Beta #Kumoe
Cao Dịch cùng Triệu Vũ đi từ văn phòng Cố Tinh Trầm ra ngoài, sau khi hàn huyên xong vài câu về công việc, Triệu Vũ quay đầu lại ngó cửa phòng tổng tài.
“ Anh có cảm thấy không, hôm nay sếp dường như tâm tình không tồi.”
“ Vậy sao?”
“ Đúng vậy.”
Cao Dịch suy nghĩ một chút: “ Tôi chỉ thấy anh ấy nhìn di động vài lần, khả năng sau khi tan tầm có hẹn?”
Triệu Vũ nhíu mày cười: “ Về phương diện này, anh là hiểu nhất. Nói hẹn hò thì chắc chắn tám chín phần mười, chỉ là tôi thật sự không thể tưởng tượng ra, loại phụ nữ nào sẽ có thể được sếp thích.”
Cao Dịch vỗ vỗ tư liệu kẹp trên tay.
“ Chậc chậc, tôi cảm thấy với tính cách của sếp thì có lẽ sẽ thích kiểu lãnh đạm, hoặc là thích…. Đàn ông.”
“ Thế còn em của cậu thì sao?” Triệu Vũ hạ giọng.
“ Em cậu không phải là đang theo đuổi sếp sao, hôm qua còn tặng cả chocolate?”
Cao Dịch nhún nhún vai: “ Đừng nói nữa, không có hy vọng. Sếp đại khái là nhìn mặt mũi của tôi mới không trực tiếp đá nó ra khỏi văn phòng.”
Bọn họ còn đang nói chuyện, suy đoán loại hình Cố Tinh Trầm thích, cuối cùng đi tới kết luận: Con gái ngoan ngoãn, có bằng cấp cao, thông minh ôn nhu, là loại chim nhỏ nép vào người.
Bởi vì nhìn ngoại hình Cố Tinh Trầm văn nhã ôn hòa, nhưng trong xương cốt kỳ thật lại là một người đàn ông rất cường thế.
Thật sự hồn nhiên không biết, phen đàm luận này của bọn họ, đương sự nghe rất rõ ràng.
Cố Tinh Trầm đi phía sau cấp dưới, bất động thanh sắc.
Trong công ty có trang bị phòng tập thể thao cùng quán cà phê, Cố Tinh Trầm ngồi trên ghế mây ở quán cà phê, đem cà phê đặt trên bàn tròn pha lê.
Cà phê tỏa ra khí nóng. Anh tùy tay cầm tạp chí tài chính xem.
Bên cạnh còn có những nhân viên khác đang nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, nhưng thấy CEO tới, đều rất khẩn trương thấp thỏm mà rời đi. Chỉ còn lại Cố Tinh Trầm.
Bốn phía an tĩnh.
Anh nhìn tờ tạp chí trong chốc lát rồi buông, lấy ra di động.
WeChat cùng danh bạ điện thoại, đều không có tin nhắn từ người kia.
- -- Cho nên.
- -- Đêm nay anh không thể tới chỗ của cô, phải không?
Cố Tinh Trầm nghĩ, nhíu mi.
Anh nhấp một ngụm cà phê, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên cảm thấy…. Mình có chút khôi hài.
Giống như một con thú cưng chờ đợi được người khác yêu thương.
Mong đợi, ngóng trông chủ nhân vẫy tay với mình.
Cho nên.
Em sẽ vẫy tay với tôi sao Hứa Anh?
- --
Kết quả là, Hứa Anh không triệu hoán Cố Tinh Trầm.
Không chỉ trong ngày không có, một tuần kế tiếp, cũng chẳng có động tĩnh gì.
Trong công ty, Cao Dịch cùng Triệu Vũ mấy người làm việc cùng Cố Tinh Trầm mỗi ngày đều phát hiện, sếp của bọn họ gần đây không thèm nhìn di động.
Chỉ có khi có tin nhắn tới điện thoại mới chạm vào di động.
Ngày xuân ban đêm, gió đêm hơi lạnh.
Cố Tinh Trầm rời công ty về tới nhà mới gần tám giờ.
Anh không có hứng thú, tùy tiện làm chút bữa tối, kiểm tra hòm thư một lượt, liền tới ban công hút thuốc.
Thành phố lớn ở phương nam, bóng đêm dường như bị những ánh đèn che khuất.
Cố Tinh Trầm tùy tay cầm di động, cũng không có tin của Hứa Anh.
Đã sắp được nửa tháng.
Hứa Anh dường như, đã cho anh đi vào quên lãng.
Tay phải kẹp thuốc lá, tay trái Cố Tinh Trầm cầm điện thoại xem vòng bạn bè WeChat, tìm được trạng thái của Hứa Anh.
Mấy ngày nay, ngày nào cô cũng phát rất nhiều trạng thái, dường như đã tìm được bạn để chơi cùng.
Ảnh chụp ở quán bar xa hoa trụy lạc, cũng có câu lạc bộ xe thể thao sân trượt tuyết, trai gái ở bên nhau, mỗi một bức ảnh Hứa Anh đều cười rất xán lạn.
Một ngụm khói trắng phả ra qua kẽ răng, làm nổi bật môi đỏ, cô tươi cười, nhiệt tình hoạt bát.
Từ nhỏ Hứa Anh đã yêu cái đẹp, quần áo rất thích lộ bả vai, lộ xương quai xanh, lộ eo gì đó, có chút quyến rũ, là cảm giác của người con gái không được ngoan ngoãn.
Nhưng mà….. Vẫn làm cho người khác phải thích.
Ánh mắt Cố Tinh Trầm tối xuống, mũi từ từ thở ra một hơi, đem điện thoại thu vào, bỏ vào túi quần tây.
Khuỷu tay chống lan can, anh nhìn ra xa những đám mây trên trời.
- -- Anh chỉ có thể dùng kế vây thành mà chờ, chờ cô ngẫu nhiên sẽ nhớ tới, quay trở về liếc nhìn anh một cái.
Qua vài phút, có bạn bè trong ngành sản xuất quốc nội gọi điện thoại tới, mời Cố Tinh Trầm tới quán bar.
Ngành sản xuất trong giới tài chính, luôn có tiền có võ, dễ dàng có thể ngợp trong vàng son.
“ Anh Trầm, anh thật sự không đi sao?” Bên kia lại nói tiếp: “ Có mấy em gái học ngành phân tích rùa biển, cùng anh giống nhau, đều là thuộc phái Anh quốc, rất thú vị.”
Cố Tinh Trầm dựa lưng vào lan can ban công, hầu kết di chuyển, phun ra một ngụm thuốc: “ Không cần, mọi người chơi vui vẻ.”
“ Này này này….. Anh không đi, các em gái đều không muốn đi.”
Anh cũng không quan tâm.
“ Bận ở bên bạn gái sao?”
“ Tăng ca xong. Phải nghỉ ngơi.”
Bên kia trầm mặc vài giây, ý vị thâm trường: “ Anh Trầm, đều là đàn ông máu nóng hừng hực, anh cũng đừng có nghẹn quá, nhé?”
“ Dùng tay giải quyết nhiều, sẽ làm tổn hại thân thể!”
- --
Sau khi treo điện thoại, Cố Tinh Trầm dựa vào ban công tiếp tục hút nốt điếu thuốc.
Bên chân là bồn lục la lấy từ bên thành phố G.
Nhà ở trống vắng, sắc điệu lạnh băng, chỉ có bồn lục la màu xanh lục này tràn đầy sinh mệnh.
Đáng tiếc nó cũng chỉ đơn giản, không thể thay đổi cục diện. Nó giống như một ngọn đuốc hy vọng màu xanh lục rất nhỏ thắp sáng không gian đen tối bên cạnh chân người đàn ông, mỏng manh thiêu đốt.
Dập tắt thuốc lá xong, Cố Tinh Trầm cảm thấy mùi thuốc lá đã tan bớt, mới trở về phòng khách. Anh cầm lên khung mắt kính, dự định sẽ xem email một lát, đến mười một giờ sẽ ngủ.
105.
Anh xem xong, liền đi tắm, lên giường nghỉ ngơi.
Phòng ngủ u ám, cửa chớp có vài tia sáng nhàn nhạt tiến vào.
Không khí giống như mặt nước lặng, yên tĩnh tới mức lan tràn toàn bộ căn nhà.
Ban đêm.
Vừa trống vắng, vừa tối đen.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, di động đột ngột vang lên, lông mi Cố Tinh Trầm run rẩy, mở mắt ra, với tay cầm lấy di động ở tủ đầu giường nhìn màn hình hiển thị.
Sau đó đôi mắt bừng sáng.
“ Alo.”
Tiếng nói anh mang theo âm khàn khàn vừa ngủ dậy, rất nhẹ.
Bên kia chần chờ một giây, người phụ nữ hơi chút tâm tư hỏi: “ Anh ngủ rồi sao, Cố Tinh Trầm.”
“ Chưa.”
“ Vậy hiện tại anh…. Bận không?”
“ Không bận.”
“ Ồ.” Bên kia tựa như nhẹ nhàng thở ra.
Hai bên đều im lặng, Cố Tinh Trầm không mở miệng, chỉ chờ. Quả nhiên chưa tới vài giây bên kia liền không kìm nén được sự nhẫn nại vốn chẳng nhiều lắm, hỏi:
“ Chuyện đó, anh có thể tới đây không?”
“ Tôi…. có chút đói, muốn ăn…. cơm anh làm.”
Không có được câu trả lời ngay lập tức, bên kia lại bổ sung: “ Tôi vừa xuống máy bay về nước, bên ngoài không có cơm --- Chẳng qua nếu như anh không tiện, thì thôi….”
“ Tiện.”
Cố Tinh Trầm đánh gãy lời nói của cô: “ Chờ trong chốc lát, hiện tại liền tới ngay.”
- --
Lúc này nhà cũng không quá bừa bộn.
Hứa Anh từ trên sopha mềm đứng dậy, chống nạnh nhìn quanh phòng khách.
Tuy rằng mình vẫn luôn là đứa chẳng biết dọn dẹp bao giờ, nhưng để cho bạn trai cũ rất nhiều năm không liên hệ thấy mình lôi thôi như vậy, vẫn thấy chút ngượng ngùng.
Cho nên ngày hôm nay Hứa Anh đã để cho Mason đăng tin tìm người giúp việc, tới dọn dẹp cấp tốc.
Cô mặc áo thun rất lớn, quần đùi như ẩn như hiện trong áo, giống như không mặc quần, đôi chân trắng lung lay trong phòng khách, sau đó tới ban công, đem quần áo treo rất nhiều ở đó bỏ vào phòng ngủ.
Chuông cửa liền vang lên.
Hứa Anh đi dép lê, lạch cạch lạch cạch tới mở cửa.
Cửa bị đẩy ra, người đàn ông cao lớn đứng ở ngoài khung cửa.
Cố Tinh Trầm.
Một lần đối mặt, hai người đều cười với nhau một cái, rất khách khí.
“ Tới rồi sao?”
Cố Tinh Trầm quan sát Hứa Anh, bởi vì vóc dáng anh cao, cô không đi giày cao gót đứng trước mặt anh cảm giác chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
“ Ừm. Tới rồi.”
Hứa Anh cong môi cười một cái: “ Vậy mau vào đi.”
Hứa Anh cầm dép lê nam ra cho anh. Cố Tinh Trầm khom lưng thay giày.
“ Muốn ăn gì?”
“ Tùy anh thôi.”
“ Vậy tôi sẽ tự làm theo ý mình.”
“ Ừm.”
Hứa Anh cười một cái, Cố Tinh Trầm nhàn nhạt đáp lại.
- -- Cố Tinh Trầm bận rộn trong phòng bếp, Hứa Anh yên tâm thoải mái nằm liệt trên sopha, vừa ăn que cay, vừa gọi di động cho bạn bè.
Phòng bếp truyền tới khí nóng, cùng với tiếng vang máy hút mùi rất nhỏ. Cô nâng mặt nhìn về phía phòng bếp, bóng dáng cao lớn của người đàn ông.
Cố Tinh Trầm đang đem rau dưa từ trong túi lấy ra, trên người mặc áo sơ mi đơn giản kẻ ô vuông, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo kaki gió dài tới tận cẳng chân.
Bình thường đa số đàn ông đều không thể hold được loại áo gió dài này, bởi vì không đủ cao.
May mắn, chân Cố Tinh Trầm đủ dài.
Hứa Anh lấy Coca trên bàn trà mở ra uống một ngụm, nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Tinh Trầm rõ ràng, hơi tục tằng mà nghĩ:
Nhìn eo kia chân kia….
Phụ nữ muốn ngủ với Cố Tinh Trầm, chắc chắn là không ít.
- --
Thời điểm chờ canh sôi, Cố Tinh Trầm muốn hút thuốc, nhưng ngẫm lại đang có Hứa Anh, anh không muốn tỏ ra suy sút như vậy trước mặt cô, liền thôi.
Anh dựa lưng vào bệ bếp, xem Hứa Anh đang ở phòng khách.
Cô ngồi dưới ánh đèn vàng ấm áp, đôi chân trắng tùy ý gác lên nhau đặt trên sopha, đang cười đùa cùng bạn. Bạn bè cô thật sự rất nhiều, hơn nữa quan hệ tựa hồ đều không tồi, vui vẻ không thể dứt.
Thời điểm không ai thấy, ánh mắt Cố Tinh Trầm có chút lạnh nhạt, lười biếng.
Anh nhìn Hứa Anh một lát, sau đó nở nụ cười, trong veo.
Không sao cả.
Gọi thì tới đuổi thì đi thì có sao.
Không có tự tôn thì có sao.
Có thể ở cạnh nhau.
Là đủ rồi….
- --
Hứa Anh đã rất đói bụng, ngồi xuống liền ăn trước một chén cơm, sau đó tới chén thứ hai thế nào cũng không chịu ăn, nói sợ mập lên.
Cố Tinh Trầm cũng không thể khuyên nhiều, chỉ đành thôi.
Sau khi ăn xong, Hứa Anh có chút ngượng ngùng, liền giúp đỡ thu chén.
Cố Tinh Trầm nói không cần, cô lập tức liền ném xuống ngay.
Cố Tinh Trầm ở trong lòng hơi cười nhạt một cái, phát hiện: Hóa ra bộ dạng trưởng thành của cô gái của anh, tuy rằng lòng dạ thâm sâu, nhưng bản chất vẫn chỉ là Hứa Anh kia mà thôi.
Chỗ tốt, chỗ hư, chẳng thay đổi chút nào.
Sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ, thời gian cũng không còn sớm.
“ Vậy…. Tôi đi đây.”
Cố Tinh Trầm cầm áo gió trên sopha tới cửa đổi giày, Hứa Anh buông di động, đi tới chỗ Cố Tinh Trầm: “ Không ngồi một lát sao?”
“ Đã gần một giờ.” Cố Tinh Trầm nhìn cô, nhàn nhạt cười một cái.
Hứa Anh đứng bên cạnh, đôi tay ôm cánh tay hơi lạnh, mắt to linh động nhìn Cố Tinh Trầm đổi giày: “ Cũng phải, ngày mai anh còn phải đi làm, không giống tôi, gần đây đều là dân thất nghiệp lang thang….”
Cố Tinh Trầm chôn đầu, tựa hồ anh vừa cười một cái rất nhẹ, cũng rất khách khí.
Hứa Anh nhấp miệng: “ Vậy…. Đi đường chậm một chút.”
“ Ừm.”
“ Đêm nay cảm ơn anh, bằng không tôi sẽ đói bụng.”
Cố Tinh Trầm đem dép lê chỉnh tề đặt bên cạnh, nghe vậy động tác hơi dừng lại, sau đó đứng lên, nhìn xuống cô: “ Không sao, lần sau đói bụng thì lại gọi cho tôi.”
Hứa Anh không nói gì, hơi câu môi, cùng Cố Tinh Trầm nói “ Tạm biệt”, sau đó nhìn anh đi vào thang máy, biến mất.
Hứa Anh dựa vào khung cửa đứng trong chốc lát, bên chân con mèo dựa vào, cọ cẳng chân cô, lông xù xù ấm áp.
Mày từ từ nhíu lại, bỗng nhiên Hứa Anh sửa lại ý định, xoay người cầm chìa khóa trên tủ giày khóa cửa vào thang máy.
Cố Tinh Trầm tới gara, xe anh rất dễ tìm, ở ngay bên cạnh thang máy. Anh đứng ở xa xa mở khóa xe, đi qua, duỗi tay kéo cửa xe.
Cửa xe vửa kéo ra, bỗng nhiên có một đôi bàn tay trắng nõn ở sau lưng vươn tới “ Ầm.” Đóng lại cửa xe.
“ Đã trễ thế này, không bằng anh ỏ lại đi.”
Đôi mắt đen thuần của Cố Tinh Trầm bỗng sáng rực lên, từ cửa sổ pha lê nhìn thấy bóng Hứa Anh sau lưng, cô lùn hơn anh rất nhiều, đôi mắt xinh đẹp ngẩng đầu nhìn sườn mặt anh.
Hứa Anh chạy tới, cho nên nói chuyện có chút hổn hển: “ Nghỉ ngơi một chút, Cố Tinh Trầm.”
Cố Tinh Trầm đưa lưng về phía Hứa Anh, trái tim hơi nhảy lên…. Có chút loạn nhịp: “ Vậy, tôi ngủ ở giường, hay là sopha.”
Hứa Anh cười cười một cái, đuôi mắt trời sinh đã có chút câu người: “ Xem anh lần trước…..ngủ giường có vẻ không quen nhỉ.”
Cô nói xong, liền đụng phải đôi mắt thuần đen của anh, có chút ý cười.
Anh nói: “ Quen.”
Sau đó, Hứa Anh ôm cánh tay, môi cong lên: “ Vậy được"