Mẫu phi đối xử với ta rất tốt. Từ khi bản thân có ký ức tới nay, bà đều nói với ta rằng ta là đứa bé ngoan, đứa bé thông minh, bà ấy thương ta. Nhưng ta cũng từng làm cho bà đau lòng, có một năm người mới vào cung của phụ hoàng, trong đó có một người tự xưng là biểu tỷ của ta, nói ta là đích Hoàng tử, còn nói ta là kẻ tàn tật.
Đích Hoàng tử thì ta biết, nhưng khi đó ta không quá hiểu về tàn tật, ta chỉ biết ta không giống Tam ca. Tam ca có thể nhảy nhót, chạy trốn rất nhanh, nhưng ta thì không. Khi đó ta nghe nữ nhân kia nói xong, ta rất khổ sở. Ta còn khóc hai ngày, sau mẫu phi hỏi tại sao ta khóc, ta không dám nói, ta sợ ta nói ra, mẫu phi sẽ cảm thấy ta là kẻ tàn tật, bà sẽ không cần ta nữa, bây giờ nghĩ lại lúc còn nhỏ ta thật sự quá ngốc.
Nhưng chuyện sau đó chứng minh tất cả đều do ta nghĩ nhiều. Mẫu phi ta nói với ta người mà người kính nể nhất chính là lão Tề Dương hầu - Thẩm Lâm, ông ấy là tằng ngoại tổ của Tam ca, ta đã gặp, ta cũng sùng bái ông ấy. Mẫu phi ta nói Thẩm Lâm là đại anh hùng, ông ấy vì bảo vệ quốc gia, mất một chân, nhưng ông ấy vẫn sống thản nhiên, được người ta tôn kính. Ta nghĩ đúng rồi, ta hạnh phúc hơn tằng ngoại tổ của Tam ca nhiều, chân ta vẫn còn, chỉ có chút vấn đề thôi.
Khi đó trong lòng ta thầm quyết định, ta nhất định phải bái Thẩm Lâm làm thầy, nhưng sau cùng ta cũng không thể bái sư thành công, vì phụ hoàng ta không đồng ý, ta và Tam ca giống nhau, chỉ có thể theo Tam cửu cửu của Tam ca học tập.
Nói đến Tam cửu cửu của Tam ca ta cũng là một nhân vật, nhưng ta không thích ông ấy, bởi vì ông ấy là nhạc phụ của ta. Ta và nhạc phụ ta trời sinh là cừu địch. Lúc còn nhỏ ta theo nhạc phụ học tập bản lĩnh, vì ta khá lười, bị nhạc phụ ta giáo huấn không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều vô cùng nhức nhối.
Khi ta năm tuổi, trong lúc vô ý ta gặp được nữ nhi của nhạc phụ ta, cũng chính là Vương phi bây giờ của ta - Thẩm thị Mộng Mộng, ta lén gọi nàng là Thẩm Tiểu Nha. Lúc đó Thẩm Tiểu Nha mới tròn một tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, đôi mắt cũng to, vô cùng đáng yêu. Mỗi lần nhìn nàng, ta đều muốn đến cắn mấy cái. Từ lúc sáu tuổi ta đã đã quyết định phải cưới Thẩm Tiểu Nha làm Vương phi.
Vì sao ta nhỏ như vậy đã quyết định phải cưới Thẩm Tiểu Nha làm Vương phi? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ây..., nói ra thì rất dài dòng, nhưng ta sẽ cố gắng nói ngắn gọn. Trong một lần ta vì không hoàn thành việc học mà bị nhạc phụ phạt, Tam ca của ta bèn chạy tới an ủi ta. Thật ra ta cũng không cần huynh ấy an ủi, ta đã quen rồi, nhưng lần đó vì ta bị nhạc phụ đạp vào mông, đạp rất đau, ta mới rơi vài giọt nước mắt.
Tam ca của ta cho rằng ta bị nhạc phụ làm tổn thương lòng tự trọng, rất có tâm an ủi ta, còn ở trước mặt ta oán hận nói vài câu, nếu Thái phó nào dám làm như vậy với huỳnh ấy, sau này lớn lên huynh ấy sẽ cưới ái nữ của Thái phó đó, ngày sau dạy nàng tam tòng tứ đức.
Sau đó ta liền ngu ngốc ghi tạc lời này vào lòng. Ta chạy tới nói với phụ hoàng sau này phải cưới Thẩm Tiểu Nha nhà Thẩm Triết Húc làm Vương phi, lúc đó phụ hoàng ta lập tức đồng ý. Bây giờ nghĩ lại ta cảm giác trong cuộc sống của ta tràn đầy âm mưu và tính toán, ta dễ dàng như vậy mà nhảy vào hố của phụ hoàng và Tam ca ta.
Phụ hoàng của ta rất xảo quyệt, vậy mà lại xem lời nói trẻ con của ta là thật, không màng lúc đó ta trẻ người non dạ, bèn ban hôn cho ta và Thẩm Tiểu Nha, đường đi nước bước rõ ràng. Ta nhớ ngày tứ hôn đó ta hưng phấn chạy tới Tề Dương hầu phủ, nói với nhạc phụ ta muốn bế Thẩm Tiểu Nha về cung Trọng Hoa nuôi. Hậu quả có thể nghĩ, cùng này ta bị nhạc phụ tìm một lý do rất đường hoàng, đánh cho cái mông ta nở hoa.
Nhưng ta cũng là người tính tình quật cường, nhạc phụ ta càng không cho ta tiếp cận Thẩm Tiểu Nha, ta lại càng phải tiếp cận Thẩm Tiểu Nha. Khi còn nhỏ Thẩm Tiểu Nha vô cùng dễ ăn, cái gì cũng có thể liếm mấy cái. Ta nói với Tam ca ta muốn dụ dỗ Thẩm Tiểu Nha, Tam ca ta bảo ta mang theo nhiều đồ ngon trên người, Thẩm Tiểu Nha nghe mùi nhất định sẽ bị ta mê hoặc đến đầu óc choáng váng, ngay cả cha nàng cũng không nhận ra.
Sự thật chứng minh chủ ý này của Tam ca ta cũng không tệ lắm. Tuy rằng nhạc phụ ta ngàn phòng vạn ngừa nhưng vẫn bị ta tìm được cơ hội cùng Thẩm Tiểu Nha ám độ trần thương [1].Ta vẫn luôn trong tối nuôi Thẩm Tiểu Nha đến bảy tuổi, Thẩm Tiểu Nha cũng bị ta nuôi đến bụ bẫm, ôm vô cùng thoải mái. Ta còn học dáng vẻ phụ hoàng ta gặm Hi mẫu hậu, cũng gặm cái miệng nhỏ của Thẩm Tiểu Nha.
[1] Ám độ trần thương: tức là chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới để làm nên chiến thắng.
Nhưng ta cũng là người xui xẻo, lúc ta gặm miệng nhỏ của Thẩm Tiểu Nha thì bị nhạc phụ ta phát hiện, ông ấy vậy mà ở trước mặt Thẩm Tiểu Nha đánh ta một trận, lúc đó ta cảm thấy nên lui cuộc hôn nhân này, tương lai ta khó mà chấn chỉnh phu cương [2]. Có điều ta thấy Thẩm Tiểu Nha khóc như cha chết, trong lòng lại không nỡ bỏ Thẩm Tiểu Nha, cho nên ta đành gắng gượng không đi tìm phụ hoàng.
[2] Phu cương: nằm trong cương thường, tức đạo thường của người gồm tam cương (quân thần, phụ tử, phu phụ) và ngũ thường (nhân, lễ, nghĩa, trí, tín).
Lúc ta mười một tuổi, xảy ra một chuyện lớn có ý nghĩa quan trọng với cuộc đời sau này của ta, đó chính là phụ hoàng ta âm thầm đưa Tam ca ta đi Dụ Môn quan.
Chuyện này sao được chứ? Ta kêu trời khóc đất muốn ở cùng Tam ca, ta cầu xin phụ hoàng đừng tách ta và Tam ca ra, kết quả Tam ca ta vẫn bị tiễn đi, ta lại bị phụ hoàng và nhạc phụ của ta hợp lại đánh cho một trận.
Chờ vết thương của ta lành, ta bèn thu dọn tay nải, mang một túi vàng lớn, định xuất cung trốn đi, ta muốn đến Dụ Môn quan tìm Tam ca của ta. Đương nhiên trước khi đi ta còn phải đến Tề Dương hầu phủ một chuyến, ta muốn mang Thẩm Tiểu Nha đi. Không phải vì ta không nỡ bỏ Thẩm Tiểu Nha, chủ yếu là vì Thẩm Tiểu Nha có mối quan hệ ở Dụ Môn quan.
Tuy rằng ta trù tính rất lâu chuyện xuất cung trốn đi, nhưng cuối cùng lại bại trong tay phụ hoàng, ta còn chưa ra khỏi hoàng cung, đã bị lão hồ ly phụ hoàng của ta bắt trở lại. Lần đó phụ hoàng ta cũng thoải mái, nói chỉ cần ta đánh thắng một ám vệ, người sẽ cho người đưa ta đến Dụ Môn quan tìm Tam ca.
Lại thêm hai năm, mỗi ngày ta đều sống trong nước sôi lửa bỏng, Lúc ta mười ba tuổi, cuối cùng ta cũng đánh thắng một ám vệ. Nhưng ám vệ kia cũng gặp xui xẻo, vì thua ta, hắn đã bị phụ hoàng đưa về Ám Vệ doanh tôi luyện lần nữa. Chuyện này cũng không liên quan đến ta, quan trọng nhất chính là, cuối cùng ta có thể đi Dụ Môn quan tìm Tam ca ta.
Trước khi đi Dụ Môn quan ta đã suy nghĩ rất lâu, cuốn cùng ta vẫn muốn mang Thẩm Tiểu Nha cùng đi. Cho nên ta đến Tề Dương hầu phủ, nhưng lần này ngay cả cửa lớn của Tề Dương hầu phủ ta cũng không vào được. Ta vốn còn định trèo tường vào, nhưng ta bị nhạc phụ bảo thủ của ta bắt được ném ra ngoài.
Sau cùng ta chỉ có thể một mình đi theo Trường Ninh hầu đến Dụ Môn quan. Chờ đến lúc ta đến Dụ Môn qua gặp được Tam ca, ta thật sự không thể tin vào mắt mình, Tam ca của ta sao nhìn càng ngày càng giống như lão đầu (ý nói Cảnh đế) vậy? Đặc biệt là lúc huynh ấy cười, ta luôn cảm thấy lành lạnh sau lưng.
Tuy rằng ta là Hoàng tử, nhưng ở Dụ Môn quan ta không hề được chút ưu đãi nào, cơ mà ta thích Dụ Môn quan. Ở đó ta cảm giác cuối cùng ta cũng được tự do, không bị lão đầu và nhạc phụ ta cùng nhau chèn ép. Ta ở Dụ Môn quan một tháng, đưa ra quyết định sau này phải mang Thẩm Tiểu Nha đến Dụ Môn quan định cư.
Mỗi năm đến mùa đông, Bắc Nhung và Bắc Cương sẽ thường xuyên tới xâm phạm biên giới Đại Vũ của chúng ta, tùy ý đánh giết bá tánh, đoạt lương thực và vàng bạc. Lại đến mùa đông của một năm kia, ta đứng cùng Tam ca trên tường thành Dụ Môn quan, Tam ca ta ngưng thần nhìn quan ngoại, nói với ta ngày nào đó huynh ấy phải san bằng Bắc Cương và Bắc Nhung, để bọn chúng không dám xâm phạm Đại Vũ nữa, khiến bọn chúng nghe tới Đại Vũ phải biến sắc. Lúc đó ta còn chưa hiểu được hiểu được cảm nhận của Tam ca ta.
Mãi đến sau này ta tự giao đấu mới mục dân Bắc Nhung, ta tận mắt thấy sự điên cuồng ngang ngược của người Bắc Nhung khi chém giết bách tích Đại Vũ ta, ta mới cảm nhận được nỗi đau của Tam ca ta. Tuy Dụ Môn quan có Thẩm gia trấn thủ, nhưng những người Bắc Nhung và Bắc Cương đó, khó lòng phòng bị.
Năm Tam ca mười sáu tuổi, bị lão đầu ở kinh thành ra thánh chỉ gọi về, nhưng ta không về, lúc Tam ca rời Dụ Môn quan, ta đã lập lời thề với Tam ca, ta phải giúp huynh ấy san bằng Bắc Cương và Bắc Nhung.
Ta ở Dụ Môn quan một lần chính là bảy năm, nếu không phải vì Thẩm Tiểu Nha đã mười lăm, ta cần phải về cưới nàng, ta còn không muốn trở về đâu. Bởi vì ta sợ ta về kinh, lão đầu của ta sẽ không cho phép ta trở lại Dụ Môn quan. Ta vẫn chưa hoàn thành lời thề ta lập với Tam ca mà.
Khi ta trở lại kinh thành, ta nhận được sự hoan nghênh trước nay chưa từng có. Ta và Tam ca ở điện Càn Nguyên nói chuyện ba ngày ba đêm. À, sở dĩ ở điện Càn Nguyên là vì lão đầu cảm thấy bản thân đã già, muốn bỏ gánh, để Tam ca của ta giám quốc. Với chuyện lão đầu nói bản thân đã già ta vạn lần không tin. Bởi vì lúc ta vừa hồi cung, Hi mẫu hậu đại nhân lại truyền ra tin vui, vậy có thể thấy được, lão đầu rõ ràng là càng già càng dẻo dai. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi trở lại kinh thành, vì có Lễ bộ và phủ Nội Vụ, còn có Hi mẫu hậu và mẫu phi ta chuẩn bị, không tới ba tháng ta đã cưới Thẩm Tiểu Nha về nhà.
Nói thật với chuyện cuối cùng cũng có thể cưới được Thẩm Tiểu Nha ta vô cùng kích động, nhưng khi ta cưới được Thẩm Tiểu Nha, ta hoàn toàn lĩnh ngộ được một chân lý: Không sợ tức phụ lực lưỡng xấu xí, chỉ sợ tức phụ văn võ song toàn.
Tức phụ Thẩm Tiểu Nha của ta chính là tướng mạo như thiên tiên, lại còn văn võ song toàn. Đêm đại hôn, hai ta từ văn đấu đến võ đấu, luận bàn đến nửa đêm, cuối cùng lấy ta thắng để hạ màn. Đương nhiên khi ta thắng, ta cũng xử đẹp Thẩm Tiểu Nha ngay tại chỗ.
Nhưng vị Thụy Thân vương phi Thẩm Tiểu Nha này cũng không phải là người ăn chay, cách vài ba bữa lại khiêu chiến phu quyền của ta một lần, khiến cho ta không dám thả lỏng, sợ ngày nào đó không chấn được phu cương, mất đi địa vị cai trị vương phủ. Khi đó ta mới biết mình phạm vào một sai lầm vô cùng to lớn, ta khinh địch. Thẩm Tiểu Nha có thể có hôm nay, nhạc phu ta tuyệt đối không thiếu công lao, không thì nhạc mẫu hiền lương thục đức của ta sao lại dạy dỗ ra một nữ nhi văn võ song toàn như Thẩm Tiểu Nha?
Sau khi thành thân xong, ta và Thẩm Tiểu Nha ở kinh thành một năm, ta thật sự không chịu nổi nữa, ta chạy vào cung quấn lấy lão đầu nhà ta đòi thả người, lão đầu cuối cùng thương ta, không lâu sau thì gật đầu thả người.
Để tránh lão đầu hối hận lật lọng, ngày hôm sau ta lập tức mang Thẩm Tiểu Nha chạy, chúng ta một đường du sơn ngoạn thủy đi tới Dụ Môn quan. Nhưng chưa đợi dàn xếp xong, hai phu thê chúng ta lại bị Đại cửu đóng gói đưa về kinh thành, bởi vì Thẩm Tiểu Nha mang thai.
Hay thật, làm ta sợ muốn chết. Chờ lúc ta và Thẩm Tiểu Nha đến kinh thành, ta mới ý thức được ta lại bị đuổi về kinh thành rồi. Cái thai này của Thẩm Tiểu Nha quý như vàng vậy, Hi mẫu hậu và mẫu phi ta đều vô cùng khẩn trương, lần này mẫu phi ta cũng không cần ta cầu xin, tự mình mang túi lớn túi nhỏ tới Thụy vương phủ.
Một năm trước Hi mẫu mẫu cho chúng ta thêm một muội muội, lão đầu nhà ta vô cùng vui mừng, lấy cho tiểu muội muội cái tên Nguyên Minh Châu. Nhưng lúc Thẩm Tiểu Nha cũng sinh một nữ nhi, ta cảm thấy lão đầu đã cướp tên khuê nữ của ta.
Cả đời này ta chỉ có một nữ nhân là Thẩm Tiểu Nha, Thẩm Tiểu Nha cũng không chịu thua kém sinh cho ta ba nữ nhi, một nhi tử. Nhi tử nhỏ nhất là ngoài ý muốn, ta cũng không có dự định có, kết quả nó mặt dày mày dạn tới, ta cũng không thể không thu, ta sợ Thẩm Tiểu Nha sẽ trở mặt với ta.
Ba nữ nhi của ta đều có dung mạo như thiên tiên, đương nhiên cũng được ta dạy thành văn võ song toàn. Chờ lúc ba nữ nhi của ta trưởng thành, trong kinh thành không biết có con rùa nào ghen ghét ta, vậy mà truyền ra nữ nhi của ta ai cũng võ nghệ cao cường, trong lúc nhất thời chuyện ái nữ của Thụy Thân vương khó gả, không ai dám lấy trở thành đề tài nóng nhất kinh thành.
Vì ba khuê nữ như hoa như ngọc của ta, cả đời này ta hiếm khi lấy quyền mưu tư, ý thế hiếp người một lần. Trong mớ thanh niên tài tuấn trong kinh thành, ta chọn ba tên xuất sắc nhất, chạy tới chỗ Tam ca cầu thánh chỉ tứ hôn, giải quyết một lần cho xong. Lúc ba nữ nhi của ta xuất giá, ta nói với các nữ nhi: Nguyên gia chúng ta là nói đạo lý, đương nhiên cũng có lúc nói đạo lý không thông, vậy cũng chỉ có thể dùng vũ lực giải quyết.
Nếu nói đứa khiến ta đau đầu thì chính là tiểu nhi tử kia của ta, ta ba mươi tuổi mới có nó, thằng nhóc này thật đúng là con khỉ đầu thai, ta dốc hết tâm huyết dạy nó thành người, hắn thì ngược lại dám bỏ nhà trốn đi, bước chân vào giang hồ. Thẩm Tiểu Nha không chỉ không an ủi ta, còn đả kích ta, nói bỏ nhà trốn đi là di truyền.
Thằng nhóc kia vừa xong vào giang hồ đã có danh Ngọc Diện Lang Quân, bị ta và Thẩm Tiểu Nha liên thủ lừa về, trở về ta ép nó kế thừa Vương vị của ta, sau đó ta mang theo Thẩm Tiểu Nha tiêu tiêu sái sái mà lang bạt giang hồ.
Đương nhiên cả đời này ta còn có một tiếc nuối đó chính là không thể giúp Tam ca san bằng Bắc Cương và Bắc Nhung. Ôi, thật sự là người Thẩm gia tay chân quá nhanh, đã san bằng Bắc Cương và Bắc Nhung trước ta một bước.