Tôi băng qua hai góc phố, sau đó ghé vào khu mua sắm, cửa hàng đồ nam đang giảm giá, phải tranh thủ vào mua cho lão chồng mấy cái áo.
Lão chồng dáng người không tệ, nhưng mắt thẩm mỹ quả thật có vấn đề.
Năm đó, nam sinh cấp ba rất thịnh hành mặc áo trắng khoác áo sọc ca rô bên ngoài. Lão cũng hí hửng mua một cái, không hiểu bằng một năng lực thần thánh nào, lão đã mua một cái áo sọc ca rô màu đỏ mào gà sau đó vào hôm đầu tuần, lão đã diện nó đi trong sân trường.
Nữ sinh toàn trường không nén nổi nỗi phấn khích, lấy điện thoại ra chụp hình liên tục, tiếc là ở thời điểm đó, camera vẫn thuộc dạng bình thường, không thể phóng to hay thu nhỏ, chất lượng ảnh cực kì tệ.
Tấm hình đẹp nhất lúc đó mà họ chụp được là giữa hàng cây xanh ngát, có xuất hiện thêm một chấm nhỏ màu mào gà.
Cực kì bắt mắt
Cực kì kinh dị..
Mãi đến sau này, mỗi lần nghe tôi nhắc lại, lão không kiềm được mà ngượng đến đỏ mặt
- Tại sao anh lại chọn cái màu áo đó hả?
Lão lí nhí
- Anh muốn làm em chú ý
Tôi..
Anh đã đạt được thành công vang dội rồi đấy
Tôi đến quầy đồ uống gần đó, gọi một li cà phê ngắm dòng người qua lại. Sau đó, chạm phải một ánh mắt
Mà cậu ta cũng vừa vặn nhìn sang bên này, mỉm cười
Sou khá cao, hơn nữa nét mặt của cậu còn rất thu hút người khác, vừa cười lên một cái, xung quanh không biết đã có bao nhiêu cô gái ngoảnh mặt lại. Cậu ta nhanh chóng chạy về phía này.
- Thật trùng hợp nha
Tôi cười cười
- Cậu đi mua đồ à?
- Vì ở đây có nhiều thứ rất lạ, nên tôi đi xem
- Lạ?
- À, tôi chuyển đến từ vùng quê, nên có nhiều thứ vẫn chưa biết
Sou gọi một li nước cam, chậm rãi uống. Tôi đột nhiên cảm thấy, so với hôm trước cậu ta có một chút khác biệt. Không biết có phải là quá nhạy cảm hay không, nhưng Sou ngồi trước mặt tôi an yên điềm tĩnh, thật không giống đứa trẻ bị chó rượt
- Mặt tôi dính gì à
Sou tròn xoe mắt
Oaaaa, vẫn là gương mặt đáng yêu này. Tôi cảm thán trong lòng, đúng thật là làm cho người khác không khỏi ưa thích
Quán nước ngày càng đông, đa phần vào đây là học sinh, mà bọn họ từ đầu đến cuối đều lén nhìn về phía bên này. Tôi thì thầm.
- Sou, cậu được ngưỡng mộ thật đấy
Cậu ta cười, vô thức nghiêng đầu về phía tôi
- Trong đó có chị không?
Tôi đang mải ngắm xung quanh, không nghe rõ cậu ta nói gì, đến khi ngoảnh đầu lại, tầm mắt Sou đã dời về phía khác.
- Chị đến siêu thị sắm đồ hả, sao nhiều thế kia?
- Cái này mua cho lão chồng
- Anh ta thích thật đó
Tôi gãi gãi tai, thông thường tôi rất ít khi bận tâm đến những chuyện này, chỉ có hôm nay tiện thể mua, nhưng mà, nghĩ đến gương mặt hớn hở của lão chồng khi được nhận những món đồ này, trong tim không khỏi vui lây
Sou nhìn nét mặt của người đối diện, ánh mắt đột nhiên trầm xuống. Cậu ta uống một ít nước cam, không cảm thấy vị gì ở đầu lưỡi.
- Thật ghen tị
Giọng nói nhàn nhạt, không nhìn ra được cảm xúc gì
Tôi nhìn Sou, cậu ấy giống như một kẻ lạc lõng vậy
- Trước giờ cậu chưa được ai mua đồ cho sao?
- Có, nhưng là rất lâu, rất lâu về trước. Lâu đến nỗi tôi cũng đã quên mất lúc ấy như thế nào rồi.
Chắc là lúc nhỏ..
Nhìn thấy một màn này, bản năng làm mẹ của tôi liền trỗi dậy. Tôi đập bàn một cái, hùng hồn nói
- Đi, chúng ta dù sao cũng ở đây rồi, không mua thật lãng phí, tôi cùng cậu đi mua đồ
Sou nhìn tôi, đuôi mắt khẽ cong.
Tôi dắt Sou lượn một vòng quanh siêu thị, chẳng mấy chốc đã lựa được hơn năm bộ, tôi bảo cậu ta thay xem như thế nào, Sou cũng rất nghe lời
Mỗi lần rèm kéo ra, những nhân viên trong tiệm giống như bị hóa đá.
Mẹ ơi, sao trên đời này lại có một cực phẩm như thế
Hận không thể trẻ ra mười tuổi, tôi nhất định sẽ sống chết bám lấy cậu ta không buông
Tôi ngồi trên ghế, cũng hình dung ra được cậu ta đẹp, nhưng không nghĩ là có thể đẹp đến mức này, khí chất tỏa ra vô cùng vương giả. Da Sou rất trắng, nên bộ đồ màu đen trên người càng thêm nổi bật, một chiếc áo sơ mi đen đơn giản cũng đủ làm cho cậu ta trở nên thu hút
- Đẹp không?
Sou bước đến chỗ tôi, bầu không khí gần đó như muốn nổ tung
Chói mắt, quả thật là rất chói mắt
Tôi chấn chỉnh lại tâm hồn già nua của mình, giơ ngón tay cái
- Không tệ
Sou gài lại cúc trên ống tay áo, hình ảnh này quả thật y hệt tổng tài cao lãnh, sức sát thương cực lớn. Hình như cửa hàng mỗi lúc một đông nhỉ, như thế này có gọi là quá phô trương hay không..
Mà Sou dường như không để ý tới người xung quanh, ánh mắt cậu ta từ đầu tới cuối cũng chỉ nhìn về một phía, sau đó tiếng ồn xung quanh bắt đầu làm cậu ta cảm thấy thật khó chịu
- Tôi nghĩ nhiêu đây chắc đủ rồi, chúng ta đi chứ
Tôi gật gật. Tôi sắp bị ánh mắt của các nữ sinh thiêu chết rồi