Cậu ta ngày nào cũng sang nhà tôi ăn tối, ăn hết chân gà mà tôi yêu thích nhất, còn mẹ tôi bố tôi mỗi lần cậu ta sang lại vô cùng hào hứng, thật sự coi Mạnh Tưởng Nhiên thành contrai cưng của mình chỉ riêng tôi ở trong nhà là thấy khó chịu vùng vằng với cậu ta. Nhưng tôi càng làm thế Mạnh thiếu càng cười, cậu ta cười đến chói mắt, xoa đầu tôi như động vật nhỏ.
Lớn hơn một chút, tôi và cậu ta đi học chung một trường với nhau, ngày nắng cũng như ngày mưa, chỉ cần tôi vừa mở mắt dậy đã thấy cậu ta đứng ở bên giường nhìn tôi, đôi mắt tròn to đen láy ánh lên những tia dịu dàng còn tôi đầu tóc xộc xệch mặt méo mó mắt híp lại nhìn cậu ta, thậm chí trong mấy năm đầu tiểu học tôi mặc quần chíp gì cậu ta cũng biết.
Cậu ta cứ theo tôi cho đến tận khi tôi đi du học, cậu cũng sang nước ngoài.
Bây giờ nghĩ lại, ngày ấy Mạnh Tưởng Nhiên là người quan tâm tôi nhất, hơn cả bố mẹ, hơn cả bạn bè, tôi luôn được anh yêu chiều nên coi đó là điều đương nhiên. Nên tôi cáu giận với anh, khi biết anh trả nợ hộ mình, tôi xông đến nhà anh, cái bụng năm tháng rất vất vả đi lại nhưng tôi đã đi bộ đến nhà anh, đến nhà anh để mắng mỏ anh, tôi nói
"Mạnh Tưởng Nhiên, anh theo tôi mười mấy năm chưa đủ sao? Từng ấy năm anh vẫn còn muốn tiếp tục như vậy sao?"
"Cút cho khuất mắt tôi, tôi không cần anh thương hại nữa! Bố mẹ tôi mất rồi, gia tài của tôi mất rồi, chúng ta không còn là những đứa trẻ khi xưa nữa, đừng tỏ vẻ anh và tôi thân thiết"
Nhiều khi trong năm năm một thân một mình, tôi nghĩ lại, hoá ra lúc ấy là tôi tự ti, tôi tự ti vì bản thân không còn là tiểu thư khuê các, tự ti vì mình trở nên rẻ mạt còn anh, anh vẫn toả sáng, tôi ghen tị với ánh sáng ấy. Tôi đã làm gì sai sao mà phải chịu cảnh như ngày hôm nay? Còn anh và Chân Dịch rốt cuộc là vì sao vẫn đứng trên đầu người khác?
Suốt năm năm nay, tuy không nói ra nhưng tôi vẫn biết Mạnh Tưởng Nhiên vẫn luôn theo dõi tôi, giúp đỡ tôi theo cái cách lặng lẽ mà anh luôn làm. Không phải tôi không hiểu, không biết tình cảm của anh nhưng tôi không thể đáp lại, tôi không xứng. Không xứng với Mạnh Tưởng Nhiên, không xứng với Chân Dịch không xứng làm mẹ của các con tôi, một người mẹ khi con đói không thể mua nổi cho con một hộp sữa, một người mẹ phải chạy vạy khắp nơi mới có tiền cho con ăn học.
"Mẹ...."
Tiếng Dư Khả khẽ gọi ngoài cửa kéo tâm hồn đàn bay lơ lửng của tôi lại, tôi vội cười rồi quay ra
"Sao thế nhóc?"
"Bất Hối... Bất Hối em í... Em í"
Không nói được hết câu, Dư Khả đã nước mắt lưng tròng, tôi hoảng sợ ngồi dậy, chạy qua người Dư Khả đang đứng trước cửa xông vào phòng bọn nhóc.
Bất Hối của tôi đang nằm im trên giường, hai mắt mở lớn, ngón tay không ngừng co duỗi, mặt con bé xanh tái lại, miệng chỉ phát ra được vài tiếng ư ư nhẹ.
Mắt tôi tối lại, vội vàng chạy vào xoa bóp chân tay cho con bé, lấy lọ dầu nóng lúc nào cũng đặt trên đầu giường xoa mạnh lên ngực và lưng nó. Tay tôi bóp chặt tay con bé khiến tay nó nổi những vết xanh đỏ, nước mắt tôi rơi trên người nó:
"Bất Hối không sao không sao, mẹ đây mẹ đây...."
Con bé không hề phản ứng lại, cơ thể nó ngày càng lạnh hơn, sự co giật cũng tăng lên và nó bắt đầu khóc, tiếng khóc ấy nỉ non, nhỏ bé nhưng lại chẳng khác nào từng mũi tên lạnh xuyên thẳng qua tim tôi.
Dư Khả chạy vào, đứng im đằng sau tôi, trên tay cầm điện thoại gọi cho cấp cứu, thằng bé đứng im nhìn tôi bóp loạn trên người em gái nó, đứng im nhìn em gái nó giật từng cơn, nghe từng tiếng em gái nó khóc vì đau đớn.
Tôi bỗng cảm thấy bản thân mình bất lực, nhưng tôi vẫn cố gắng xoa thật mạnh tay, ấn vào những huyệt vị của con bé.
"Mẹ... Con đau quá"
Bất Hối bỗng nhiên hét lên.
"Không sao, không sao"
Tôi vội nói.
"Mẹ... Con đau quá..."
"Mẹ biết nhưng Bất Hối của mẹ là mạnh mẽ nhất đúng không?"
Tôi ngẹn lời nhìn vào đôi mắt đã dại đi của con bé. Con bé... Con bé không giống người bình thường, nó không phải là một con người hoàn thiện, tôi không cho nó được một thân xác hoàn thiên. Bất Hối của tôi.... Thường xuyên bị lên cơn động kinh, sự việc bắt đầu từ một lần lúc 2 tuổi, nó bị sốt lên tới 41 độ, tôi lúc ấy tưởng rằng mình đã mất con nhưng Bất Hối mạnh mẽ của tôi đã sống, duy chỉ có... Chỉ có để lại biến chứng này... Nó theo con bé cả đời, bất chợt đến bất chợt đi khiến cho con bé đau đớn. Tôi luôn tâm niệm là do nhày đó, tôi đi phá thai mới khiến nó bị như vậy. Tôi thực sự chỉ muốn đem hết bệnh tật trên người nó sang cơ thể mình, để tôi không phải nhìn thấy cô con gadi bé bỏng của mình phải quằn quại như thế, để tôi không phải xoa bóp cho nó trong sự sọ hãi
Bỗng nhiên, từ đằng sau tôi một dáng người cao cao tiến lại, bế thốc Bất Hối lên, tôi nhìn thấy cảnh ấy thì rồ lên như một con thú dữ, tôi quay lại, cào vào bóng người kia một cái.
Mắt tôi long lên sòng sọc, móng tay dài cào một đường sâu ngang cái cổ đang để hở của người kia.
Mạnh Tưởng Nhiên... Nhìn kĩ người đi tới, tôi có chút bỡ ngỡ nhưng sau đó vội vàng giành lại Bất Hối... Không được, ai cũng không lấy con bé đi được, tôi phải bóp cho con bé, tôi phải bóp cho con bé...
Anh thấy tôi điên cuồng như vậy, tay xoa loạn trên người Bất Hối vội giằng tôi ra quát lớn
"Em điên hả? Đưa nó đến bệnh biện!"
"Bệnh viện? Anh có biết họ làm gì con bé không?"
Tôi quát lại.
Nếu đến được bệnh viện tôi đã đưa nó vào lâu rồi, bệnh viện người ta xử lý những ca co giật như Bất Hối chỉ là cố định nó vào giường sau đó để nó tự ngắt cơn co giật... Không thuốc men, không giúp đỡ chỉ là để cô con gái nhỏ của tôi như thế, lạnh lẽo, đau đớn, cô đơn.
Tôi tiếp tục bóp tay cho con bé, cuối cùng người nó cũng ấm lại, sau đó cơn co giật cũng ngưng, con bé run rẩy ngồi dậy, ôm lấy cổ tôi khóc lớn, tôi vuốt vuốt tấm lưng con bé dỗ dành nó.
Đến khi con bé ngủ say tôi mới đặt nó xuống giường, đắp chăn cẩn thận.
Lúc này tôi mới nhìn hai người con trai trong phòng, một lớn một nhỏ. Tôi khẽ nói:
"Dư Khả vào giường ngủ đi còn anh ra ngoài này nói chuyện với em một chút"