cậu ta nên anh thuận miệng mắng cậu ta suốt cả đường:

"Khóc cái gì mà khóc, phiền muốn chết!"

"Còn sống trở về, có thể nối thì nối cho cậu, nối không thể thì càng ngầu chứ sao!"

"Gào nữa thì rút đầu lưỡi của cậu đấy."

Anh chỉ vào Phượng Hoàng trên màn hình: "Lôi cô ta ra, cẩn thận độc trên người cô ta."

Úc Thuật Kiếm bị anh quên tên gật đầu nhẹ một cái: "Vâng."

Ninh Chước: "Nói cho ba người đấy biết rằng, tôi coi trọng Phượng Hoàng, muốn làm việc vui với cô ta."

Sắc mặt Úc Thuật Kiếm không thay đổi: "Vâng."

Tuy nói thế nhưng Úc Thuật Kiếm lại không như vậy chút nào.

Việc Ninh Chước không ham sắc nhiều năm thậm chí đã đạt tới mức khiến cấp dưới phải lo lắng, sốt ruột.

Bọn họ còn từng khuyến khích Mẫn Mân nghiên cứu nam khoa – một lĩnh vực không thuộc nghiên cứu của cô. Kết quả một câu "Được thôi, ai đó trong các cậu bảo Ninh Chước đến chỗ tôi khám nam khoa đi" của Mẫn Mân đã khiến ý định đó vụt tắt.

Sinh mệnh thật tốt đẹp, hơn nữa mạng của bọn họ đa phần đều được Ninh Chước mang về.

Bọn họ tiếc mạng.

Sau khi nhận nhiệm vụ, Úc Thuật Kiếm lập tức chấp hành.

Trên đường đến phòng tạm giam, cậu ta chạm mặt với sếp Phó đang ôm cái bình rỗng đi tới từ phụ cận.

Nhìn thấy có người, sếp Phó lại treo lên khuôn mặt hiền lành của người làm công, cười tủm tỉm tới gần: "Đúng lúc quá, trong nhà tôi không còn táo đỏ, ngâm nước mà không có vị gì cả, có thể phiền cậu ——"

Úc Thuật Kiếm lập tức nói: "Sếp ơi ngại quá, anh Ninh bảo em đi dẫn người tới."

Khi nói chuyện mà cậu ta cũng chẳng dừng lại, vụt qua sếp Phó như một cơn gió.

Trước khi mở miệng cậu ta còn ở trước mặt sếp Phó, lúc âm cuối kết thúc cậu ta đã chạy được hơn mười mét.

Rất nhanh thôi bóng lưng của cậu ta đã biến mất.

Sếp Phó đứng ngay tại chỗ: "...... Hơ."

Ninh Chước không biết chuyện xảy ra nên ngoài.

Anh chuyên tâm nhìn chăm chăm vào camera.

Úc Thuật Kiếm vào phòng tạm giam. Sau khi truyền đạt y nguyên lời anh nói, quả nhiên cảm xúc của hai người đàn ông trong camera trở nên kích động, bắt đầu làm loạn lên.

Phượng Hoàng chỉ nhanh chóng rũ mắt. Dường như cô nhận ra được điều gì đó nên không chống cự, bị Úc Thuật Kiếm đưa tới một phòng tạm giam khác cách đó không xa.

Ninh Chước chuẩn bị đến tâm sự cùng Phượng Hoàng, nhưng rồi anh thấy Mẫn Mân đẩy cửa vào với khuôn mặt ủ rũ.

Anh khó tránh khỏi kinh ngạc: "Nhanh như vậy à?"

"Anh chưa cho em thời hạn, em cho rằng càng nhanh càng tốt."

Mẫn Mân bỏ mũ phẫu thuật xuống, tùy tay sờ sau gáy: "Hơn nữa em đã đổi bao nhiêu cái cột sống rồi, như này tính là gì."

Cô gỡ dây buộc tóc xuống, cắn trong miệng, gom mái tóc đen dài lên cao hơn, mơ hồ nói: "Theo như anh nói đó, kim loại vô định hình tốt nhất, kỹ thuật tốt nhất......"

Một tay cô túm tóc, một tay lục lọi trong túi, giơ tay ném cho anh một thứ: "...... Máy kiểm soát tốt nhất."

Ninh Chước trầm mặt nghịch máy kiểm soát nho nhỏ trong tay một hồi.

Nếu anh muốn, anh có thể nhấn thứ này một cái, khiến cho Thiện Phi Bạch tê liệt tại chỗ.

Ninh Chước hỏi lại: "Anh bảo muốn thứ này à? Tìm thứ gì chặn miệng cậu ta lại còn hữu dụng hơn."

"Lo trước khỏi hoạ." Mẫn Mân nhìn tay trái của anh, "Anh không muốn bị cậu ta cắn một cái chứ."

Ninh Chước không nói gì nữa, cất máy kiểm soát đi: "Khi nào cậu ta tỉnh?"

Mẫn Mân nhún vai: "Không chắc được, em quản được bản thân em chứ không quản được ý chí của cậu ta."

Cô dừng một chút rồi lại nói thêm một câu: "Hiện giờ tốt nhất là cậu ta đừng tỉnh."

Khi kỹ thuật tiến bộ cho tới bây giờ, tiết tấu của xã hội đã nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ có một nhóm người nhiều tiền nhất mới có thể tĩnh dưỡng sau khi sinh bệnh, hưởng thụ tiết tấu chậm rãi trong thời gian khôi phục một cách xa xỉ.

Còn như người thường, nếu trong lúc làm việc bị nghiền đứt chân, thì sau khi đổi chi giả giá rẻ thì sẽ bị ép phải bừng tỉnh, nhận thuốc giảm đau rồi rời đi.

Chuyện đó để giường ngủ không bị chiếm và tiết kiệm thời gian.

Còn về việc chân bị đau gì đó thì tự mình về nhà chịu đựng là được.

Nhưng xương sống vẫn khác những phần xương khác, không phải cứ nhẫn nhịn là qua.

Hắn sẽ chẳng kìm nổi đau đớn, cứ ngất đi tỉnh lại liên tục

Mẫn Mân đã thấy rất nhiều người cao to rắn rỏi đau đến mức kêu cha gọi mẹ vì xương sống tổn thương, sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào để ngăn cơn đau.

Có không ít ông chủ chợ đen sẽ nhân cơ hội cung cấp cho họ dịch vụ thuốc phiện điện tử.

Những người trầm mê trong đó không hề ít ỏi.

Với trái tim thầy thuốc mỏng manh của Mẫn Mân thì hiện giờ Thiện Phi Bạch vẫn hôn mê là một chuyện tốt.

Nhưng mà, mọi chuyện thường không như ý muốn.

Ở nơi cách đây một bức tường, Thiện Phi Bạch chậm rãi mở mắt.

Bên tai truyền đến âm thanh của thông báo mới: "...... Trước mắt trong quá trình hành hình Ruskin, 'Bạch Khiên' công bố còn đang điều tra về việc hắn đột nhiên thay mặt thành Bazel – tên phạm tội biến thái cưỡng hiếp giết người đã bị xử quyết biến thái. Chúng ta hãy cùng xem lại hiện trường kịch tính và ấn tượng này ——"

Thiện Phi Bạch chớp chớp mắt.

Mắt trái hắn biến sắc, không còn đen nhánh sáng ngời như hồ ly mà biến thành màu lam thuần. Dưới mắt trái xuất hiện ba sọc điện tử màu xanh dương nhạt, chúng vận hành theo xương sống khi hắn ngồi dậy, luồng sáng lần lượt chuyển động.

Đây là kí hiệu khi cải tạo cơ thể, tùy từng người mà khác nhau.

Với cơ thể bị máy móc xâm nhập thì sẽ xuất hiện một vài biến dị có thể ít hoặc nhiều.

Cơ bắp trên mí mắt Thiện Phi Bạch giật nhẹ hai lần, khoé miệng nhạt màu nhếch lên, nhắm mắt lại, dường như đang kiềm chế cơn choáng váng.

Hắn dùng khuỷu tay chống lên giường, yên lặng đếm đến số thứ mười nấy mới nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu Văn ở gian ngoài đang xem tiến triển của sự kiện tối qua còn tưởng mình bị ảo giác, đẩy bản lề của màn chắn để xem xét thì đúng lúc chạm phải đôi mắt mang màu sắc lạ thường của Thiện Phi Bạch.

Gương mặt anh tuấn rất có tính xâm lược này thật sự là một công kích lớn đối với kĩ sư cơ khí trạch nam như Tiểu Văn.

Tầm mắt Thiện Phi Bạch dừng ở màn hình phía sau Tiểu Văn.

Đó là video phát lại của hiện trường vào lúc khuôn mặt Ruskin biến thành Bazel, không chỉ vậy còn lộ ra hình dáng của khuôn mặt dưới cùng.

Đúng lúc này, một người đàn ông vội xông vào, bắn một cái làm nát khuôn mặt kia.

Thiện Phi Bạch mau chóng nhìn ra chỗ khác.

Cánh tay hắn còn đang run rẩy, đuôi sói ngày thường được tiện tay ghim lên giờ lại lộ ra, lông vểnh lên lộn xộn. Bên mái hắn lấm tấm mồ hôi, nhưng lại khiến cho khuôn mặt tái nhợt không chút sắc máu nào của hắn trở nên sáng sủa hơn.

Khi Tiểu Văn đang sững sờ, Thiện Phi Bạch chào hỏi cậu ta một cách thoải mái, chỉ là giọng nói nghẹn như vừa chảy máu: "Anh trai, làm phiền anh. Trong đây nóng quá, cho tôi mượn đồ buộc tóc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK