17.
Không thể lấy thân báo đáp, ta về phủ mà lòng không thoải mái.
Thuý Quả bước vào, thấy ta ngồi bên cửa sổ thở dài, không khỏi tò mò.
“Tiểu thư.”
“Sao người lại thở dài?”
Ta quay đầu lại, vẻ mặt đầy oán trách hỏi nàng.
“Thuý Quả, ta trông rất xấu sao?”
Thuý Quả giật mình.
“Tiểu thư! Người mà xấu thì cả kinh thành này chẳng ai đẹp được!”
Câu này cũng không phải là giả.
Mẫu thân ta sắc nước hương trời, cha ta thời trẻ cũng là một mỹ nam tử bậc nhất, không thì làm sao mê hoặc được mẫu thân ta hết lòng dốc sức cho.
Nghĩ kỹ lại, ta càng thấy uất ức.
“Vậy sao hắn chẳng nghe ta nói hết đã bỏ chạy?”
Đang lúc ta bực bội không thể kiềm chế, cửa phòng đột ngột bị đẩy mạnh.
Nội tổ mẫu dẫn theo một đám nha hoàn, gia đinh bước vào.
Thấy vẻ dữ tợn của bà, ta liền nhanh trí, tiên hạ thủ vi cường.
Lập tức lao tới khóc lóc.
“Nội tổ mẫu!”
“Người phải làm chủ cho con!”
“Con không biết đã làm gì đắc tội với tỷ tỷ! Tỷ tỷ lại liên kết với Ngũ hoàng tử muốn hại con!”
Nội tổ mẫu nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của ta, lời mắng mỏ liền nghẹn lại nơi cổ.
“Chuyện gì?”
Ta nức nở.
“Hôm nay tại Trình phủ, con đang nghỉ ngơi tại đình giữa hồ thì không biết sao Ngũ hoàng tử vào được.”
“Ngài ấy nói gì mà, nếu ngài ấy không qua được thì dòng dõi Thẩm gia cũng đừng mong yên ổn!”
“Rồi sau đó liền đẩy con xuống hồ…”
“Ngươi nói dối!”
Thấy ta không ngừng vu oan cho người trong lòng, Thẩm Huyên không kìm được, bước ra.
“Trường Ngôn ca ca căn bản không muốn lấy mạng ngươi!”
Hắn không muốn lấy mạng ta, muốn là của hồi môn của ta!
Một tháng trước, ta mượn cớ, ép phụ thân hủy hôn ước với hắn trước mặt hoàng thượng.
Tranh đoạt ngôi báu, không có tiền thì không được.
Vì hoàng đồ bá nghiệp, hắn chỉ còn cách bày ra màn “anh hùng cứu mỹ nhân” này để ép buộc hôn sự.
“Không muốn lấy mạng ta?”
Ta tỏ vẻ ngỡ ngàng một lúc, rồi nổi giận.
“Tỷ tỷ lại rõ ràng tâm ý của Ngũ hoàng tử như vậy sao? Chẳng lẽ hai người đã thông đồng tính kế với nhau để hại ta?”
Ta khóc như hoa lê trong mưa, yếu đuối không thể tự lo liệu.
“Tỷ tỷ, dù từ nhỏ chúng ta không hòa thuận, nhưng dù sao chúng ta cũng là tỷ muội cùng cha.”
“Dù tỷ đã làm chuyện xấu với vị hôn phu của ta, ta vẫn tìm mọi cách che đậy, sợ liên lụy đến thanh danh trăm năm của Vĩnh Dũng Hầu phủ.”
“Vậy mà tỷ lại đối xử với ta như thế này sao…”
18.
Thấy ánh mắt đầy ác ý của ta, Thẩm Huyên lo sợ bị ta đá như lần trước, vô thức đưa tay che bụng và lùi lại vài bước.
“Ngươi, kẻ ti tiện này, muốn làm gì?”
Ngay giây tiếp theo, nàng đã bị nội tổ mẫu tát một cái.
“Chát!”
“Nghiêm ma ma! Còn không bịt miệng đại tiểu thư lại...”
Thẩm Huyên bị nội tổ mẫu tát đến ngẩn ngơ, mở to mắt không thể tin nổi nhìn bà.
“Nội tổ mẫu? Người lại bảo vệ...”
“Còn không câm miệng?!” Nội tổ mẫu đập mạnh cây gậy xuống đất.
“Ngươi đã kiêu ngạo, ngang ngược không biết xấu hổ thì thôi, hôm nay còn dám liên kết với người ngoài để hại muội muội ruột của mình!”
“Ta không quản nổi ngươi nữa rồi! Ngươi mau vào từ đường quỳ suốt ba ngày, sau đó chuyển đến Trường Sinh đường, cắt tóc ăn chay mà tu hành!”
Thẩm Huyên sững sờ, không hiểu sao nội tổ mẫu vốn yêu thương mình lại thay đổi thái độ đột ngột như vậy.
“Nội tổ mẫu?!” Nàng quỳ sụp xuống chân bà khóc lóc.
“Người không thương Huyên nhi nữa sao?!”
Ta đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn Thẩm Huyên bị kéo ra ngoài, trong lòng cười lạnh.
Nội tổ mẫu trở mặt nhanh như vậy, e rằng đã được Đức phi trong cung ám chỉ.
Năm đó, người mẹ ruột thấp hèn của hắn đã sớm qua đời, Đức phi lại không có con, liền nhận Tiêu Cẩn Ngôn, về nuôi dưới gối.
Mấy năm sau, khi Đức phi sinh ra Cửu hoàng tử, bà bắt đầu dùng Tiêu Cẩn Ngôn để làm lợi cho con trai mình.
Để lấy lòng Tiêu Cẩn Ngôn, bà không tiếc thân ngoại nữ của mình, gả ta cho hắn.
Nhưng không ngờ Tiêu Cẩn Ngôn từ lâu đã có lòng riêng, bên ngoài nghe lời Đức phi, sau lưng lại gian díu với Thẩm Huyên.
Trong câu chuyện đó, Tiêu Cẩn Ngôn nhẫn nhịn đủ điều, dù tận mắt thấy Thẩm Huyên gả cho Nhị hoàng tử, hắn cũng không hé môi, mãi đến cuối cùng tự tay đầu độc mẹ con Đức phi, mới lộ ra dã tâm lang sói của mình.
Lần này hôn sự giữa ta và Tiêu Cẩn Ngôn bị hủy bỏ, dù ngoài mặt không nói rõ lý do.
Nhưng thế gian này làm gì có tường nào không lọt gió?
Tin đồn đã sớm lan đến cung, Đức phi tất nhiên sẽ nghe thấy.
Huống hồ, còn có bản cung khai chính tay Tiêu Cẩn Ngôn viết ra nữa, phải không?
Đức phi thông minh như vậy, làm sao không nhìn ra dã tâm của hắn, liền ghét lây sang cả Thẩm Huyên, cháu gái ngoại của mình.
Thẩm Huyên thành kẻ thí, nội tổ mẫu là người vụ lợi, tất nhiên phải đặt cược lên ta.
Bà đối xử với ta khác hẳn, nhìn ta với ánh mắt hiền hòa.
“Đứa cháu ngoan, đều do nội tổ mẫu trước đây quá mềm lòng, suýt nữa gây ra họa lớn.”
Để xoa dịu ta, nội tổ mẫu còn mở kho riêng, chọn vài món trang sức quý báu cho ta chọn.
Ta liếc nhìn qua.
Ồ! Đều là những món từng nằm trong danh sách hồi môn của mẫu thân ta đây mà?
Lần này bà lão đúng là chịu chi rồi!
Ta thích thú sờ cái này, rồi sờ cái kia. Nhìn bà, ta mỉm cười ngọt ngào.
“Cháu gái thích lắm ạ.”
Khoé môi nội tổ mẫu giật giật, vẻ mặt đầy đau lòng, nhưng vẫn khoát tay.
“Vậy thì đem về hết đi.”
Rộng rãi thế này?
Có gì đó bất thường tất có điều đáng ngờ!
Ta bắt đầu có chút cảnh giác.
Đúng lúc ta còn đang nghi hoặc, nội tổ mẫu nắm tay ta, ánh mắt sâu xa nói: “Trân nhi, con là một đứa trẻ tốt.”
“Tỷ tỷ con không hiểu chuyện, không biết đến lẽ đạo phụ mẫu đặt đâu con ngồi đó, nhưng con thì nên hiểu chứ.”
“Trên đời này làm gì có phụ mẫu nào không yêu thương con cái? Có đúng không?”