Vừa mở cửa phòng, hai tên bạn lập tức hỏi thăm Quý Tử Mặc vài câu, Quý Tử Mặc vênh váo nói: "Không sao, nhằm nhò gì, giờ tôi khỏe như trâu ấy." Hắn nghĩ mình được hai đứa quan tâm cũng cảm động, nhưng trong lòng vẫn mong ước gì chúng nó biến hết đi để mình riêng tư với Cảnh Hoán.
Quý Tử Mặc tranh thủ thời gian làm bù một ít bài tập, lúc sau cảm thấy dạ dày kêu rột rột, xem đồng hồ đã hơn sáu giờ, hắn theo thói quen nhìn về phía chỗ ngồi của Cảnh Hoán, bắt gặp cậu đang cúi đầu đọc sách trong im lặng, hai đứa kia không biết đã bốc hơi từ lúc nào, chắc đi ăn cơm rồi.
Quý Tử Mặc lặng lẽ rời khỏi ghế của mình, rón rén, không một tiếng động mò tới sau lưng Cảnh Hoán, áp sát thân thể vào người đối phương, Cảnh Hoán đột nhiên bị một khối nặng trịch đè lên mình khiến cơ thể bị nghiêng về phía trước, cậu định đẩy hắn ra, Quý Tử Mặc ở phía sau liền dời tay từ trên vai Cảnh Hoán, nắm lấy hai tay cậu bóp nặn mấy lần, còn đem tay cậu lên môi mình hôn đánh chụt, dịu dàng nói: "Bảo bối Tiểu Cảnh của mình, đi ăn cơm nào, có đói bụng hay không?"
Cảnh Hoán đỏ mặt mắng: "Cẩn thận mồm miệng coi, kêu tên cho đàng hoàng!"
Quý Tử Mặc hớn hở vui cười, đặt cằm lên hõm vai Cảnh Hoán, môi dán vào chiếc cổ trắng ngần như tuyết của cậu, hắn mút mạnh một cái kêu "chụt", sau đó hít một hơi thật sâu, giọng điệu phơi phới: "Ôi ôi ôi, rốt cục có thể mút Tiểu Cảnh, phê lòi."
Những lúc như thế này, Cảnh Hoán chỉ hận da mặt mình không đủ dày, toàn bị Quý Tử Mặc trêu đến đỏ bừng mà không thể phản bác. Giọng nói của cậu giả vờ cứng rắn, hung tợn mắng: "Có đi ăn hay không nói một tiếng, đói bụng quá rồi nè."
Nhưng Quý Tử Mặc hoàn toàn không sợ Cảnh Hoán hung hăng, trái lại cảm thấy bé Cảnh cực kỳ đáng yêu hệt chú mèo con đang xù lông. Quý Tử Mặc làm bộ kinh ngạc hỏi: "Ơ kìa? Chẳng lẽ Tiểu Cảnh đang chờ mình sao?"
"..."
Cảnh Hoán bị nói trúng, cậu không trả lời câu hỏi này, cậu cố sức giãy giụa thoát khỏi vòng tay Quý Tử Mặc, rầm rầm bước đi ra hướng cửa, nhất định không để ý tới cái tên mất nết phía sau.
Ngay khi Cảnh Hoán định mở cửa, Quý Tử Mặc vội lao ra nắm lấy tay cậu, dùng sức ôm chặt cậu từ phía sau, lầm bầm nói: "Tiểu Cảnh, mình cảm giác như đang nằm mơ vậy, hôm nay ở phòng y tế, cậu không có từ chối mình."
"Mình từ chối có tác dụng à? Lần nào chả vậy, cuối cùng đều phải theo tâm ý cậu thôi?"
"Không như trước đây, cậu toàn giãy giụa trốn thoát mình rất căng, rất không tình nguyện, nhưng lần này cậu hoàn toàn không vùng vẫy nữa..."
Cảnh Hoán cúi đầu, Quý Tử Mặc ghé vào tai cậu thầm thì tiếp: "Có phải điều đó mang ý nghĩa là..."
Quý Tử Mặc chỉ nói nửa câu rồi dừng, nhưng cả hai đều ngầm hiểu nửa câu còn lại là gì.
Cảnh Hoán không trả lời, Quý Tử Mặc cũng chẳng lên tiếng, sự im lặng không đúng lúc đã làm cho không khí ám muội tan vỡ sạch sẽ. Quý Tử Mặc càng siết chặt vòng tay ôm ấp Cảnh Hoán, ý muốn thúc giục đối phương phải nói ra chữ "ừ".
Trong bầu không khí yên tĩnh đáng sợ này, Quý Tử Mặc thầm nghĩ, dù Cảnh Hoán không đáp lại hắn, hắn cũng sẽ chẳng từ bỏ, đối với hắn mà nói, theo đuổi một năm cũng là theo đuổi, mười năm cũng là theo đuổi, có gì khác nhau đâu? Hơn nữa thời gian ở bên Cảnh Hoán khiến hắn cảm nhận được bản thân mình quá hời. Đương nhiên, nếu như, giả dụ như, mình có một phần một vạn may mắn mà được đối phương ưu ái, hắn sẽ sung sướng đến chết mất thôi.
Khi Quý Tử Mặc còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Cảnh Hoán vốn nằm gọn trong lồng ngực hắn bỗng giơ tay lên, chạm lấy bàn tay hắn, nhẹ giọng nói: "Ừ."