Thay vào đó là Đàm Dĩnh gọi điện thoại đến: “Thành Dao à, vụ kiện thế nào? Trao đổi bằng chứng trước phiên xét xử thuận lợi không?”
Thành Dao nói mấy câu đơn giản với Đàm Dĩnh, kết quả vừa mới cúp điện thoại của cô ấy, thì điện thoại của Bao Duệ lại tới.
“Thành Dao à, nghe nói vụ kiện này cô gặp Đặng Minh, con người anh ta có tiếng là rất tệ, tôi đọc trên mạng quả nhiên đã bắt đầu gây áp lực cho đương sự của cô, mưu toan dùng dư luận dồn ép đương sự của cô, còn ảnh hưởng đến việc xét xử, cô làm vụ kiện này, có khó khăn gì hay không?”
Nếu như chỉ là cuộc điện thoại của Đàm Dĩnh, thì Thành Dao còn không cảm thấy gì, nhưng sau cú điện thoại này của Bao Duệ, Thành Dao xem như đã hiểu.
Cúp điện thoại của Bao Duệ xong, Thành Dao gọi thẳng cho Tiền Hằng.
“Không phải đã nói vụ kiện này để cho em độc lập hoàn toàn làm sao?” Mặc dù giọng điệu của Tiền Hằng rất mất tự nhiên, nhưng vẫn cố hết sức phủ nhận nói: “Không phải anh để cho em độc lập sao? Em xem đến bây giờ anh có từng hỏi tới vụ kiện của em sao?”
“Đúng, anh không hỏi tới, bởi vì anh tìm Đàm Dĩnh với Bao Duệ hỏi rồi.”
Dừng chốc lát, Tiền Hằng khẽ cười một tiếng: “Hai người vô dụng, nhanh như vậy đã bán anh.”
“Không, không, bọn họ giữ kín như bưng, ai cũng không tố cáo anh.” Thành Dao rất sợ Tiền Hằng cho Đàm Dĩnh Bao Duệ tăng ca để trả thù, lập tức giải thích, “Là chính em phát hiện.”
“Hử?”
“Bởi vì bình thường chúng em xử lý vụ kiện đều là độc lập mỗi người, sẽ không hỏi vụ kiện của đối phương.”
“Được, vậy để cho bọn họ tăng ca tối nay đi.”
Thành Dao:???
Tiền Hằng bình tĩnh nói: “Với tư cách là người cũ trong đoàn đội, lại không có tình đoàn đội với người mới, cũng không ân cần hỏi han gì.”
Đúng là muốn vu hại người khác thì lo gì không có chứng cứ, Bao Duệ Đàm Dĩnh, tôi đã tận tình tận nghĩa rồi, chỉ có thể hai người đến đây!
“Tóm lại, vụ kiện này, bản thân em có thể xử lý.”
Tiền Hằng có hơi mất tự nhiên “Ừ” một tiếng, nhắn nhủ về chuyện công việc còn lại, kết quả vòng tới vòng lui, đề tại lại trở về vụ kiện trợ giúp pháp lý của Thành Dao.
“Vụ kiện này, anh nghe nói luật sư của đối phương là Đăng Minh, anh ta phá án không dựa vào chuyên môn, mà dựa vào bàng môn tà đạo, em hẳn là biết, nếu như em...” Tiền Hằng hiển nhiên ý thức được bản thân lại quan tâm đ ến vụ kiện này, anh đột nhiên phanh lại, giọng nói có hơi không biết làm sao, âm cuối mang theo chút cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, “Xin lỗi, bình thường anh không phải như vậy. Dựa theo tỷ lệ thu phí của anh, anh sẽ không nói nhiều như vậy.” Tiền Hằng dừng một chút, “Chỉ là anh có chút
không nhịn được.”
Mặc dù anh cũng không ở trước mặt, nhưng Thành Dao lại tựa như có thể nghĩ ra được bộ dáng Tiền Hằng đang cầm điện thoại, nghiêm túc nói điện thoại nhưng tai lại ửng đỏ.
Suy nghĩ một chút thôi đã cảm thấy thật đáng yêu. Muốn trêu chọc.
“Em biết, em không sợ anh ta, em nhất định sẽ đánh thắng anh ta.” Tiền Hằng lại khôi phục tư thái lãnh diễm cao quý như trước, tựa như vẻ ngượng ngùng thoáng qua vừa nãy chỉ là ảo giác của Thành Dao, anh khuyên bảo: “Đừng lấy góc độ của luật sư bình thường mà đi suy đoán Đặng Minh, đối phó anh ta không phải có thái độ tự tin là có thể thắng. Đừng lại lộn xộn uống kiểu súp gà [1] ‘Tôi là một luật sư nhỏ có lương tâm chính nghĩa, cho nên chỉ cần liều mạng là có thể lật đổ kẻ có quyền trong giới’ này.”
[1] Súp gà ở đây chính là bộ quyển sách Súp gà cho tâm hồn nổi tiếng. Thành Dao cười: “Em mới không uống loại súp gà nấu kiểu đó, em sẽ uống loại súp gà ‘Tôi là bạn gái của Tiền par, cho nên tôi nhất định có thể thắng’. Thành Dao che khuôn mặt hơi nóng lên của mình, “Tại sao nghe vẻ giống như loại cảm giác ‘Tôi là người phụ nữ của đại ca’ vậy?”
Trong giọng nói của Tiền Hằng mang theo chút nhức đầu và chút bất đắc dĩ: “Thành Dao, cả ngày lẫn đêm đầu óc em đều suy nghĩ gì vậy?”
Thành Dao trêu đùa, gần như không suy nghĩ đã thuận miệng nói: “Nhớ anh đó.”
Tiền Hằng vốn còn muốn nói gì đó, nhưng đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thấp thoáng của người khác, anh che điện thoại nói gì đó, mới trở về nói xin lỗi thật thấp với Thành Dao.
“Anh có chút chuyện, buổi tối nói chuyện.”
Chỉ là Thành Dao không nghĩ tới, đêm đó cô liền gặp Tiền Hằng.
Khi cô tan làm, vừa mới đi xuống văn phòng, thì có một chiếc Bently quen thuộc chậm rãi lái về phía Thành Dao. Cửa kính xe hạ xuống từ từ.
“Lên xe.”
“Không phải Bao Duệ nói phải hai ba ngày nữa mới có thể trở về sao? Tại sao hôm nay lại về rồi?”
Tiền Hằng nhấp mím môi, hờ hững nói: “Hiệu suất của anh, một ngày là đã làm xong rồi.” Anh nhẹ nhàng liếc nhìn Thành Dao, “Hơn nữa không phải là em nói nhớ anh à.” Tiền Hằng quay mặt sang, “Nếu như em đã nhớ anh như vậy, mà anh không trở về thì có lẽ em sẽ nhớ đến bệnh mất. Không phải có bệnh tương tư sao.”
Thành Dao nghẹn họng, cô nghĩ, lần sau vẫn không nên thuận miệng trêu đùa Tiền Hằng nữa, bởi vì hiệu quả này cuối cùng sẽ bắn ngược lên người cô.
Mà lúc Thành Dao chuẩn bị mở cửa xe ngồi vào trong xe, thì lại bị giọng nói của Bao Duệ cắt đứt.
“Ơ? Thành Dao? Đúng lúc tôi tìm cô, lần trước cô chỉnh lý lại danh sách bằng chứng vụ kiện của Trần Tuyển rồi để ở đâu? Có file điện tử không? Gửi cho tôi một bản.”
Thành Dao gật đầu: “Được, quay về tôi sẽ gửi anh.”
Bao Duệ gật đầu một cái, sau đó mới ý thức được đây là xe của Tiền Hằng, anh ta tò mò nhìn về phía Thành Dao: “Cô với Tiền par...”
Thành Dao vội vàng cướp cơ hội giải thích: “Tôi về nhà vừa vặn lại thuận đường, nên quá giang xe!”
“Như vậy à, nhà cô với nhà tôi cũng đi cùng một hướng đó, vậy tôi cũng cùng quá giang xe.” Bao Duệ vui mừng rạo rực nói xong, liền mở cửa xe ra, ngồi vào Bently, anh ta vô cùng không có ánh mắt mà nói với Tiền Hằng ngồi chỗ ghế lái, “Cám ơn Tiền par!”
Nói xong, Bao Duệ nhìn Thành Dao đang còn đứng sững sờ ngoài xe, vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình một cái: “Còn đứng ngây ở đó làm gì? Mau vào đi.”
u »
Sau khi lên xe, Bao Duệ vô cùng sôi nổi: “Ôi, cô nói xem, Bently đúng là Bently, lái ổn định như lão cẩu, nói thật, tôi cũng chưa có mấy lần được ngồi xe của Tiền par, thật là vinh hạnh mà.” Anh ta khuếch đại nói cảm ơn một hồi, rồi lại có chút tò mò, “Tiền par, tại sao tôi thấy sắc mặt của anh từ sau khi tôi lên xe lại trông có vẻ không tốt lắm? Có phải gặp chuyện gì phiền lòng không? Có gì chúng tôi có thể giúp một tay không?”
Bao Duệ vô cùng nhiệt tình: “Mặc dù anh là sếp, nhưng chúng tôi là người của đoàn đội anh, tôi thấy rõ ràng chúng ta phải đi công tác tận hai ba ngày lận, nhưng tại sao hôm nay anh lại trở về sớm, có phải gặp chuyện gì phiền toái hay không vậy? Cho nên thà tối nay về thành phố A trước rồi sáng mai lại bay về thành phố B sao?”
Thành Dao ngẩn người: “Hai người còn chưa làm xong chuyện sao? Sáng mai còn phải đi thành phố B?”
Bao Duệ không chút nghi hoặc, không chút muốn sống nói: “Đúng vậy.” Anh ta nói xong, lại nhìn Tiền Hằng, “Ôi, Tiền par, tại sao sắc mặt của anh lại trông kém hơn vậy?”
Bao Duệ, bất cứ ai giả bộ mà bị vạch trần tại chỗ, thì sắc mặt đều sẽ khó coi được không?
Nhưng vị đồng chí Bao Duệ này căn bản là không ý thức đến bầu không khí ngột ngạt, anh ta hoàn toàn không nghi ngờ gì về việc mình đang vui vẻ tự độc tấu tướng thanh [2].
[2] Tướng thanh ( ): tấu nói, một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng
những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
“Tôi kể cho cô, lần này chúng tôi đến thành phố B, người khách hàng kia ngoại trừ làm ăn đứng đắn thì còn làm ăn ngầm, chính là kiểu phòng massage đó, sau đó lại ám chỉ mời chúng tôi trải nghiệm kiểu massage cao quý đó một chút, nói có rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn cũng không có vinh dự được phục vụ, nói dáng dấp của mấy em gái đều rất mặn mà rất thanh thuần.”
Thành Dao có hơi không nhịn được: “Cái gì? Lại mời các anh đi chơi gái?! Bao Duệ anh đã có gia đình có con rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi không thể có lỗi với chị dâu cô được nên đã từ chối, người khách hàng kia liền cổ xúy Tiền par đi thử một chút ha ha ha, kết quả là Tiền par còn từ chối trực tiếp và lạnh lùng hơn cả tôi, anh ấy nhìn những cô gái kia, rồi nói dáng dấp kém hơn bạn gái mình quá nhiều, gương mặt cũng không đẹp bằng bạn gái, vóc người không bốc lửa bằng bạn gái, nói là ngoại trừ bạn gái mình ra, thì không có bất kỳ hứng thú với ai, ha ha ha ha ha.” Bao Duệ cười nói, “Không nghĩ tới năng lực bịa chuyện của Tiền par lại mạnh như vậy, nói giống như chuyện thật vậy.”
Thành Dao liếc Tiền Hằng đang ngồi ở ghế lái, đối phương vẫn mặt lạnh, nhưng mà tai, quả nhiên đã hơi đỏ lên rồi.
Đương sự bị Bao Duệ bán đứng đến tận cùng, cuối cùng cũng không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.
“Bao Duệ.”
“Ơ? Tiền par sao vậy?”
“Có phải cậu cảm thấy tối nay tăng ca còn chưa đủ nhiều hay không?”
Đáng tiếc thời gian Bao Duệ thức thời không kéo dài quá lâu, rất nhanh sau đó, anh ta lại mở miệng.
“Tiền par, mau, chỗ ở của Thành Dao sắp tới rồi, rẻ phải bên kia, đi vào là được, chuyến quá giang xe này của chúng ta xem ra Thành Dao là người xuống xe đầu tiên rồi.”
Nói đùa, tối nay Tiền Hằng cố tình bay về, không phải là vì đưa cô về nhà bây giờ đâu! Chỉ là phải trả lời Bao Duệ thế nào? Thành Dao không lên tiếng, vô thức nhìn về phía Tiền Hằng.
Tiền Hằng hắng giọng: “Tôi đột nhiên nhớ ra, Thành Dao còn có chút công việc phải báo cáo với tôi, một lát nữa vừa ăn tối vừa nghe cô ấy báo cáo. Bao Duệ, tôi đưa cậu về nhà trước, không nên để cho vợ cậu ở nhà chờ quá lâu.”
Tiền Hằng chủ động quan tâm anh ta như vậy, Bao Duệ nước mắt lưng tròng vô cùng cảm động, chỉ là------------------------------- “Hả? Không không, Tiền par, vợ tôi không có ở đây, tối nay tôi về còn đang rầu vì không có cơm ăn phải gọi đồ ăn bên ngoài nữa, nếu anh với Thành Dao cùng ăn cơm, vậy thì tính thêm một người nữa đi, có vụ kiện gì thì tôi cũng có thể cùng góp sức lực góp ý một chút. Không phải anh nói tôi với tư cách là tiền bối bình thường phải quan tâm đ ến người mới trong đoàn đội nhiều hơn sao?”