• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nương nương, nước nóng đã chuẩn bị xong," Trúc Vũ dẫn hai tiểu thái giám mang nước nóng vào.
 
"Được," Thẩm Ngọc Quân duỗi tay bế tiểu mập mạp lên, phân phó Trúc Vân đứng bên cạnh: "Lấy thau tắm của Tiểu Phì Trùng lại đây."
 
"Vâng."

 
Lúc Cảnh đế đến cung Chiêu Dương, Thẩm Ngọc Quân đang tắm cho Tiểu Phì Trùng: "Con đừng vỗ nước nữa, đã tắm sạch rồi," nói xong nàng muốn bế Tiểu Phì Trùng từ thau tắm lên. Nào ngờ tiểu mập mạp không chịu phối hợp, dùng sức lùi lại. Thẩm Ngọc Quân cũng mặc kệ nó, nếu để mặc cho nó chơi, có khi chờ đến lúc nước trong thùng hết nó cũng chưa chắc đã thỏa chí. Không để ý đến thằng nhóc mập phản kháng, nàng bế thẳng nó ra khỏi nước.
 
"Oa..." Tiểu Phì Trùng nhắm hai mắt lại, hai chân mập mập đạp lung tung.
 
Thẩm Ngọc Quân nhìn khuôn mặt bụ bẫm của nó, hay đó, một giọt nước mắt cũng chả có: "Con cứ gào đi, gào đến nát cổ họng xem có được như ý hay không?" Tiểu mập mạp này mới hơn bốn tháng đã biết diễn như vậy, sau này sẽ thế nào, cần phải trị nó một chút.
 
Tiểu Phì Trùng vốn chỉ gào khan, chờ đến lúc bị bế thả lên tháp, nó thật sự đau lòng, lúc này nước mắt cũng chảy xuống: "Oa... Oa...," hai cái chân ngắn tức giận đạp loạn.
 
Thẩm Ngọc Quân cười nhìn tiểu mập mạp khóc vô cùng thương tâm, lau khô thân thể béo múp của nó, vỗ lên cái mông đầy thịt của nó hai cái: "Tính tình con cũng lớn thật, nhưng cứ khóc đi, nương không cản con đâu, dù sao khóc ra cũng dễ chịu hơn chút." Nàng tiếp tục mặc quần áo, tã lót cho Tiểu Phì Trùng.
 
"Làm sao thế?" Cảnh đế còn chưa vào cửa đã nghe tiếng khóc thét của thằng nhóc mập, rất có sức, rất to.
 
Cũng không biết có phải Tiểu Phì Trung nghe ra cha nó tới hay không, tiếng khóc kia lại lớn hơn chút, vang dội hơn. Thẩm Ngọc Quân cũng mặc nó, buông chiếc tã trong tay ra, xoay người hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
 

Cảnh đế chắp hai tay sau lưng đi tới cạnh tháp: "Đứng lên đi, nó sao vậy?"
 
Thẩm Ngọc Quân đứng dậy, đứng bên cạnh Cảnh đế. Hai người nhìn tiểu mập mạp đang nhắm hai mắt, giương miệng nhỏ ra sức khóc thét nằm trên tháp.
 
Thẩm Ngọc Quân đưa tay chỉ chỉ vào mũi nhỏ của Tiểu Phì Trùng, bắt đầu tố cáo: "Hoàng thượng người không thể nhìn bề ngoài được, nhóc mập này đang diễn, vừa nãy rõ ràng khóc không thương tâm đến vậy."
 
Cảnh đế trừng mắt với này, vươn tay bế tiểu mập mạp trên tháp: "Nàng xem nàng có chút dáng vẻ nào của người làm mẹ không?"
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, giả vờ không phục, cười nói: "Hoàng thượng, nhóc mập này không thể chiều được," nàng cố ý nhìn lướt qua nhóc mập đang rúc vào lòng cha nó: "Người không biết đâu, hai ngày trước trời mưa, nhóc mập này khóc nháo muốn ra ngoài ngắm mưa. Tối nay tắm cho nó cũng vậy, đã tắm xong một lúc rồi, nước cũng không còn nóng nữa, nhóc mập này còn ăn vạ trong nước, không chịu rời đi. Thần thiếp cũng không thể để tùy nó được."
 
Tiểu Phì Trùng dường như biết nương nó đang nói nó, nghe một hồi, miệng nhỏ lại méo mó muốn khóc.
 
Cảnh đế cười nói: "Không sai, làm nghiêm mẫu cũng có chút phép tắc, tiếp tục duy trì," sau hắn lại nói với nhi tử trong lòng muốn khóc nhưng chưa khóc: "Mẫu phi con làm đúng, rất nhiều chuyện không thể tùy theo vui buồn của mình. Đương nhiên nếu con có đủ thực lực, vậy con cũng có thể tùy theo ý mình."
 
Thẩm Ngọc Quân quay đầu ngầm liếc mắt, Hoàng thượng đây là coi tiểu mập mạp là thần đồng rồi. Nhóc mập này mới hơn bốn tháng, nói lời đó với nó, không phải là phí nước bọt sao?
 
Chờ Tiểu Phì Trùng ngủ rồi Thẩm Ngọc Quân mới trở lại tẩm điện của mình, thấy Hoàng thượng đã rửa mặt xong, đang nằm dựa trên giường, cẩm quyển sách sử đọc: "Hoàng thượng, thần thiếp đi rửa mặt."
 
"Ừ," Cảnh đế cũng không ngẩng đầu lên.
 
Chờ Thẩm Ngọc Quân tự chỉnh đốn xong, đi tới bên giường  thì Hoàng thượng đã không còn đọc sách nữa mà đưa lưng về phía nàng, nằm nghiêng trên giường. Nàng khẽ hỏi: "Hoàng thượng, người ngủ rồi sao?"
 
Cảnh đế nằm ngửa ra: "Vẫn chưa."
 
"Thần thiếp còn tưởng rằng Hoàng thượng quá mệt, đã ngủ rồi chứ?" Thẩm Ngọc Quân tháo giày lên giường, dựa vào lồng ngực Hoàng thượng, gối đầu lên khuỷu tay Hoàng thượng: "Hoàng thượng, thần thiếp có thể hỏi người một chuyện không?" Có một chuyện này phải em ý tứ của Hoàng thượng.
 
"Chuyện của Lệ Phi?" Cảnh đế hơi quay đầu nhìn về phía nàng: "Nàng chạm đến rồi dừng, đừng nên nhúng tay vào."
 

"Thần thiếp hiểu rồi," trước đây Thẩm Ngọc Quân vẫn không nghĩ ra tại sao Hoàng thượng lại giữ Lệ Phi đến hôm nay, bây giờ nàng đã hiểu rõ ý của Hoàng thượng.
 
"Nàng rất thông minh," Cảnh đế nhìn vào mắt Thẩm Ngọc Quân.
 
Mặc kệ lời nói của Hoàng thượng có ý gì, Thẩm Ngọc Quân chỉ xem như Hoàng thượng đang khen nàng: "Đó là tất nhiên, nếu thần thiếp không thông minh, sao Hoàng thượng có thể thích thần thiếp như hiện giờ được? Thần thiếp vẫn sẽ luôn thông minh như vậy."
 
"Ha ha..," Cảnh đế đưa tay nhéo nhéo mũi nàng: "Nàng đúng là càng ngày càng không biết khiêm tốn, nàng có biết lúc tuyển tú, tại sao trẫm lại giữ nàng lại không?"
 
Thẩm Ngọc Quân hơi nâng đầu, như đang nói đùa: "Chẳng lẽ không phải vì thần thiếp thông minh lanh lợi lại xinh đẹp sao?"
 
"Ha ha...," Cảnh đế vừa che mặt vừa cười: "Bản thân nàng cảm thấy thế nào?"
 
"Thần thiếp vẫn luôn cảm thấy là như vậy," coi như trước đây Thẩm Ngọc Quân không biết tại sao Hoàng thượng chọn nàng, nhưng qua lâu như thế, nàng lại không ngốc, đã sớm đoán được nguyên do trong đó. Có điều nàng cũng không thể nói rõ, chỉ có thể mặt dày giả ngu: "Còn có chút xíu là thần thiếp nói ngọt, có thể dỗ Hoàng thượng vui vẻ."
 
Cảnh đế ngừng cười: "Trẫm không nông cạn như nàng nghĩ vậy. Trước khi tuyển tú trẫm đã có danh sách, nàng xuất thân từ Thẩm gia, nàng hiểu được," hắn nói đến đây thì dừng một lát, sau lại tiếp tục nói: "Bây giờ trẫm nghĩ đến khi ấy, trẫm cảm thấy nàng là thu hoạch lớn nhất của trẫm trong lần tuyển tú đó."
 
Thẩm Ngọc Quân duỗi tay vòng qua cổ Cảnh đế: "Thần thiếp chỉ nghe được câu cuối cùng," nói xong nàng bắt đầu hôn lên cằm Hoàng thượng, tiếp theo chậm rãi đi lên, rất dễ đã bắt được môi Hoàng thượng, quấn vào nhau.
 
Đến lúc hơi thở của Thẩm Ngọc Quân bắt đầu rối loạn, nàng chống tay hai bên đầu Cảnh đế, nhìn vào đôi mắt phượng có chút thâm trầm của Hoàng thượng, đôi mắt của hắn thật sự rất đẹp, mắt của Tiểu Phì Trùng giống hắn như đúc: "Thần thiếp vẫn luôn cảm thấy thần thiếp rất may mắn. Có thể tiến cung là may mắn, gặp được Hoàng đế giống người là may mắn, sinh nhóc Tiểu Phì Trùng là may mắn. Thần thiếp không quan tâm dự tính ban đầu của người, thần thiếp chỉ muốn khiến người vui vẻ. Người vui vẻ, thần thiếp sẽ vui vẻ," nói xong hạ người xuống hôn lên môi Hoàng thượng.
 
Hôn hồi lâu, Cảnh đế rời môi của nàng, nâng eo nàng lên, hơi dùng lực một chút, để cho nàng ngồi trên người mình, sau đó cong môi cười, duỗi tay ôm chặt nào vào ngực, thì thầm bên tai nàng: "Mèo nhỏ, đừng thay đổi. Nếu như nàng thay đổi, trẫm sợ đến lúc đó trẫm sẽ không ra tay được, cho nên không cho phép nàng thay đổi."
 
Thẩm Ngọc Quân rơi lệ, những lời này, nàng vẫn luôn chờ đợi: "Thần thiếp sẽ không thay đổi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
 
Một đêm này, Thẩm Ngọc Quân cực lực đón ý hùa theo Cảnh đế, nàng thật sự rất vui. Trong lòng Hoàng thượng có nàng, nàng rất vui, cũng rất an tâm.
 
Ngày hôm sau, Cảnh đế vừa mới đứng dậy, Thẩm Ngọc Quân cũng đứng dậy theo, trong lòng vui vẻ, nàng muốn hầu hạ Hoàng thượng thật tốt: "Thần thiếp hầu hạ người."
 
Cảnh đế nhìn nàng, nhéo nhéo gương mặt vẫn còn chút ngọt ngào: "Xem ra đêm nay trẫm còn có thể trở lại."
 
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ngọc Quân hơi nóng lên: "Mặc kệ Hoàng thượng đến lúc nào, thần thiếp đều ở đây."
 
Chờ sau khi Cảnh đế rời đi thượng triều, Trúc Vũ lén vào trong: "Nương nương, trong nhà truyền lời đến."
 
"Nhanh như vậy," Thẩm Ngọc Quân ngồi trên giường vội hỏi: "Đã điều tra xong?"
 
Trúc Vũ lắc đầu, hơi buồn rầu nói: "Vẫn chưa, thuốc kia không dễ điều tra. Quyển sách cổ kia trong nhà đã tìm được rồi, nhưng chỉ ghi chép đơn giản, cũng không tường tận. Có điều trong nhà đã phái người đi tới nhà mẹ đẻ của Lệ Phi ở phương Nam tra xét, bảo nương nương đừng nên gấp gáp."
 
"Như vậy cũng tốt," Thẩm Ngọc Quân nghĩ đến lời Hoàng thượng nói tối qua: "Đã điều tra xong, không có sơ hở nào."
 
"Còn có một việc," Trúc Vũ cười nói: "Cuộc chiến phương Bắc sắp kết thúc, Bắc Nhung đã trình thư đưa hàng với ta, Bắc Cương có thể sẽ phái một đích Công chúa thật đến hòa thân."
 
Thẩm Ngọc Quân nghe câu trước vẫn còn rất vui mừng, dù sao đánh lâu như vậy, cũng nên có kết quả, chỉ là chữ hòa thân phía sau...
 
"Trong nhà nói là đích Công chúa của Bắc Cương?"
 
"Vâng," Trúc Vũ có chút lo lắng, đích Công chúa kia sẽ không vào hậu cung đó chứ? Dù sao thân phận còn đó.
 
Thẩm Ngọc Quân hơi gật đầu: "Mấy ngày tới Trang Chiêu dung sẽ mang theo Nhị Công chúa hồi cung, ngươi bảo Trúc Vân chuẩn bị hai phần lễ, đến lúc đó đưa qua."

 
"Vâng."
 
Trong cung Trường An, Túc Chiêu viện nhìn cờ trắng khắp nơi gặp địch trên bàn cờ, thở dài: "Trang Chiêu dung sắp trở lại, bổn cung thật là không ngờ có thể gặp lại khuôn mặt đó." Thật sự là khuôn mặt đó rất giống Văn Oanh Thái hậu, nàng ta mang gương mặt đó, dù Hoàng đế không thích nàng ta, cũng nể tình mà tha thứ.
 
Mạn Vân cũng thở dài theo: "Sau khi nàng ta về, nương nương vẫn nên tránh nàng ta một chút, dù sao nàng ta tuy không được sủng, nhương dưới gối dưỡng Nhị Công chúa."
 
"Đúng là nên tránh một chút," Túc Chiêu viện tự giễu nói: "Bổn cung ở trong cung, người phải kiêng dè đúng là không ít," nói đến đây nàng đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười: "Bên Cảnh Nhân cung thế nào rồi?"
 
Mạn Vân nghe hỏi thì nhíu mày: "Người nọ quá cẩn thận ạ, hiện tại nô tỳ chỉ có thể xác định người nọ chắc là người bên cạnh Hoàng hậu."
 
Túc Chiêu viện ngồi trên tháp, nhìn bàn cờ, ngưng thần suy nghĩ một lát: "Bổn cung biết người nọ là ai, ngươi lấy giấy qua dây, bổn cung sẽ đến gặp nàng ta."
 
"Vâng."
 
Ngày Trang Chiêu dung quay về, gần như là vô thanh vô tức, nếu không phải cửa cung Trường Ninh mở, hậu cung chắc là không ai biết Trang Chiêu dung đã về.
 
Trang Chiêu dung nắm tay Nhị Công chúa, đứng trong vườn cung Trường Ninh, đánh giá xung quanh, gương mặt bình tĩnh: "Đã trở lại, vẫn trở lại."
 
"Mẫu phi, người... Người nói gì ạ?" Tuổi Nhị Công chúa và Đại Công chúa xấp xỉ nhau, nói chuyện vẫn còn chưa rành mạch.
 
"Mẫu phi phi nói chúng ta đến nhà rồi," Trang Chiêu dung ngồi xổm xuống, ôm Nhị Công chúa: "Hi nhi thích nơi này không?"
 
"Thích ạ," nói xong nó kéo Trang Chiêu dung muốn đi hái hoa trong vườn: "Hoa hoa cho... Cho mẫu phi."
 
"Được," Trang Chiêu dung đi theo nó đến hoa viên phía trước, còn dịu dàng dặn dò: "Chậm một chút."
 
Đến buổi tối, Trang Chiêu dung dùng xong bữa, sau khi dỗ Nhị Công chúa ngủ thì cầm kim chỉ ngồi trên tháp ở chính điện thêu hoa.
 
"Nương nương, hôm nay người đã bận rộn cả ngày, cũng đã mệt mỏi, vẫn nên nghỉ sớm chút ạ," Vũ Ý nhỏ giọng khuyên, nàng là đại cung nữ thiếp thân của Trang Chiêu dung.
 
"Vẫn còn sớm," Trang Chiêu dung cười nhạt nói: "Bổn cung cũng không ngủ được, vừa lúc làm xong bộ đồ này cho Nhị Công chúa, sau này con bé có thể lấy mặc." Hiện tại nàng đã hồi cung, vậy tháng ngày còn lại của nàng cũng không còn nhiều lắm.
 
"Hoàng thượng giá lâm," thái giám thủ vệ ngâm xướng.
 
Trang Chiêu dung thở dài một cái, biết là đêm nay hắn sẽ đến: "Ngươi lui xuống trước đi, bổn cung đi nghênh đón Hoàng thượng."
 
"Nương nương..."
 
"Lui xuống," Một câu này, Trang Chiêu dung là nhìn vào mắt Vũ Ý mà nói: "Bổn cung bảo ngươi lui xuống."
 
"Vâng," Vũ Ý phải lui ra.
 
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Trang Chiêu dung quỳ hai gối trên đất, hành đại lễ với Hoàng thượng.
 
Cảnh đế nhìn nàng một lát rồi lướt thẳng qua nàng đi tới ngồi ở ghế chủ vị: "Đứng lên đi."
 

"Tạ ơn Hoàng thượng," sau khi đứng dậy Trang Chiêu dung mới dám ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng. Mấy năm không gặp, uy nghiệm của Hoàng thượng càng tăng lên.
 
Cảnh đế nhìn Trang Chiêu dung đang đứng ở đó: "Bốn năm không gặp, suy nghĩ rõ chưa?"
 
Trang Chiêu dung nghe vậy, chậm rãi đi tới ngồi vào ghế bên dưới tay Cảnh đế: "Nghĩ rõ rồi."
 
"Không tệ," Cảnh đế bật cười một tiếng: "Vậy ngươi nói trẫm nêu gọi ngươi là biểu muội, hay nên gọi là đường muội?" Lương vương đúng là một trưởng bối tốt, nữ nhân gì cũng dám nhét vào cạnh hắn.
 
Trang Chiêu dung cười khẽ một tiếng: "Hoàng thượng thích gọi thế nào thì gọi thế ấy, chuyện này với ta không có gì khác nhau."
 
"Xem ra là đã thật sự nghĩ thông suốt rồi," Cảnh đế nhìn gương mặt trước mắt, trong lòng lại càng cảm thấy ghê tởm Lương vương.
 
"Hoàng thượng ngài nói sai rồi," Trang Chiêu dung quay đầu nhìn Hoàng thượng, tự giễu: "Từ trước đến nay ta đều nghĩ thông xuống. Điều duy nhất khiến ta nghĩ không ra là nương ta năm đó sao lại cùng với loại người như Lương vương tằng tịu với nhau? Lương vương có cái gì tốt, ích kỷ, tham lam, vì mục đích không từ thủ đoạn." Nói một hồi khóe mắt Trang Chiêu dung đã ướt, đưa tay sờ lên, nhìn  rồi cười, cười đến vô cùng châm chọc: "Ta cho rằng ta sẽ không khóc nữa, nhưng mỗi khi nghĩ đến có một phụ thân như vậy, ta không khỏi rơi lệ vì mình. Cuộc đời ta từ lúc sinh ra, đã định trước là một sai lầm."
 
Cảnh đế mặt không đổi sắc nhìn nàng: "Ngươi hận hắn là phải."
 
"Hoàng thượng, ngài biết không? Ta cũng từng muốn có một gia đình ấm áp, trong nhà có phu quân đối tốt với ta, có đứa con đáng yêu. Ta không cầu đại phú đại quý, chỉ mong có người làm bạn, sung túc yên ổn," Trang Chiêu dung nuốt một ngụm nước bọt, đưa đầu lưỡi liếm đi giọt nước mắt vương trên môi: "Nhưng khi hắn đến tìm ta, nhìn chằm chằm vào gương mặt của ta mà phát ngốc, ta đã biết sau này không còn tư cách mơ mộng nữa."
 
Cảnh đế nhớ tới lần tuyển tú tám năm trước, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy mặt của Trang thị, hắn đã biết bên trong không tầm thường. Nhưng biết rõ nàng có vấn đề, hắn vẫn để nàng lại. Mất mấy năm công sức, cuối cùng hắn cũng điều tra ra nàng có thân phận gì. Chờ  khi biết thân phận của Trang thị, hắn cảm thấy ghê tởm suốt một ngày.
 
Trang Chiêu dung nhắm chặt mắt, cố nén phẫn nội, nhưng vẫn không nhịn được: "Hắn chính là tên súc sinh, hắn không xứng là phụ thân. Người như vậy sao còn không tự biết bản thân, còn muốn mưu phản? Nếu hắn có thể mưu phản thành công, chắc là ông trời bị mù rồi." Trang Chiêu dung đấm mạnh vào ngực mấy cái: "Ta cho rằng hắn chỉ muốn ta liên hôn, giúp hắn mượn sức các thế lực. Không ngờ... Thật sự... Ta nằm mơ cũng không ngờ hắn vậy mà để ta tiến cung hầu hạ ngươi."
 
Nói đến đây, nàng cũng không ngồi nữa, chạy nhanh đến bên tháp, ôm ống nhổ ở cuối tháp nôn lấy nôn để. Nôn một lúc lâu, nàng mới nôn hết rồi ngẩng đầu lên: "Hắn khiến ta cảm thấy thật ghê tởm."
 
"Tiểu Lộ Tử, lấy cho nàng chén nước," Cảnh đế biết Trang thị vô tội, không thì mấy năm trước hắn cũng sẽ không đưa nàng và Nhị Công chúa ra cung.
 
Trang Chiêu dung súc miệng, nhìn Hoàng thượng: "Đúng là ta nên cảm kích ngươi, có lẽ là ta gặp may mắn, nếu người ta gặp là tiên đế, chắc sẽ là một chuyện cười của hoàng gia, chuyện bí mật của cung đình."
 
Trang Chiêu dung ngồi xuống tháp, cầm lấy ly tự rót nước cho mình: "Hắn để ta tiến cung, cảm thấy ta dựa vào gương mặt này có thể để ngươi nhìn với con mắt khác. Hắn và tiên đế quả không hổ danh là thân huynh đệ, đều thích đứng khe cửa nhìn người," Trang Chiêu dung uống mấy hớp nước: "Hắn bảo ta hạ độc giết ngươi, bởi vì lúc đó dưới gối ngươi không có con. Giết ngươi, hắn sẽ thuận lý thành chương mà thượng vị, còn không làm bẩn danh tiếng, còn nói muốn phong ta làm Đại Trưởng Công chúa."
 
"Ngươi cũng xem như nhìn rõ tình thế," Cảnh đế nhìn vẻ mặt châm chọc của nàng.
 
 Trang Chiêu dung nghiêng mắt nhìn lại Cảnh đế: "Hoàng thượng ngài sai rồi, ta không phải vì nhìn rõ tình thế mới không giết ngươi. Lúc ấy chỉ vì ta vô cùng ghê tởm hắn, ta mới muốn đối nghịch với hắn. Dù sao ta đã vào cung, hắn cũng không với tới ngăn ta được, dựa vào đâu ta phải nghe hắn, dựa vào Trang thị nhất tộc bị hắn nắm trong tay sao? Đáng tiếc ta không quan tâm."
 
Cảnh đế cong miệng cười: "Ở trong mắt hắn, dường như trẫm rất dễ giết?"
 
"Hoàng thượng ngài cũng đừng cười," Trang Chiêu dung hừ cười một tiếng: "Lần đó nếu không phải ta truyền tin giả cho hắn, hắn cũng sẽ không tiến cung bị ngươi bắn chết. Ta đoán trước khi chết điều hắn hối hận nhất chính là đưa ta vào cung."
 
"Trẫm biết là ngươi đưa tin," lúc đó hắn còn chưa hoàn toàn nắm chắc hoàng cung, cho nên cũng không biết là ai lừa Lương vương tiến cung cầu kiến, mãi đến khi tra ra thân phận của nàng, hắn mới đoán được: "Trẫm có thể đáp ứng một yêu cầu của ngươi."
 
"Thật sao?" Trang Chiêu dung vốn đang cúi đầu, nghe lời này của Cảnh đế, nàng nhìn về phía hắn, trong lòng có chút trông mong: "Ta muốn rời khỏi đây, ta muốn đi thật xa."
 
"Được," Cảnh đế ra hiệu bằng mắt với Tiểu Lộ Tử.
 
Trang Chiêu dung không ngờ hắn sẽ đồng ý: "Ngươi thật sự đồng ý thả ta rời khỏi?"
 
"Miệng vàng lời ngọc, nếu trẫm đã đồng ý với ngươi, trẫm sẽ không đổi ý," Cảnh đế đứng dậy chắp hai tay sau lưng: "Nhưng ngươi phải cho trẫm một đảm bảo."
 
Chỉ chốc lát, Lộ công công bưng một chén thuốc đen đặc đến, đặt trên bàn rồi lui qua một bên."
 
Cảnh đế nhìn nàng, rồi xoay người đi ra cửa điện: "Đây là tuyệt tử thang, uống hay không uống đều tùy vào ngươi," nói xong hắn rời khỏi Trường Ninh cung.
 
Lúc Hoàng thượng đi rồi, Trang Chiêu dung nhìn chén thuốc kia, ngồi trên tháp không nhúc nhích. Qua hồi lâu, tay nàng run run, bưng chén thuốc kia lên, uống trong nước mắt. Sau khi uống xong, hai mắt nàng sáng trong, cười nói: "Ta tự do."
 
Điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trước ngự án, nhìn cung dư đồ: "Hoàng thúc tốt kia của trẫm sẽ giấu đồ ở đâu đây?"
 
"Hoàng thượng," Lộ công công đi vào điện bẩm báo: "Trang Chiêu dung đã uống chén thuốc kia."

 
Cảnh đế ngửa ra sau, dựa vào ghế rồng: "Nàng là nữ nhi của Lương vương, trẫm có thể thả nàng rời đi, nhưng cũng không thể không đề phòng. Nếu nàng đã uống, vậy Tiểu Lộ Tử ngươi ra tay an bài cho nàng chết bệnh, hai tháng sau đưa nàng rời đi."
 
"Vâng," trong lòng Lộ công công cũng không nỡ, Lương vương hại bao nhiêu người, dính không ít người vô tội. Trang Chiêu dung cũng đáng thương, như bây giờ, đối với nàng mà nói chính là kết quả tốt nhất.
 
Ngày hôm sau, cung Trường Ninh truyền ra tin Tranh Chiêu dung vì đi đường mệt nhọc, lại nhiễm phong hàn thành bệnh, Nhị Công chúa tạm thời ôm đến Thiếu Quý cơ nuôi.
 
Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháp, làm yếm đeo cổ cho Tiểu Phì Trùng.
 
"Nương nương, Phùng Tiệp dư và Tam Công chúa đến," Trúc Vân tiến vào hồi bẩm.
 
"Mau mời các nàng vào," Thẩm Ngọc Quân để kim chỉ trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài đón: "Ây nha nha, Nhạc Nhạc của chúng ta tới rồi."
 
"Tỷ tỷ," Phùng Yên Nhiên bế nữ nhi, thấy Thẩm Ngọc Quân ra đón, vội tiến lên vài bước hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hi Hiền phi nương nương, nương nương cát tường."
 
Thẩm Ngọc Quân nhận Tam Công chúa từ trong lòng nàng: "Nhanh đứng lên."
 
Hai người vào phòng, ngồi xuống tháp. Thẩm Ngọc Quân đặt Tam Công chúa trên tháp: "Đi bế Tiểu Phì Trùng đến đây, để nói chơi với muội muội."
 
"Tỷ tỷ đang làm yếm cho Tiểu Phì Trùng sao?" Phùng Yên Nhiên thấy trong cái sọt kim chỉ trên bàn có cái yếm còn chưa làm xong.
 
Thẩm Ngọc Quân cũng nhìn về cái sọt kim chỉ: "Đúng vậy, tiểu mập mạp kia gần đây bắt đầu chảy nước miếng."
 
"Vậy chắc là sắp mọc răng," Phùng Yên Nhiên cũng làm mẫu thân, cũng hiểu rõ mấy chuyện này.
 
"Có lẽ vậy," Thẩm Ngọc Quân thấy Trúc Vân bế Tiểu Phì Trùng tới, bèn cười nói: "Đặt nó trên tháp, để nó chơi với muội muội."
 
Phùng Yên Nhiên nhìn bộ dạng mập mạp của Tam Hoàng tử, nhìn lại nữ nhi mình, được rồi, cũng coi như là một nha đầu mập mạp: "Hai nhóc mập này cùng một chỗ, thấy giống nhau thế nào ấy."
 
"Trẻ con mập mạp, đều trông giống nhau," Thẩm Ngọc Quân quay đầu nhìn ra phía sau, hai đứa nhóc mập nằm song song nhau, hai đứa còn quay đầu cười với đối phương, xem như chào hỏi.
 
Phùng Yên Nhiên lại nhìn hai đứa nhóc mập mạp, quay đầu nói với Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ tỷ, hôm nay muội tới là muốn nói với tỷ một tiếng, Tiền Lạc Tích sắp không xong rồi."
 
"Vậy à?" Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, trong lòng cũng không cảm thấy vui, vô cùng bình tĩnh: "Nàng ta cũng xem như là người tâm cao như trời, mạng lại mỏng hơn giấy."
 
"Hai ngày trước nàng ta cho Như Ý đưa tin cho muội, nói tiếng xin lỗi với muội, hy vọng kiếp sau không làm tỷ muội," Phùng Yên Nhiên trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã sớm xem nhẹ ân oán giữa nàng và Tiền Lạc Tích. Người sống cả đời, có rất nhiều thứ để quý trọng, không cần vì một số người hoặc việc không đáng, tự vây chính mình.
 
"Oa... Oa..."
 
"Sao vậy," Thẩm Ngọc Quân vừa nghe tiếng khóc đã biết không phải của tiểu mập mạp nhà mình, vội xoay người nhìn ra phía sau. Phùng Yên Nhiên ngược lại cũng không gấp gáp vội vàng, không hề có chút hoảng loạn.
 
Hai người nhìn vẻ mặt ngây ngô của tiểu mập mạp, lại nhìn tay nó còn đang nắm bàn tay nhỏ của người ta, tay nhỏ kia còn dính cả nước miếng. Thẩm Ngọc Quân nhìn đã hiểu: "Chắc là Tiểu Phì Trùng cắn Nhạc Nhạc, hôm qua tiểu mập mạp này ngậm cả tay mình, còn tự cắn một cái."
 
Phùng Yên Nhiên cũng không để ý mà cười: "Xem ra Tiểu Phì Trùng của chúng ta còn thông minh, biết cắn người khác, bản thân không đau."
 
Thẩm Ngọc Quân liếc Phùng Yên Nhiên: "Muội có phải mẹ ruột nó không vậy, không phát hiện khuê nữ mình khóc đến mặt đỏ lên sao."
 
"Vì muội là mẫu thân nên muội mới biết con bé nhõng nhẽo, gần đây muội đang nghĩ cách trị nó, để nó khóc vài tiếng không sao." Phùng Yên Nhiên cười nhìn khuê nữ mình đang khóc thương tâm kia, không hề có chút không đành lòng nào.
 
Thẩm Ngọc Quân tiến lên giải cứu cái tay Nhạc Nhạc đang bị Tiểu Phì Trùng nắm, sau lại bế Nhạc Nhạc lên. Kết quả nàng vừa mới bế Nhạc Nhạc lên chưa tới hai nhịp thở, vị nằm trên tháp kia cũng khóc. Tiếng khóc kia nháy mắt át cả tiếng của Nhạc Nhạc. Thẩm Ngọc Quân nhìn nói vừa khóc vừa lật về phía nàng, trong lòng mừng rỡ vô cùng: "Con mau lật đi, lật qua đây mẫu phi sẽ bế con."
 
Phùng Yên Nhiện nhận khuê nữ mình từ lòng Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ tỷ còn có mặt mũi nói muội, muội thấy tỷ còn giống kế mẫu hơn cả muộn, xem Tiểu Phì Trùng của chúng ta gấp đến mức nào kìa."
 
Bên cung Chiêu Dương thì vô cùng náo nhiệt, trong một góc khuất ở Ngự Hoa viên, Túc Chiêu viện nhìn hắc y nhân đưa lưng về phía mình: "Ta tới rồi."


 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK