Chỉ là Thành Dao không nghĩ tới Đặng Minh lại có thể bỉ ổi như vậy.
Buổi trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử kết thúc không bao lâu, thì có quần chúng nặc danh gửi bài đến làm tài khoản của blogger bùng nổ-------------------------------
“Ăn dưa: Phan Kim Liên bản hiện đại, cho chồng đội nón xanh, sinh ra một đứa con riêng nhưng bởi vì sinh hoạt cá nhân lộn xộn nên không biết cha đứa bé là ai.”
Cùng với thông tin đó, là bức hình của Lâm Phượng Quyên không được làm mờ, đồng thời, còn chụp được rất nhiều hình Lâm Phượng Quyên có cử chỉ thân mật với những người đàn ông khác.
Rất nhanh, liền có quần chúng “nhiệt tình”, không nhịn được mà cung cấp địa chỉ, số điện thoại của Lâm Phượng Quyên, cùng với hình của Hàm Hàm trong khu bình luận, còn có những bình luận ác độc, suy đoán đứa bé Hàm Hàm này càng giống người đàn ông nào trong hình.
So với những bình luận còn dùng lời văn minh này, thì cũng có một số bình luận có thể nói là khó coi.
“Wow, cô em này lẳng lơ như vậy à, chi bằng để anh chơi một chút, anh bảo đảm sẽ làm em thoải mái.”
“Một ả dâm phụ gối ngàn người cưỡi vạn người!”
“Dáng dấp em gái tạm được đó, h@m muốn mạnh như vậy, nếu đã muốn nhiều đàn ông như vậy, thì chi bằng trực tiếp bán thân đi, vừa thỏa mãn mình, còn có thể kiếm tiền chữa bệnh cho con trai đấy.”
Bài đăng viết rất có tính xúi giục, là lấy giọng điệu của bạn bè chồng cũ mà gửi bài, trong câu chữ cũng tràn đầy căm giận, viết vô cùng chân thật, trong lúc nhất thời, đã thổi phồng lên sự xúc động phẫn nộ của quần chúng, lượng đọc và lượng chia sẻ cũng tăng đột biến.
Thành Dao biết Đăng Minh thích nhất là lợi dụng dư luận, thử gây áp lực cho đương sự, gây áp lực cho thẩm phán chủ tọa, chỉ là không nghĩ tới nhiều năm như vậy rồi mà anh ta vẫn không chút tiến bộ.
Sau chuyện của Bạch Tinh Manh, bây giờ khi Thành Dao đối mặt với sự xôn xao của dư luận, đã sớm không còn hoảng loạn nữa, cô bình tĩnh chụp màn hình thu thập bằng chứng để tiến hành khởi kiện xâm phạm quyền danh dự.
Chỉ là cô không nghĩ tới, không bao lâu trước đó Lâm Phượng Quyên còn nắm tay cô yêu cầu cô lấy lại công đạo cho mình, còn có danh phận của đứa bé, hai giờ sau lại thay đổi chủ ý.
Lúc nhận được điện thoại của Lâm Phượng Quyên, phản ứng đầu tiên của Thành Dao chính là an ủi: “Cô không cần lo lắng, tôi sẽ giúp cô gửi thư luật sư...”
“Luật sư Thành, vụ kiện này, tôi không muốn đánh nữa. Làm phiền cô giúp tôi rút đơn kiện đi!”
Thành Dao vô cùng bất ngờ: “Sao vậy?”
“Đánh không thắng.” Giọng nói của Lâm Phượng Quyên nghẹn ngào, “Tôi là một người dân bình thường, không đụng nổi người có quyền thế như Lô
Kiến, những bài đăng trên mạng đó, cô cũng xem rồi chứ? Từ những bài đăng đó, đã có vài người chạy đến cửa nhà tôi, đổ sơn, còn có tặng vòng hoa câu đối phúng điếu, thậm chí còn hắt phân...”
Lâm Phượng Quyên thống khổ nói: “Tôi đúng là đã làm sai, nhưng người tôi có lỗi, chỉ có một mình A Dân thôi, tôi không có lỗi với cư dân mạng đó, dựa vào cái gì mà bọn họ đối xử với tôi như vậy? Những tấm ảnh tôi với những người đàn ông khác nhau trên mạng, cũng hoàn toàn không phải sự thật, đều PS làm giả. Người đàn ông của cuộc đời tôi, ngoại trừ A Dân, thì cũng chỉ có Lô Kiến. Nếu như tôi thật sự như những gì bài đăng đó nói, thì hôm nay Lâm Phượng Quyên tôi ra cửa sẽ bị xe đụng chết!”
Bất cứ ai, khi lần đầu tiên gặp những lời nhục mạ trên mạng như vậy, có lẽ đều sẽ tức giận và sợ hãi như Lâm Phượng Quyên, muốn giải thích mình vô tội với cả thế giới.
Thành Dao nhớ tới bản thân trong vụ kiện Bạch Tinh Manh cũng từng không biết làm thế nào giống hệt vậy, giọng nói không tự chủ mà nhẹ nhàng hơn: “Cô không phải sợ, tôi tin tưởng cô. Những trò trên mạng, chỉ e là đều do luật sư của Lô Kiến giở thủ đoạn.”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, mà Lâm Phượng Quyên ở đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng không nhịn được, mà bật khóc: “Luật sư Thành, cám ơn cô đã nói những lời này với tôi, vụ kiện này, tôi càng không thể ảnh hưởng liên lụy cô, chúng ta rút đơn kiện đi, chúng ta không đụng nổi thế lực của Lô Kiến đâu.”
Thành Dao ngẩn người, cảnh giác: “Ảnh hưởng?”
Lâm Phượng Quyên không trả lời, cô ấy hơi hoảng hốt dời đề tài: “Tóm lại, vụ kiện này cho dù Lô Kiến có ngụy tạo giấy chứng nhận chữa bệnh và ghi chép kiểm tra sức khỏe, chỉ cần anh ta có quan hệ để cho người của bệnh viện giúp giải quyết những thứ ngụy tạo này, ngay cả khi chúng ta kiểm tra những tờ đơn này, thì bề ngoài của nó cũng đều là thật. Mặc dù tôi biết Lô Kiến chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng chúng ta cũng không thể cưỡng chế bắt anh ta c ởi quần trước mặt quan tòa được. Chúng ta không thắng được, luật sư Thành, tôi với cô đều không có bối cảnh không có thủ đoạn không có quan hệ như Lô Kiến với luật sư của anh ta...”
Thành Dao định khuyên Lâm Phương Quyên, nhưng thái độ của cô ấy rất kiên quyết cô ấy muốn rút đơn kiện, muốn từ bỏ khởi kiện, hơn nữa từ
bỏ không chỉ vì căn cứ vào cân nhắc thực tế, mà còn vì tốt cho cô ấy, cũng là tốt cho Thành Dao.
“Luật sư Thành, vụ kiện này của tôi dù sao cô cũng không nhận được tiền, thật sự, cô đừng tiếp nữa, dùng thời gian này mà nhận vụ kiện khác quan trọng hơn có tiền hơn đi, tôi sẽ không oán giận cô, tôi rất cảm kích cô.”
Một vụ kiện phát triển đến mức này, biện pháp sáng suốt nhất dĩ nhiên là biết thời biết thế rút đơn kiện. Dù sao thì đây chỉ là một vụ kiện trợ giúp pháp lý, vụ kiện này lại đụng phải Đặng Minh lần nữa, mà dựa theo chứng cứ trước mắt đều nghiêng về phía đương sự đối bên kia, người sáng suốt cũng sẽ thấy được 99% là thua kiện, nhận vụ kiện này không chỉ không có cảm giác thành tựu gì, mà e rằng còn rất thất vọng.
Chỉ là Thành Dao không muốn.
Trong điện thoại nói không thông, nên Thành Dao định trực tiếp đi gặp Lâm Phượng Quyên một lần.
Chỗ ở của Lâm Phượng Quyên nằm trong một khu phố lộn xộn, dãy phòng chật hẹp, hết phòng này đến phòng khác, đường đi ở giữa vô cùng hẹp, lại bởi vì dân ở hai bên tùy ý đổ nước bẩn mà trở nên ẩm ướt dơ bẩn.
Thành Dao vốn cho rằng chỗ ở của Lâm Phượng Quyên sẽ rất khó tìm, nhưng cô chỉ đi dọc theo con đường này mười phút, liền nhận ra chỗ của cô ấy.
Trong một dãy nhà nhỏ bé, chỉ có cửa một căn nhà còn vết sơn đỏ tươi bị hắt.
“Dâm phụ”, “Gái đi3m”, “Tiện nhân”. Những lời nhục mạ như vậy được vẽ đầy bên ngoài nhà của Lâm Phượng Quyên, xung quanh đương nhiên cũng có hàng xóm xem náo nhiệt chỉ chỉ trỏ trỏ, còn Lâm Phượng Quyên, thì mặc xoi mói mà lặng lẽ dọn dẹp dơ bẩn.
Cô ấy không buộc tóc lên, tóc rủ xuống hai bên má, đến lúc Thành Dao đến gần, mới phát hiện vết thương giấu sau tóc.
Mặt cô ấy sưng đỏ, một con mắt bị đánh đến ngay cả mở cũng không mở ra được, trên mũi còn dính vết máu khô lại, xương gò má sưng cao, thấy Thành Dao, cô ấy có hơi bất ngờ: “Luật sư Thành...” Nhưng vừa mới mở miệng, thì dường như Lâm Phượng Quyên đã đụng đến vết thương nào đó, đau đến xuýt xoa.
Thành Dao mím chặt môi: “Là ai đánh? A Dân tìm người đánh?”
Lâm Phượng Quyên lắc đầu: “Không phải vậy. A Dân rất tốt, từ đầu đến cuối anh ấy đều rất tốt. Cho dù biết tôi làm ra loại chuyện đó, thì một câu nặng lời anh ấy cũng không nói, chỉ là đối xử với tôi giống như đối xử với người xa lạ vậy, sau đó bình tĩnh nói ly dị với tôi.”
Lâm Phượng Quyên nhớ đến niềm hạnh phúc đã từng nằm trong tầm tay lại bị chính tay mình hủy hoại, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc: “Người đánh tôi, cũng không nói là bạn bè hay cư dân mạng trút giận thay cho A Dân hay, nhưng tôi biết, đây nhất định không phải do A Dân nghĩ ra, bài đăng kia, cũng không có khả năng là do bạn A Dân gửi, anh ấy không phải loại người như vậy, bạn của anh ấy cũng không phải. Cho dù tôi làm ra loại chuyện này, thì anh ấy cũng chỉ ân đoạn nghĩa tuyệt với tôi, chứ không giậu đổ bìm leo [1].”
[1] Giậu đổ bìm leo ( ): thừa cơ người khác gặp hoạn nạn còn hại thêm.
“Những người này không chỉ đánh tôi, ba mẹ tôi đi ra muốn giúp tôi, kết quả ngay cả ba mẹ tôi đã hơn sáu mươi tuổi bọn họ cũng không bỏ qua, mẹ tôi tức giận té xỉu, ba tôi mới vừa đi theo xe cứu thương 120 đưa bà ấy đi bệnh viện rồi.”
Thành Dao không nghĩ tới cuộc công kích nhắm vào Lâm Phượng Quyên lại kéo từ trên mạng đến thực tế, cô nghiêm túc nói: “Chỗ này có camera giám sát không? Tôi đi lấy.”
Lâm Phượng Quyên cười khổ lắc đầu: “Không có, cô nhìn điều kiện chỗ này của bọn tôi đi, căn bản không có camera giám sát, hơn nữa có camera giám sát cũng vô ích, chúng ta kiện không thắng đâu, luật sư Thành, tôi biết bọn họ không phải do A Dân kêu tới.” Lâm Phượng Quyên liếc nhìn cánh cửa viết đầy lời nhục mạ, “Bài đăng trên mạng, còn có những chuyện này, thật ra tôi đã hiểu rõ, là Lô Kiến tìm người tới. Bởi vì bọn họ đánh xong, còn nói một câu, ‘Bản thân đê tiện mà còn muốn lừa gạt tiền’, nếu như chỉ là một hai người nói như vậy, thì còn không nói rõ cái gì, nhưng một đám người đều nói như vậy, thì không phải là trùng hợp...”
Mặc dù Lâm Phượng Quyên ngoại tình trong hôn nhân quả thật đã sai, nhưng Lô Kiến đã biết rõ đối phương đã kết hôn rồi nhưng vẫn làm nam tiểu tam cùng đối phương phát sinh quan hệ, cũng không phải là không có tội, hôm nay để thoát khỏi Lâm Phượng Quyên, dưới sự “chỉ bảo” bỉ ổi của Đặng Minh làm giả chứng cứ với thịt người, sách lược thấp hèn bỉ ổi đe dọa đánh người.
“Cô Lâm, cô yên tâm, vụ kiện này của cô, tôi nhất định sẽ lấy lại công đạo cho cô, cố gắng hết sức của tôi.”
Đối mặt với sự kiên định của Thành Dao, Lâm Phượng Quyên lại lắc đầu: “Vô dụng thôi luật sư Thành, quan hệ nhà Lô Kiến rất vững, lần này bất luận như thế nào thì anh ta cũng sẽ không nhận Hàm Hàm đâu.” Lâm Phượng Quyên mím môi, “Tôi nghe những bạn học còn lại nói, bởi vì anh ta với vị hôn thê của anh sắp phải kết hôn rồi, đây là cuộc hôn nhân thương mại, liên quan đến lợi ích rất lớn, hai nhà bọn họ cũng sẽ không để cho loại chuyện này làm ảnh hưởng.”
“Luật sư Đặng đó, tôi cũng đã tra trên mạng rồi, là một luật sư rất trâu bò.” Lâm Phượng Quyên trầm mặc chốc lát, sắc mặt ảm đạm mà cam chịu nói, “Tôi thấy năng lực thưa kiện của anh ta rất lợi hại, gần như không có thua, hơn nữa còn tốt nghiệp ở trường nổi tiếng, kinh nghiệm cũng rất nhiều, huống chi còn là người quen cũ của thẩm phán.”
Những lời này của Lâm Phượng Quyên, lúc nói chính cô ấy cũng không ý thức được, nếu cẩn thận suy nghĩ, thì đây là một kiểu xúc phạm với Thành Dao, mặc dù không có nói rõ, nhưng trong nội tâm, có lẽ cô ấy không hề thừa nhận trình độ của Thành Dao.
Nhưng Thành Dao cũng không tức giận, cô chỉ nhìn về phía Lâm Phượng Quyên: “Cho nên cô liền trực tiếp từ bỏ sao? Người cô có lỗi là A Dân và gia đình bọn họ, cô không có lỗi với Lô Kiến cũng không có lỗi với bất kỳ người ngoài cuộc khác, cô dựa vào cái gì mà phải chịu kiểu đối xử này?”
“Cô Lâm, trước đó trong điện thoại, cô đã khuyên tôi đi nhận vụ kiện kiếm ra tiền khác, nhưng đối với tôi mà nói, bất kể là vụ kiện trợ giúp pháp lý mang tính chất công ích, hay là vụ kiện giá trị mấy chục triệu thậm chí là trăm triệu, chỉ cần tôi nhận, thì những vụ kiện này đối với tôi đều quan trọng, lợi ích của cô đối với tôi mà nói, chính là lợi ích cao nhất.” Ánh mắt của Thành Dao trầm tĩnh, “Bây giờ cô từ bỏ, cô chỉ cảm thấy là đang từ bỏ quyền lợi của mình, vậy cô có nghĩ tới Hàm Hàm không? Hàm Hàm lẽ ra phải lấy được tiền nuôi dưỡng của cha ruột nó, cũng lẽ ra biết được thân thế của mình.”
“Tôi biết tuổi tác của tôi nhỏ hơn cô, kinh nghiệm quả thật cũng không bằng Đặng Minh, tôi cũng không quen thẩm phán Mạnh, cũng tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn bỉ ổi giống như Đặng Minh để đạt được mục đích.” Sống lưng của Thành Dao thẳng tắp, ngẩng đầu, “Nhưng tôi tin tưởng vào luật pháp, tin tưởng cuối cùng luật pháp cũng sẽ không đứng về phía ngụy tạo chứng cứ đe dọa người khác.”
Lâm Phượng Quyên có hơi chần chừ: “Luật sư Thành, tôi cũng không muốn trực tiếp rút đơn kiện, tôi cũng muốn thử, nhưng nếu như chúng ta tiếp tục nữa, thì không chỉ tôi, mà ngay cả cô, cũng có thể sẽ bị trả thù bởi cái gọi là ‘chính nghĩa’...”
“Tôi sẽ sắp xếp cho cô và cha mẹ cô tạm thời ở trong một khách sạn có điều kiện an ninh tốt, về phần bản thân tôi, tôi sẽ có chừng mực, sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”
“Nhưng.”
“Chi phí khách sạn tôi sẽ trả, cô không cần lo lắng.” Thành Dao cười một tiếng, nhớ đến Tiền Hằng, “Quân Hằng của chúng tôi, đối với vụ kiện trợ giúp pháp lý, có tiền phụ cấp nội bộ.”
Lâm Phượng Quyên gần như nước mắt lưng tròng: “Thật....thật sự cám ơn cô! Tôi thật sự không biết nên làm sao để cảm kích cô!”
“Không cần cám ơn tôi, muốn cám ơn thì cám ơn luật sư Tiền Hằng của Quân Hằng. Tiền phụ cấp nội bộ này, đều là anh ấy nói.”
“Luật sư Tiền Hằng?” Lâm Phượng Quyên chần chừ nói, “Lúc tôi tra về Đặng Minh cũng đã nhìn thấy tin tức của anh ấy, anh ấy không phải được gọi là...” Lâm Phương Quyên tự biết lỡ lời, lập tức sửa lời nói, “Anh ấy không phải chỉ làm vụ kiện siêu cấp lớn à, vậy mà vẫn ủng hộ vụ kiện trợ giúp pháp lý à?”
“Vâng. Anh ấy là một người rất tốt.” Ánh mắt của Thành Dao sáng ngời, giọng chắc chắn, “Với tư cách là luật sư, thì vĩnh viễn không nên hứa hẹn với khách hàng rằng nhất định có thể thắng, nhưng xin cô hãy tin tưởng tôi, tôi sẽ cố hết sức, cố gắng để cô thắng được vụ kiện này.”
Nhân sinh trên đời này, mỗi một người đều không phải là con người hoàn mỹ, đều có thể phạm sai lầm. Lâm Phượng Quyên ngoại tình sinh con riêng, cô ấy quả thật đã làm sai, từ góc độ của chồng cũ cô ấy và người nhà của chồng cô ấy mà nói, thì cô ấy là kẻ xấu tội lỗi không thể tha thứ, nhưng những người khác đều không có tư cách phẩm hạnh để xét xử cô ấy, càng không thể dùng hình phạt riêng.
Mặc dù Lâm Phượng Quyên không phải là người vợ tốt, nhưng khi Thành Dao nhìn thấy bộ dáng của cô ấy nhìn hình của Hàm Hàm, dù vẻ mặt vẫn mang theo sự đau khổ và bất lực, thế nhưng cặp mắt lại tràn đầy sự yêu thương và cứng rắn, khiến cho Thành Dao tin rằng, nếu như Hàm Hàm có thể có đủ tiền thuận lợi làm phẫu thuật tim xong, thì Lâm Phượng Quyên chắc chắn sẽ dốc hết sức mình, cho dù có cực khổ mệt mỏi, thì cô ấy cũng sẽ liều mạng bảo vệ cho đứa trẻ lớn lên.
So với một Lô Kiến có quyền có thế có Đặng Minh nối giáo cho giặc, thì cái mà Lâm Phượng Quyên người phải một mình nuôi dưỡng Hàm Hàm lớn lên cần, chính là sự giúp đỡ và bảo vệ của luật pháp.
Thành Dao kiên định và quả quyết trong lòng, lúc lập ra luật pháp, chúng ta chỉ có thể cân bằng các lợi ích hợp pháp từ góc độ lớn nhất, cố gắng đạt được mức độ công bằng lớn nhất, còn trong thực tế, trình độ học vấn, mức thu nhập của mỗi một người là khác nhau, dẫn đến luật pháp cũng không thể cân bằng được.
Loại người như Lô Kiến, có thể mời được luật sư tốt nhất, còn Lâm Phượng Quyên, chỉ có thể tìm đến trợ giúp pháp lý.
Tiền Hằng nhận thức được mức độ công bằng luật pháp lớn nhất, anh đủ chín chắn, vì vậy biết được bất kỳ chế độ nào, cũng đều có sự thiếu sót của nó, có thể bảo vệ mức độ công bằng luật pháp lớn nhất, đương nhiên trên thực tế sẽ không thể làm công bằng luật pháp tuyệt đối được. Anh nhận ra điểm này và không có suy nghĩ thay đổi điểm này.
Hóa ra đối với một điểm này, Thành Dao cũng mang theo chút lờ mờ, sau khi cùng Tiền Hằng trải qua từng vụ kiện, trong vô thức cô liền cảm giác quan điểm của Tiền Hằng đều là đúng, chỉ là vẫn luôn cảm thấy có một số nghi hoặc quanh quẩn trong lòng mình.
Mà cũng cho đến giờ phút này, Thành Dao đột nhiên nghĩ thông.
Cô muốn làm một cậu bé nhặt từng chú cá nhỏ mắc trên biển sau khi thủy triều xuống và ném nó trở lại biển.
Ngây thơ, ngớ ngẩn, sức lực yếu ớt đến mức hoàn toàn không thể nào chống lại hoàn cảnh lớn, nhưng mỗi con cá nhỏ đều quan tâm.
Cô có thể còn trẻ, có thể bị kích động, có thể quá nhiệt huyết, có thể còn quá cảm xúc. Cô hiểu được luật pháp không thể công bằng, cũng không thể thay đổi được, nhưng mà cô không hề qua quýt chấp nhận bộ quy tắc này, cô muốn dốc hết sức có thể trong trong phạm vi khả năng của mình để làm ra sự thay đổi, giúp đỡ pháp lý cho những người như Lâm Phượng Quyên.
Đối với cô, đây có thể chỉ là một vụ kiện không đáng kể trong quãng đường sự nghiệp tương lai của cô, nhưng đối với Lâm Phượng Quyên, thì có thể thay đổi quỹ đạo cuộc đời của cô ấy.
Vụ kiện này, cô nhất định phải làm hết sức mình.