Tác giả: Kỵ Kình Nam Khứ
Edit: Cánh Cụt
Không có Phượng Hoàng làm cán cân thăng bằng, quả nhiên hai người còn lại bắt đầu có động tĩnh.
Đương nhiên, bề ngoài bọn họ vẫn cứ yên tĩnh thôi.
Đường dây điện thoại của căn cứ "Henna" chỉ cho phép trò chuyện trong nội nộ chứ không cho chấp nhận bất cứ tín hiệu nào khác chưa qua xét duyệt, là một hòn đảo cô độc với phòng vệ nghiêm mật.
Bởi vậy bọn họ không thể mở hệ thống thông tin.
Trong phòng tạm giam không che không cản, chỉ được để hai cái ghế dựa, có thể nói là nhìn một cái không sót gì.
Bọn họ chỉ có thể giao hết vào tay đối phương, dùng phương pháp nguyên thuỷ nhất là mượn tay áo để che đi chữ viết trên cánh tay.
Thanh niên đeo mắt giả đã qua thời điểm bốc đồng, nôn nóng mà run chân: "Tên họ Ninh điên rồi, sao lại thật sự dám trở mặt với chúng ta?"
Trước khi bọn họ tới cũng không hẳn là không chuẩn bị gì.
Mọi người nhất trí cho rằng, dù quan hệ giữa "Henna" và "Bàn Kiều" có kém đi chăng nữa thì cũng chẳng tới mức vạch mặt.
"Bàn Kiều" đủ lòng người, nếu bọn họ cho rằng dùng thế lực bắt ép Thiện Phi Bạch đang trọng thương là có thể hoàn toàn nắm chặt "Bàn Kiều" thì quá ngây thơ.
Đương nhiên, bọn họ cũng không lạc quan đến mức mù quáng.
Tuy quan hệ giữa ba người bọn họ với Thiện Phi Bạch không tồi, nhưng không phải là người nắm quyền chủ lực của "Bàn Kiều".
Trước khi Phượng Hoàng đi đã thương lượng với lão Vu – phó lãnh đạo của "Bàn Kiều", rằng trước khi cô tiến vào căn cứ "Henna" sẽ gửi cho hắn ta một tín hiệu.
Nếu bọn họ mất liên lạc quá ba giờ, "Bàn Kiều" sẽ chuẩn bị khai chiến toàn diện với "Henna", không cần giữ lại cái gì.
Tên của lão Vu là Vu Thị Phi.
Là người mô phỏng sinh vật, lực chấp hành gần như hoàn mỹ đã chứng thực việc "không giữ lại cái gì" của hắn ta tới mức tận cùng.
Theo bọn họ, quan hệ của hai nhà đã thành đối chọi gay gắt, như nước với lửa từ lâu rồi.
Hiện tại "Bàn Kiều" đã mất lợi thế ban đầu, nếu tiếp tục nhún nhường sẽ chỉ làm "Henna" được voi lại đòi Hai Bà Trưng, trái lại ăn luôn bọn họ.
Nhưng Ninh Chước cố tình chọn một lựa chọn tệ nhất, có vẻ định mượn cơ hội để diệt trừ "Bàn Kiều".
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, bọn họ cũng khó tránh khỏi kinh hãi.
Dù sao nếu có xé rách mặt nhau thật thì chưa chắc Thiện Phi Bạch sẽ chết, mà đứng mũi chịu sào chính là ba người bọn họ.
Phượng Hoàng bị kéo đi là vết xe đổ.
Khuông Hạc Hiên trông cũng không bình tĩnh cho lắm, mồ hôi đổ đầy trán.
Chàng trai đeo mắt giả có tên là A Phạm, trông như sắp khóc đến nơi: "Anh Khuông ơi, anh nói xem, con thỏ Ninh chắc không ăn cả nam lẫn nữ đâu nhỉ...... Bên ngoài đều bảo hắn, đều bảo hắn trông như vậy thì chắc chắc là ——"
Khuông Hạc Hiên nghe thì máu nóng dồn lên não, ngón tay nắm lại vài lần mới nhịn nổi xúc động muốn tát A Phạm một cái: "Mày còn tâm tư để nghĩ tới điều đó à?!"
Tuy nói vậy nhưng mặt Khuông Hạc Hiên lại ứ nghẹn, gã nhấp miệng, đứng dậy đi đến cạnh cửa dán lỗ tai lên.
Điều làm gã thất vọng là nơi này cách âm rất tốt.
Chẳng nghe thấy chút động tĩnh gì từ bên ngoài.
Yên tĩnh đến nỗi khiến cho cảm xúc của Khuông Hạc Hiên tệ hơn.
Gã như bị lửa hơ mông, nôn nóng tới mức chẳng ngồi được, cứ đi tới đi lui trong phòng tạm giam.
Sắc mặt A Phạm như đưa đám: "Anh Khuông ơi, anh đừng xoay nữa, em chóng mặt."
Khuông Hạc Hiên xoay vài vòng, như vừa hạ quyết tâm nào đó mà ngồi xuống một lần nữa, nắm chặt lấy tay A Phạm, viết lên tay cậu ta: "Đã qua bao lâu rồi?"
A Phạm lấy lại bình tĩnh: "Nơi này không có đồng hồ."
Khuông Hạc Hiên suy nghĩ: "Hẳn là mới qua hơn hai tiếng."
Vẻ mặt A Phạm sốt ruột: "Vậy nhóm anh hai[1] sắp tới hả?"
[1] Gốc là nhị ca, bạn í đang gọi phó lãnh đạo của Bàn Kiều đó
Khuông Hạc Hiên nhắm mắt: "Ý tôi là, chúng ta hãy nghĩ biện pháp chạy ra ngoài, nội ứng ngoại hợp đi."
Được nghe lời này, tay A Phạm lập tức cứng lại.
Mắt giả của cậu ta hoảng loạn xoay trái xoay phải vài vòng rồi lập tức rũ xuống, như sợ bị camera vô hình xung quanh nhận thấy sự biến hoá trong vẻ mặt của mình, bán đứng bí mật bọn họ đang thảo luận.
Cậu ta rũ mắt, nhanh chóng viết: "Anh Khuông, em cảm thấy, giữ được rừng xanh thì không cần sợ không có củi đốt......"
"Thế thì cũng đâu thể nào đốt một cách vô ích được!" Khuông Hạc Hiên càng nói càng xác định, "Bọn họ hạ quyết tâm xé rách mặt, chúng ta còn phải sợ trước sợ sau chắc?"
A Phạm: "...... Chẳng phải đã bảo mất liên lạc ba tiếng thì nhóm anh hai sẽ xông vào hay sao."
Khuông Hạc Hiên: "Anh hai đã bảo chúng ta đừng để chết não! Chờ tới khi anh hai ra tay thì nhất định bọn họ sẽ lấy chúng ta làm con tin, đến lúc đó chuyện gì cũng muộn hết. Chúng ta ra tay trước, bắt lấy thời cơ khiến nội bộ bọn họ rối loạn, rồi đến anh hai ra tay, chẳng phải càng dễ dàng hơn sao!"
A Phạm ngơ ngác nhìn Khuông Hạc Hiên.
Ngây người hồi lâu, cậu ta mới do dự mà viết: "Chị Phượng Hoàng không ở đây, chỉ với hai chúng ta thôi?"
Đây là một vấn đề.
Nhưng Khuông Hạc Hiên cứ như bị lửa đốt: "Vậy thì sao, ngồi chờ chết chắc?"
A Phạm cũng không tìm ra được biện pháp tốt hơn: "Anh à, em nghe anh, chúng ta làm như nào giờ?"
Bọn họ tốn 20 phút để đưa ra kế hoạch tiếp theo.
Trước khi họ vào có bị lục soát toàn thân.
"Henna" đã cảnh báo trước rằng nếu phát hiện có mang theo vũ khí thì sẽ đánh chết luôn, đương nhiên bọn họ sẽ chẳng ôm tâm lý may mắn rồi tìm đến phiền phức.
Chuyện này cũng có điểm lợi.
Chỉ cần bên ngoài không đánh vào thì "Henna" sẽ không vác súng và đạn đã lên nòng sẵn để đề phòng hai người bọn họ một cách nghiêm ngặt.
Nhưng bọn họ không thể ra tay sau "Bàn Kiều" đang chờ ở ngoài, tốt nhất có thể làm trước 7, 8 phút.
Đến lúc đó, bọn họ phát ra một ít động tĩnh, lừa thành viên của "Henna" ở gần đây tiến vào rồi Khuông Hạc Hiên am hiểu đánh cận chiến sẽ động thủ, cướp đoạt trang bị của người đấy, sau đó dùng khả năng lớn nhất để đánh du kích trong toà nhà, lợi dụng căn phòng cùng địa hình phức tạp làm yểm hộ, thu thập vũ khí.
Chỉ cần kéo dài năm phút, khiến cho bên trong "Henna" luống cuống tay chân thì mục đích của bọn họ đã hoàn thành.
Bàn bạc xong kế hoạch, hai người căng cơ bắp toàn thân, ra vẻ là đã quyết tâm từ bỏ chống cự, vừa diễn như thể đang ủ rũ lắm vừa yên lặng tính giờ trong lòng.
Thời gian dần dần trôi tới lúc mà bọn họ muốn.
Khuông Hạc Hiên trầm xuống, ra hiệu cho A Phạm bằng ánh mắt.
A Phạm nhắm mắt lại, ngực phập phồng biên độ lớn.
Khuông Hạc Hiên đứng dậy, dùng cánh tay đập cửa hai cái: "Này, có người không?"
Đương nhiên là không ai đáp lại.
Điều này nằm trong dự kiến của bọn họ.
Khuông Hạc Hiên quay đầu nhìn thoáng qua A Phạm.
A Phạm định đứng lên nhưng lại lảo đảo ngay sau đó, giơ tay nắm chặt áo trước ngực mình, như đang suyễn mà thở dốc liên hồi, thân thể cũng ngã xuống.
Khuông Hạc Hiên chửi "Đệt" rồi xoay người ôm lấy A Phạm, thấy cậu ta nghẹn đến mức gân xanh trên thái dương nổi lên thì thầm khen khả năng diễn của thằng nhóc này.
Gã dồn khí vào bụng rồi quát ầm lên: "Có người hay không! Cút ra đây! Nó chết tại đây thì tính sao?!"
Bọn họ đang đánh cược.
"Henna" không giết bọn họ ngay lập tức vì bọn họ hữu dụng.
Nếu để người chết ở đây thì cũng chẳng phải kết quả bọn họ muốn.
Đúng là chưa quá một phút mà ngoài cửa đã truyền đến tiếng "Tích" của máy móc.
Khuông Hạc Hiên nắm thật chặt đôi tay đang đổ mồ hôi, gã liếc qua cửa, không ngừng điều chỉnh tư thế chồm hổm cùng góc độ để mang đến nhiều sức bật hơn cho cơ thể.
Gã ấp ủ bảy tám chiêu giết người ngay trong một kích, chỉ cần triển khai là ——
Giây tiếp theo, Ninh Chước đi đến, dùng đôi mắt lục xinh đẹp của anh mà lạnh lùng lướt một vòng qua hai người.
Cơ bắp cả người của Khuông Hạc Hiên bỗng dưng cứng đờ: "......"
Con mẹ nó, đánh đéo nổi thằng này.
Không khí xấu hổ mau chóng tràn ngập cả căn phòng.
Chỉ có A Phạm không nhìn thấy sự biến hoá của tình thế mà còn đang chuyên nghiệp tiếp tục giả vờ suyễn, hăng say thở hổn hển.
Ninh Chước: "Đừng giả vờ nữa. Tao đã thấy người bị suyễn trông như nào."
A Phạm: "......"
Cậu ta không biết đây là lời nói thật hay nói dối, nhất thời khó xử nên ngừng thở trong một chớp mắt.
Chỉ một cái chớp mắt này thôi mà kế hoạch của bọn họ đã như nước chảy về biển đông.
Khuông Hạc Hiên phiền muộn lo âu, đẩy A Phạm ra bên cạnh, oán hận mà ngẩng đầu trừng Ninh Chước.
Ninh Chước: "Ai quyết định làm như vậy?"
Khuông Hạc Hiên rất có trách nhiệm ai làm người nấy chịu: "Tao!"
Ninh Chước lạnh lùng: "Sao mày nghĩ ra trò này? Chẳng phải người của bọn mày sắp tới hay sao?"
Khuông Hạc Hiên đơ người, trong lòng xuất hiện sóng to gió lớn.
...... Phượng Hoàng khai ra à? Hay là "Henna" có phòng bị từ trước?
Nếu có phòng bị từ trước thì nhóm anh hai......
Nhưng khi Khuông Hạc Hiên dừng lại thì cũng đã phạm lỗi giống A Phạm ban nãy.
Điều này đủ để Ninh Chước bắt được sơ hở.
Ninh Chước gật đầu: "À. Hiểu rồi."
Anh tiện tay cầm máy liên lạc: "Đường Khải Xướng, đề phòng thêm một bậc. Có tên muốn tới chịu chết."
Đầu Khuông Hạc Hiên ong một tiếng, máu nóng dồn lên trán, bước lên đấm mạnh về phía khuôn mặt Ninh Chước!
Dưới sự phẫn nộ gã đã mất đi bình tĩnh, cho dù biết tập kích ngay trước mặt Ninh Chước thì không thể thắng nổi, nhưng cũng không thể không làm gì!
Ninh Chước đảo mắt qua, thấy gã không thiết sống nữa thì lùi về sau một bước tránh cú đấm của gã, suy xét xem có nên thành toàn cho gã hay không.
Nhưng với một bước này, sau eo anh lặng lẽ đụng vào lòng bàn tay lạnh lùng.
Không ai trong toàn bộ "Henna" dám lại gần anh đến vậy!
Ninh Chước không thích bị người khác chạm vào eo nhất, trong lòng anh giận dữ, quyết đoán ra tay, trở tay chặn cái cổ tay kia.
Khuông Hạc Hiên nhìn về phía sau anh, sắc mặt chuyển từ cuồng nộ sang vui mừng: "Sếp!"
Thiện Phi Bạch bị Ninh Chước nắm lấy cổ tay mà cũng chẳng phản kháng, cúi đầu nhìn anh.
Ánh mắt hai người đều sắc bén như đang đấu đá nhau.
Làn da phần cổ tay bị bóp chặt của Thiện Phi Bạch vốn không có sắc máu, có vẻ sẽ bị bầm nếu Ninh Chước véo một cái.
Sau khi đấu tranh giữa sự sống và cái chết, trông Thiện Phi Bạch dường như vẫn không để ý chút nào, trên khoé miệng còn nở nụ cười mỉm: "Anh Ninh, có thể để em tự xử lý người của em không?"
Ninh Chước bỏ tay ra, chưa nói được cũng chưa nói không được.
Thiện Phi Bạch quay mặt về phía Khuông Hạc Hiên: "Hẹn với anh hai như nào đấy? Sau khi các anh vào mấy tiếng mà không có động tĩnh thì bọn họ sẽ động thủ à?"
Khuông Hạc Hiên hơi khó xử, liếc Ninh Chước một cái.
Thiện Phi Bạch suy yếu mà thở hổn hển một hơi: "Tôi không trụ được lâu đâu, đừng để tôi phí sức ở đây cùng anh. Mấy tiếng?"
Trong lòng Khuông Hạc Hiên mềm nhũn, nói ra sự thật.
Thiện Phi Bạch quay đầu lại, cười tủm tỉm: "Anh Ninh, cho em mượn máy truyền tin có thể trò chuyện với bên ngoài."
Khi hắn cười rộ thì rất thu hút, dáng vẻ như một cậu chủ nhỏ nhà giàu vô tư lự, hồn nhiên mà rực rỡ.
Ninh Chước biết hắn có tận 800 bộ mặt, nhưng mạng của hắn còn đặt trong tay anh, hắn sẽ không lãng phí tại đây.
Anh cầm lấy máy truyền tin rồi thao tác hai lần, sau đó ném cho Thiện Phi Bạch.
Thiện Phi Bạch hắng giọng, giọng nói sáng và vang vẫn hơi khàn sau khi bị thương cộng thêm thiếu nước: "Anh hai, đừng làm gì cả, em còn sống."
Một câu này truyền qua sóng điện trong nội bộ "Henna", mượn loa phát thanh trên vách đá tạo thành hồi âm vang vọng trong núi.
Phó lãnh đạo Vu Thị Phi của "Bàn Kiều" ở bên ngoài đang định động thủ ngẩng đầu lên
Gió núi thổi mái tóc bạc của hắn ta về sau, trong đôi mắt màu tím mang hoa văn ánh lên tia sáng của mạch điện.
Sau khi nhận ra đấy thật sự là giọng nói của Thiện Phi Bạch thanh âm sau, hắn ta đưa ngón tay ra khỏi nút kích hoạt của chùm tia cắt hạt [2], ra hiệu cho những người khác.
[2] Gốc là 粒子切割光束的, mình không rõ mình có edit đúng không
Thiện Phi Bạch ở đầu bên kia loa phát thanh còn nói đùa: "...... Nhưng hiện giờ còn sống, anh chỉ cử động chút thôi, em đã có thể trở nên bất ổn rồi."
Bên ngoài không đáp lại, gió êm sóng lặng.
Nhưng như này là đủ rồi.
A Phạm vẫn luôn ngơ ngác ngồi dưới đất, thấy Thiện Phi Bạch nhẹ nhàng hóa giải một cuộc chiến không cần thiết thì lăn long lóc bò dậy, nước mắt và nước mũi giao lưu mà nhào đến: "Sếp, anh không sao, anh không sao......"
"Anh không sao."
Ngữ điệu Thiện Phi Bạch nhẹ nhàng, vỗ mặt A Phạm: "Đáng tiếc, có việc cho vài người."
A Phạm cùng Khuông Hạc Hiên đồng thời kêu một tiếng "A", bỗng dưng luống cuống.
Thiện Phi Bạch nắm lấy áo A Phạm xách cậu lên trên, cười nói: "Ai bảo tôi phụ trách chuyện làm ăn ở khu Berta [3] buổi chiều ngày hôm qua?"
[3] Gốc là 昨天下午伯特区那桩生意
A Phạm bị xách lên thì ngơ ngẩn, chớp cặp mắt giả xinh đẹp, lúng túng quay đầu nhìn Khuông Hạc Hiên.
"Là tôi."
Sau khi xác nhận Thiện Phi Bạch không sao thì Khuông Hạc Hiên thả lỏng hơn không ít, gãi đầu phát: "Chẳng phải là bàn bạc về tài liệu mới hay sao ——"
VÀI TẤM FANART BẠN CÔNG NÈ
Vì là cap màn hình nên chất lượng ảnh sẽ không tốt lắm âu, mọi người nên lên hẳn weibo để tìm nhé