Sáng nay, Lâm Xảo Xảo trông thấy nam thần vẫn ôm điện thoại cười khúc khích một mình không ngậm mồm lại được, cô ta liền lộ nụ cười gian xảo, hỏi chế giễu: "Anh Cảnh Hoán? Chà? Ngày nào cũng ngọt ngào dán mắt vào di động, không phải đang tìm bạn gái chứ?" Dứt lời còn buồn bã hic hic bảo: "Người ta cũng muốn làm bạn gái của anh Cảnh Hoán..." Lâm Xảo Xảo nói câu này chỉ là đùa giỡn, cô ta đã sớm biết mình không có cửa với Cảnh Hoán, vì thế nỗi nhớ nhung ban đầu khi gặp cậu cũng dần dần được buông xuống, cô ta đành xem cậu như người bạn rất thân, cho nên đối với cô, nếu Cảnh Hoán có thể tìm được một người bạn gái tốt là điều rất đáng vui mừng, đương nhiên đối tượng ấy cần phải ưu tú như anh Cảnh Hoán mới được!
Cảnh Hoán cười thật tươi, nhìn vào mắt cô ta, ánh nhìn trong veo như đóa sen nở rộ, vừa không thừa nhận lẫn phản bác.
Lâm Xảo Xảo bị nụ cười thần tiên kia của Cảnh Hoán làm cho đầu óc trở nên mê muội, không thể nghĩ được chuyện gì khác, chỉ cảm thấy "A a a a a nam thần quá xuất sắc a a a a a", cuối cùng cũng chẳng hỏi thêm được điều gì.
Chiều nay Quý Tử Mặc phải vô bình nước biển cuối cùng, truyền xong bình này là có thể đi học lại, xem tin nhắn mới nhất của hắn có vẻ như tinh thần đã phấn chấn rất nhiều. Nhưng Cảnh Hoán nghĩ ít nhất nên đi thăm hắn lần cuối, vả lại không có tiết học, chờ truyền nước biển xong thì cùng nhau về nhà luôn.
Cảnh Hoán vừa bước vào cửa, đã thấy Quý Tử Mặc nhìn mình đắm đuối, như thể hắn đã nhìn sâu vào cánh cửa từ lâu lắm rồi.
Cảnh Hoán thảy một hộp sữa cho Quý Tử Mặc. Quý Tử Mặc thật vui vẻ tiếp nhận, còn chụp lấy bàn tay cậu mà nặn bóp, Cảnh Hoán chẳng buồn so đo hành động dê xồm này của hắn nữa, cậu trực tiếp ngồi lên giường. Đang chuẩn bị mở miệng thì Quý Tử Mặc đã cười hì hì, nói: "Mình yêu cậu nhiều lắm, Tiểu Cảnh, đến thăm còn tặng hộp sữa cho mình nữa, được uống từng dòng sữa thơm mát do chính tay Tiểu Cảnh mang tặng, mình hạnh phúc chết mất."
Cảnh Hoán cơ trí không thèm trả lời câu nói sến súa từ miệng hắn, lái sang chuyện định hỏi ban đầu: "Biết trước mình đến thăm? Tại sao cứ nhìn chằm chằm ra cửa vậy?"
Quý Tử Mặc lắc đầu: "Không biết, nhưng chỉ cần đến thời gian cậu không có lớp học thì mình vẫn nhìn ra cửa, hy vọng người mở cửa bước vào sẽ là cậu. Tuy qua hai lần ông trời đều nghe thấy ước nguyện lòng mình, thỏa mãn mong muốn của mình, nhưng mình vẫn rất hạnh phúc, cứ như trúng số vậy."
Thâm tâm Cảnh Hoán hơi run lên, có cảm động chút xíu, nhưng cậu không lộ ra vẻ gì, chỉ đưa tay xoa đầu Quý Tử Mặc như hắn vẫn thường làm với cậu: "Nói nhảm nữa, rảnh thì lấy bài ra học, mấy ngày nay cậu nghỉ nhiều, dồn một đống bài tập luôn đó."
Quý Tử Mặc cực kỳ tội nghiệp kêu thảm một tiếng, hắn nắm lấy tay Cảnh Hoán từ trên đầu rồi luồn vào dưới lớp chăn và nắm chặt hơn. Hắn lẩm bẩm như không có chuyện gì xảy ra: "Dù cho mình thông minh thế nào, nhưng nghỉ nhiều như vậy sẽ rất khó khăn... Tiểu Cảnh nhất định sẽ dạy kèm mình, đúng không?"
Cảnh Hoán và Quý Tử Mặc nhìn nhau bằng bốn mắt, hai bàn tay cũng như trái tim đan chặt vào nhau, hơi nhúc nhích, cậu im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ừ."
Trong phòng y tế vẫn có hai sinh viên khác đang nằm bệnh, nhưng không ai biết, giường bệnh tầng dưới có hai thanh niên vẫn nắm chặt tay nhau không rời.