“Nội thất em đặt hôm trước giao đến chỗ anh rồi.”
“Nhanh vậy sao. Cỡ bao nhiêu ạ?”
Lục Thực Anh đếm số đồ được giao đến, nuốt nước bọt nói.
“Không ít đâu. Cỡ 1 thùng xe tải lớn đấy.”
Tôi sẽ vậy cũng bàng hoàng không kém, tự hỏi rằng rốt cuộc bản thân đã đặt những gì.
Chiều hôm đó, tôi soạn đồ rồi đến chỗ Lục Thực Anh. Anh ấy đứng chờ tôi ở con hẻm nhỏ, thấy tôi liền tươi cười vẫy tay.
“Cho em.” Anh ấy đưa tôi ly trà sữa.
“Em cảm ơn.” Tôi nhận lấy từ tay Lục Thực Anh.
“Anh thấy là việc trang trí này sẽ không nhanh đâu.”
Và đúng thật vậy. Ngay cả khi có một sinh viên Thiết kế nội thất năm ba ưu tú ở bên cạnh, tôi vẫn không tày nào làm xong được hết.
‘Em ngờ đến là sẽ nhiều như vậy.”
“Này, uống nước đi.”
Lục Thực Anh đưa cho tôi một chai nước cam lạnh. Vị cam tràn vào cổ họng tôi, đầy mát lạnh.
“Anh thấy với tiến độ này thì em còn phải đi đi về về giữa hai chỗ như cơm bữa đấy.”
Tôi than thở rồi ngã lưng nằm xuống sàn.
“Mệt quá.”
“Dừng có mà than. Em muốn bản thân tự thiết kế rồi còn gì.” Anh ấy bĩu môi nhìn tôi.
Tôi đánh nhẹ vào vai Lục Thực Anh.
“Sao nghe như kiểu anh đang đâm chọc em vậy.”
“Anh nào có.” Lục Thực Anh làm điệu bộ giơ hai tay lên, ra vẻ vô tội.
“Anh chính là có đó.” Tôi liếc nhẹ.
“Đừng có liếc. Lé đó.” Anh ấy chĩa tay vào trán tôi.
“Anh…”
Lục Thực Anh thấy có vẻ không ổn liền đứng dậy co chân bỏ chạy. Tôi duổi sát theo sau. Chúng tôi rượt nhau từ phòng bếp vào đến phòng khách, chạy loanh quanh loanh quang đến khi nào mệt rã người thì ngồi xuống.
“8 giờ rồi, anh đưa em về trường.”
Tôi nhìn lên đồng hồ trên tường, vươn vai đứng lên nói.
“Không cần đâu. Em tự về.”
“Giận à?”
“Làm gì có?” Tôi mặc áo khoác vào, đi giày ra bước ra cửa.
“Lúc về nhớ khóa cửa cho em đấy. Mất thứ gì em tìm anh tính sổ.”
Tôi ra khỏi hẻm, bắt taxi đi về trường.
1 tin nhắn đến.
*Mai em sẽ đến chứ?
Tôi nằm trong chăn, trả lời tin nhắn.
*Có ạ.
*Vậy mai anh đợi em ở cổng.
*Vâng.
Sau khi kết thúc tiết buổi chiều, tôi lại chạy sang bên nhà. Ngày nào cũng vậy, đều đặn giống như việc ăn.
“Dạo này cậu cứ về trễ ấy nhỉ?” Hạ Liên Y hỏi tôi.
“Tớ bận ở chỗ nhà thuê á.”
“Cậu thuê nhà hả?”
“Ừm, tớ thuê để năm sau chuyển ra ngoài.” Tôi lau tóc ngồi xuống ghế.
“Ơ kìa sao thế.”
“Năm sau tớ đi làm thêm. Với giờ giới ngiêm ở trường thì chắc chắn tớ sẽ bị ghi nhận nhiều lần đấy, nên là tớ thuê nhà.”
Hạ Liên Y định hỏi thêm thì chuông điện thoại tôi reo lên.
“Alo.”
“Là anh.”
Tôi nhìn Hạ Liên Y, chỉ tay ra ban công rồi đứng dậy đi.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Em có từng tiết lộ địa chỉ nhà cho ai không?”
“Không ạ. Sao thế?”
“Có người cứ rình ở trước cổng nhà em nè.” Lục Thực Anh ở đầu dây bên đây vừa nói vào điện thoại vừa lén nhìn ra ngoài xem.
“Nam hay nữ ạ?” Tôi đang cố gắng nhớ lại rằng mình có từng tiết lộ địa chỉ cho ai không.
“Anh không nhìn rõ. Dáng người không cao lắm, chắc chắn là nữ.”
Tôi càng hoang mang hơn. Rốt cuộc là ai?
“Anh có từng giới thiệu căn nhà đó cho ai không?”
“Không. Ê mà đi mất rồi.”
Lục Thực Anh nói rằng chắc phải lắp thêm camera để giám sát. Anh ấy còn bảo sau này sẽ đưa tôi về trường, không để tôi đi một mình nữa.
“Em mà có mệnh hệ gì chắc Triệu Khải chém anh thành từng mảnh ném cho cá mập ăn.”
“Không sao đâu.”
Tôi cúp máy trở vào phòng. Hạ Liên Y để lên giường đi ngủ từ lúc nào.
Tôi bật đèn bàn học, lấy quyển sổ trong ngăn kéo ra.
“Tình tiết bắt đầu thay đổi rồi, không còn như lúc trước nữa. Bây giờ phải tự ứng biến thôi.” Tôi gạch dòng chữ Bó hoa hồng đi, để trống.
Hôm sau.
“Diệp Ninh.” Tôi vừa bước ra khỏi cổng trường liền bị tiếng kêu làm cho dừng bước chân. Hóa ra là Lục Thực Anh.
“Em tưởng anh phải đi mua camera rồi chứ.” Tôi cười cười đi đến.
“Mua rồi. Ngày mai sẽ giao đến.”
“Anh mua thật à?” Tôi không nghĩ là anh ấy sẽ mua thật. Con người Lục Thực Anh tuy mới chỉ tiếp xúc gần 2 tuần, nhưng tôi cứ thấy anh ấy rất nhây, tính lại cứ đùa đùa.
“Chuyện này anh không giỡn đâu.”
Bọn tôi bắt tay vào những bước cuối cùng để hoàn thiện căn nhà.
“Xong rồi.” Tôi reo lên, đập tay với anh ấy.
“Và thế là sau này em không cần phải chạy đi chạy lại nữa rồi.”
“Đúng vậy.”
Để ăn mừng cho sự chiến thắng, chúng tôi kéo nhau đi ăn đồ nướng lúc 7 giờ.
“Ăn đi.”
Bọn tôi ăn uống no say đến quên hết trời trăng mây đất.
“Tạm biệt.” Tôi vẫy tay với Lục Thực Anh, xua xua bảo anh ấy về đi.
“Alo.”
“Cậu là Lục Thực Anh, năm ba khoa Thiết kế của Đại học U.”
“Vâng là tôi.”
……
“Ể, mình để quên ví ở chỗ anh ấy rồi.” Tôi vội chạy xuống lầu định chạy đến chỗ Lục Thực Anh thì bị dì quản lý kêu lại.
“Cô gái, trời sắp mưa rồi đấy đừng đi ra ngoài.”
“Nhưng cháu để quên ví ở chỗ bạn rồi ạ.”
Dì quản lý đưa tôi cái ô, bảo tôi nhớ về trước giờ giới nghiêm.
Tôi đi được một khoảng thì trời đổ mưa như trút nước. Tôi chạy nhanh về phía cổ, băng qua 2 cái ngã tư và 1 cái ngã ba. Cuối cùng cũng đến gần chỗ con hẻm.
“Đó là…”
“Anh bị sao vậy?” Tôi giương ô che cho người trước mặt.
Lục Thực Anh quay người lại. Người anh ấy ướt sũng từ đầu tới chân, ánh mắt vô hồn đến lạ.
“Là em à?”
“Có gì vào nhà rồi nói.”
Tôi đổi túi xách qua bên tay trái rồi che dù đi từ từ cùng Lục Thực Anh.
“Sắp về tới rồi.”
“Ừm ừm…”
“Này, cậu đâu rồi? Có mua chân gà cho tớ không đấy. Alo alo..”
“Là cô gái đó.”
“Cô gái nào cơ? Từ Ngôn, trả lời tớ đi.”
“Không có gì đâu. Chân gà đang trên tay, cậu im lặng một tí thì sẽ có ăn.”
“Vâng em xin lỗi Từ đại ca.”
Trong màn mưa xối xả, cái tên đó cứ văng văng trong không gian. Hòa lẫn vào tiếng mưa.