Lăng Hoằng chóng mặt nhất thời buông lỏng bàn tay ôm Bùi Tư Kiều.Bùi Tư Kiều cũng không có lập tức rời đi,mà nhìn Lăng Hoằng để mặc nước mắt rơi xuống trên người hắn.
Tuyệt vọng lại không thể buông tha……
“Tại sao? Tại sao ngươi lại đối với ta như thế…… Ta rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?” Bùi Tư Kiều bắt lấy áo Lăng Hoằng,vừa khóc vừa chỉ trích “Cho tới nay trong sinh mệnh ta chỉ có ngươi là người quan trọng nhất,trong mắt ta cũng chỉ có ngươi,ta vì ngươi buông tha tất cả,bị người ngoài cho là lộng thần,bị cha mẹ nhục mạ,ta cũng không tiếc.Nhưng ngươi,ngươi thì thế nào?”
“Chẳng lẽ tất cả thề non hẹn biển đều là giả sao? Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm bỏ ta và con chúng ta sao?”
“Ta không theo đuổi vinh hoa phú quý,quyền lợi địa vị,ta chỉ muốn người mình yêu ở bên cạnh ta,vĩnh viễn không rời khỏi ta,chẳng lẽ đều không thể trở thành sự thật?”
“Không phải ta không tin ngươi,mà ngay cả ta cũng không thể tin nổi chính mình– ta biết giữa ta và ngươi thân phận khác nhau,ta và ngươi lại là người đồng giới….. ta ngoại trừ nghĩ ra biện pháp sinh con dưỡng cái cho ngươi ra,ta không thể nghĩ ra biện pháp giữ người bên cạnh,dù sao ngươi đường đường là vua của một nước……”
“Nhưng ta không nghĩ tới,cho dù ta có con thì sao chứ vẫn không thể giữ trái tim của ngươi,tất cả chỉ có thể trách mình thôi…… ta ngàn dặm xa xôi chạy đến đây có được kết quả thế này,trời cao thật sự đối đãi không tệ……”
Bùi Tư Kiều không phải đang nói mà gào thét, đem tất cả ủy khuất trong lòng trút hết một lượt.
Y cảm thấy bản thân thật khờ,vì nam nhân này giao ra thật nhiều,không tiếc bị trăm ngàn người phỉ nhổ,thật sự đáng giá sao?
Lăng Hoằng bị y điên cuồng kéo y phục,vuốt thân thể,trong lòng lại không có chút oán hận,thậm chí còn có một chút áy náy.
Hắn luôn cảm giác giữa bọn họ có một hiểu lầm lớn,nhưng một lời yêu thương mãnh liệt bao trùm tất cả.
Từng câu từng câu làm cho lòng người chua xót,đau lòng lại không biết làm sao diễn tả thành lời nói,giống như thổ lộ trần trụi xông thẳng nội tâm Lăng Hoằng.
Cuối cùng,Bùi Tư Kiều lộ cười khổ,ngắt lên hai tay Lăng Hoằng,hướng về nơi mẫn cảm trên thân thể mà đi.
“Hôm nay,ta muốn đòi lại những gì đã mất trên người ngươi,ta muốn đem khổ sở ta phải chịu hoàn lại gấp đôi cho ngươi.”
Bùi Tư Kiều thô bạo xé rách y phục Lăng Hoằng,không chút lưu tình cắn cắn nụ hoa anh đào của hắn,tay kia thì đưa ra sau hậu đình chưa từng bị khai phá.
Lăng Hoằng không phản kháng,cam tâm tình nguyện nhận hết tất cả,nửa người dưới cũng bắt đầu phản ứng.
Lăng Hoằng biết bản thân hắn một khi đã yêu,cho dù bị đánh cả người bị thương hắn cũng không cho y rời khỏi,cho dù bị y oán hận vạn phần,hắn cũng sẽ không lựa chọn buông tay.
Hắn biết ngay khoảnh khắc mình yêu Bùi Tư Kiều,đã nhận định Bùi Tư Kiều cả đời này chỉ thuộc về một mình hắn– ai cũng không thể cướp đi.
Bùi Tư Kiều lật ngược lại thân thể Lăng Hoằng,làn da màu vàng lúa mạch tráng kiện,đường cong thon dài cùng phân bố đều đặn trên cơ thể,làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay.Bùi Tư Kiều để lại một đống dấu răng rõ ràng trên lưng Lăng Hoằng,dùng hết sức mà cắn,thậm chí dấu răng còn tràn ra tia máu đỏ thẩm. Tay y không ngừng vê véo hồng anh trước người Lăng Hoằng,anh đào vốn xinh đẹp hiện tại biến thành màu tím bầm.
Khi Bùi Tư Kiều sắp đưa tay ra phía sau Lăng Hoằng tìm kiếm,lại nghe Lăng Hoằng khổ sở rên rỉ.
Thanh âm khổ sở kia giống như một chậu nước lạnh bao phủ Bùi Tư Kiều,hơi lạnh len khắp toàn thân,Bùi Tư Kiều dừng lại tất cả hành động của mình.
Y suy nghĩ bản thân có phải điên rồi không,dám làm vậy với người đường đường vua của một nước,y nhất định không muốn sống rồi. Nhưng Lăng Hoằng tại sao không phản kháng?
“Muốn thì nhanh một chút,cọ xát cái gì.” Lăng Hoằng nói,trong thanh âm để lộ quyết tâm mãnh liệt.Hắn muốn che giấu hoảng sợ trong lòng,hay bất mãn trong lòng? Đó chỉ có chính hắn mới biết được.
Bất quá Bùi Tư Kiều không có hành động tiếp mà đứng lên thu thập quần áo của mình.
Lăng Hoằng ngây dại,hoàn toàn không biết sao lại biến thành thế này,lại càng không biết trong lòng Bùi Tư Kiều rốt cuộc nghĩ chuyện gì?