Bị ta dẫn người bắt gặp tại trận.
Người phụ thân hết ăn lại nằm của ta, vì muốn che giấu nỗi nhục của gia tộc, yêu cầu ta nương tay cho trưởng tỷ một đường sống.
Ta cầm chiếc khăn tay, nhẹ lau khóe mắt vốn chẳng có chút lệ nào, giọng nghẹn ngào.
“Nữ nhi và Ngũ hoàng tử đã có hôn ước từ lâu, tỷ tỷ nay làm vậy, nữ nhi phải để mình ở đâu…”
Phụ thân mặt tái xanh, hỏi ta rốt cuộc muốn thế nào mới chịu thôi?
Ta cầm bàn tính vàng trong tay, gõ từng tiếng giòn giã.
“Phải thêm tiền!”