• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit #Salim

Beta #Kumoe

Cố Tinh Trầm vừa mới mở cửa, Hứa Anh liền ném hành lý chui vào, không mời mà đến, mặt dày. Còn tự mình tìm sopha ngã xuống ngủ.

Cố Tinh Trầm đứng ở cửa nhìn cô một cái, sau đó bật sáng chiếc đèn nhỏ ở trong phòng khách, đi ra ngoài mang rương hành lý của cô kéo vào.

Hứa Anh lúc này đã ngủ trên sopha rồi, Cố Tinh Trầm lúc này uốn đầu gối ngồi xổm xuống, ngón tay hơi gẩy sợi tóc trên người phụ nữ.

Giờ khắc này, anh mới có thể hoàn toàn xác định, đây là cô.

" Hứa Anh."

" Em ngủ rồi sao."

Vẫn không có động tĩnh.

Cố Tinh Trầm hơi khịt mũi một chút, nhịn không được dùng ngón tay vén tóc bên tai của Hứa Anh sang.

Tâm tình, có chút phức tạp.

Nguyên bản anh đã quyết định xong, kết thúc đoạn quan hệ mập mờ ở chung này, đối mặt với tương lai những ngày tháng sống một mình.

Chỉ là.....

Anh hoàn toàn không hề nghĩ tới, thế mà Hứa Anh sẽ trở lại tìm anh.

" Hứa Anh, em nói xem, anh nên bắt em làm sao bây giờ...." Cố Tinh Trầm tự lẩm bẩm.

Lúc đầu, anh chỉ muốn làm bạn bè mà thôi, chỉ muốn.... Ngẫu nhiên gọi cho cô một cuộc điện thoại, nhìn thấy mặt, ngẫu nhiên thu hoạch được chút ấm áp từ trên người cô, lặng lẽ hạnh phúc.

Chỉ là, sự tình hiện tại đã hoàn toàn thoát khỏi tầm khống chế.

Bọn họ, lại xảy ra quan hệ.

Làm bạn bè.... Dường như không có khả năng.

Năm học cấp ba kia anh sớm đã quyết định tốt, thả cho cô tự do, thành toàn cho cuộc sống tốt đẹp của cô.

Bởi vì, anh thật sự không phải người tốt.

Cho dù có là hiện tại đi nữa, dục vọng anh muốn bá chiếm cô hoàn toàn không ít hơn năm đó.

- -- Không dám xem phim điện ảnh của cô trên TV, không dám thấy cô cùng người đàn ông khác diễn vai tình nhân, không dám xem tin tức giải trí, những bạn trai tai tiếng lung tung rối loạn của cô....

Gần đây, bệnh tình của anh có chút tái phát, có khi còn xuất hiện ảo giác, Phí Lương Sơn, hoặc là bồn tắm tràn đầy máu năm đấy, cứ tới thời điểm ảo giác tựa hồ nơi nơi đều là những bóng dáng ấy, không cách nào khống chế.

Trừ bác sĩ tâm lý, anh không cho bất luận ai biết. Bởi vì tới chính anh, cũng cảm thấy mình là một tên bệnh tâm thần.....

Cố Tinh Trầm thở dài, sau đó nhẹ nhàng hôn lên gương mặt cô: " Hứa Anh, em thật sự không nên tìm anh nữa."

" Trực giác của em rất đúng."

" Anh, thật sự là hố lửa, nếu em thông minh thì nên cách anh xa ra một chút."

Thu dọn giường đệm trong phòng ngủ gọn gàng, Cố Tinh Trầm đi ra ôm Hứa Anh vào, đặt trên giường của mình. Thời điểm cúi đầu, nhịn không được khom lưng, hạ xuống đôi môi đỏ của người phụ nữ.

Vừa mới hôn chưa được hai cái, Hứa Anh liền nhắm mắt lại bắt đầu kháng nghị: " Không, không không không.... Ngạt thở quá...."

Cô lật qua lật lại đưa lưng về phía anh, tỏ vẻ từ chối.

Cố Tinh Trầm bất đắc dĩ cười một cái: " Được, không hôn em nữa, đừng trốn."

Anh duỗi tay kéo chăn đắp cho cô, sau đó tự mình đi tắm rửa.

Được một lúc, Hứa Anh bị một cơn khát mãnh liệt đánh thức, ngồi dậy tìm nước uống.

Phòng xa lạ, lại không bật đèn, tự cô thấy mơ màng hồ đồ, liền nghe thấy tiếng nước xối trong phòng tắm.

Theo bản năng khát nước, thúc đẩy cô đi theo tiếng nước kia.

Cố Tinh Trầm ngửa đầu xoa bọt, cửa phòng tắm đột nhiên " Ca" vang lên, cửa.... Mở ra?!

Anh hoàn toàn kinh ngạc.

Cửa bị đẩy ra một nửa, có khí nóng từ bên ngoài nhập vào. Hứa Anh đứng ở kẹt cửa, buồn ngủ mà nhìn Cố Tinh Trầm, đôi mắt bởi vì chưa thích ứng được với ánh sáng mạnh nơi hơi híp: " Cố..... Tinh Trầm?"

Cố Tinh Trầm: "..... Ừ."

Hứa Anh nói: " Em muốn uống nước, nhưng không tìm thấy máy lọc nước."

Cố Tinh Trầm: "...... Chờ một lát, anh tắm xong sẽ lấy cho em."

Tầm mắt tương giao.

Đỉnh đầu Cố Tinh Trầm có vòi hoa sen phun ra một cột nước trong suốt, đem bọt biển dính trên tóc ngắn của anh rửa đi sạch sẽ.

Cố Tinh Trầm dùng tay lau tóc sau đầu. Tóc ngắn đen nhánh chỉnh tề, giống như thường ngày rất chú ý từng ly từng tý trên tóc.

Dòng nước cọ rửa xong, làn da trắng nõn, ngũ quan lập thể sắc nét. Hứa Anh hơi chút tỉnh táo, nhìn Cố Tinh Trầm, chớp chớp đôi mắt. Có chút ý cười.

Cô không nói lời nào, ánh mắt làm người khác cảm thấy quẫn bách.

Cố Tinh Trầm mặt hơi nóng, thanh âm trầm thấp: " Hứa Anh, em ra ngoài trước, nhớ đóng cửa."

" Ồ, anh ngượng sao." Hứa Anh nhìn trên nhìn dưới, ánh mắt có chút nghiền ngẫm, bắt lấy then cửa phía trước nói: " Cố Tinh Trầm, anh.... Cũng thật không tồi."

"............"

Cố Tinh Trầm cúi đầu, sắc mặt bình tĩnh nhưng gương mặt có chút hồng lên. Mu bàn tay che mũi.

- -- Vậy là, anh đang bị cô đùa giỡn sao?

- --

Thời điểm Hứa Anh ngồi ở sopha phòng khách chờ đợi, hai chân đi dép lê, trong đầu là phong cảnh của Cố Tinh Trầm trong phòng tắm vừa rồi. Rầu rĩ cười một chút, cô nghĩ: " A, người đàn ông Cố Tinh Trầm này, đánh kinh ngạc thật."

Thời điểm anh mặc mũ áo chỉnh tề ở bên ngoài, tuyệt đối không thể tưởng tượng được ở sau lưng thời điểm đơn độc ở bên anh có bộ dáng gì.

Ngày đó sự tình ấy tuy rằng cô say, nhưng việc đại khái vẫn nhớ rõ ràng.

Hứa Anh ngửa đầu dựa vào sopha, nhớ tới rất nhiều năm trước, cũng ở thành phố C, ở phòng khách sạn, bọn họ ở trong cùng một cái chăn bông, thiếu niên ấy hôn cô, cau mày, gương mặt thanh tú đẹp trai có bộ dạng cực lực ẩn nhẫn, nhưng vẫn cười với cô ôn hòa sạch sẽ, hai người nằm cách nhau khoảng cách.

Lúc đó đôi mắt thiếu niên hơi rũ, lông mi giống như những chiếc lông vũ màu đen, anh dùng ngón tay thon dài nâng mặt cô dậy, khàn giọng mà nói với cô: " Hứa Anh, tớ yêu cậu."

Cố Tinh Trầm rất ít khi biểu đạt suy nghĩ của mình, đó là lần đầu tiên Cố Tinh Trầm nói với cô ba chữ ấy.

Tuy rằng Cố Tinh Trầm nói, nhưng kỳ thật cô đều biết, lúc ấy trong đầu anh chân chính suy nghĩ gì.

Thiếu niên của cô, văn nhã, nhưng lại có chút hư.

Thời tiết ấm lên, có tiếng côn trùng kêu vang từng đợt, đêm khuya càng thêm tĩnh lặng. Ở trong phòng khách từ từ đi lại, phát ra tiếng vang nhỏ.

Dép lê hở mũi lộ ra mũi chân trắng nõn, dừng ở trên sàn nhà vang lên một tiếng.

Hứa Anh nghĩ lại một chút, năm kia, Cố Tinh Trầm hình như mới mười lăm mười sáu tuổi.

Là một, thiếu niên có ánh mắt sạch sẽ, mảnh khảnh, mái tóc sạch sẽ màu đen.

Đảo mắt, đã qua nhiều năm như vậy.....

Hơi nước trong phòng tắm tỏa khắp, ánh sáng hơi mông lung.

Gương bịt kín một tầng khí trắng, ảnh ngược mơ hồ, thân ảnh cao lớn.

Bên ngoài có người chờ uống nước, Cố Tinh Trầm cũng không dám trì hoãn lâu, đàn ông làm việc đều khá nhanh, vài phút anh liền tắm xong đi ra ngoài, liền thấy Hứa Anh đang ở bên sopha chơi dép lê của mình.

Anh nhìn thoáng qua, trực tiếp tới phòng bếp cầm ly pha lê sạch sẽ trong ngăn tủ, mở nước ấm, đổ nước cho Hứa Anh.

Sau khi uống nước, ngược lại Hứa Anh không còn buồn ngủ, đảo quanh trong phòng khách nhìn đông nhìn tây, khi thì xem sách trên bàn trà bút máy.

Cố Tinh Trầm để cô làm loạn, tự mình ngồi xuống ở sopha, lấy khăn lông xoa xoa tóc ngắn ướt át.

" Nhà anh quá trống trải Cố Tinh Trầm."

Cố Tinh Trầm nhìn bóng dáng Hứa Anh ôm cánh tay nhìn đông nhìn tây.

" Đàn ông không có quá nhiều đồ đạc."

Hứa Anh gật gật đầu, nhỏ giọng nói thầm: " Vậy chứng tỏ anh là người thiếu phụ nữ lâu ngày...."

" Thiếu cái gì?" Thanh âm cô nhỏ, Cố Tinh Trầm nghe không rõ.

" Không có gì."

Hứa Anh nghiêng đầu ngó khăn lông trên tay Cố Tinh Trầm. Anh vừa tắm xong, đầu ngón tay đặc biệt sạch sẽ.

Cố Tinh Trầm lau xong tóc, đem khăn lông gấp xong đang muốn đi cất, liền ngửi thấy một mùi hương nước hoa nhàn nhạt.

Quay đầu lại, liền đối mặt với gương mặt ghé sát lại tươi cười với Hứa Anh.

Hứa Anh cười có rất nhiều loại, hiện tại loại này Cố Tinh Trầm cảm thấy có chút hư....

" Em đi tắm. Anh ngoãn ngoãn ngồi xuống chờ em nhé?"

Cố Tinh Trầm kinh ngạc, không biết có phải mình hiểu sai ý hay không.

Hứa Anh véo chóp mũi anh, sau đó ba bước quay đầu lại một lần, đôi mắt cười tinh quái, sáng long lanh.

Cố Tinh Trầm nhìn cô chui vào phòng tắm của mình.

Anh đưa tay sờ lên ngực, tự ý thức được nhịp đập của mình có chút nhanh.

- -- Cho nên, rốt cuộc có phải anh hiểu sai ý hay không?

- -- Lần này, Hứa Anh không có say mà.....

Hứa Anh tắm rửa chậm bao nhiêu phiền toái bao nhiêu Cố Tinh Trầm vẫn luôn biết, phỏng chừng cô không thể ra ngay lập tức được, anh liền tới thư phòng. Từ hộp mắt kính lấy kính đeo lên, cầm một quyển sách tiếng Pháp trên kệ sách xem.

Anh đọc sách nhập tâm, không chú ý tới người phụ nữ đi chân trần đi vào, tới tận khi sách trong tay bị lấy mất.

" Tối đến nơi rồi, còn đọc sách làm gì."

Hứa Anh ngắm bìa mặt, toàn những chữ rối loạn, cũng không phải tiếng Anh, không biết là cái thứ gì. Cô biết khó mà lui, sau đó rất mau bỏ qua không nhìn thêm một cái. Đồ mà Cố Tinh Trầm dùng, người bình thường đúng là không thể hiểu.

Ánh mắt Cố Tinh Trầm thuận thế dừng ở người phụ nữ không biết đã đứng bên cạnh từ khi nào, Hứa Anh mặc áo tắm dài của anh, cổ áo hơi mở.

Da thịt tuyết trắng, tóc đẹp hơi ướt, xinh đẹp mê người không thể cứu vãn.

Cố Tinh Trầm nhíu mày: "..... Hứa Anh."

Hứa Anh cười một chút, ở thời điểm người đàn ông dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, khom lưng ôm lấy cổ anh: " Gọi em làm gì."

Sau cổ Cố Tinh Trầm có tóc ngắn chỉnh tề, đâm vào làn da tay của cô hơi ngứa, thời điểm Hứa Anh vùi đầu, tóc dài tản trên vai người đàn ông.

" Cố Tinh Trầm, hóa ra anh thích làm ở thư phòng à." Chiếc mũi cô có tiếng cười nhẹ nhàng: " Không hổ là anh trai học bá, đam mê cũng đặc biệt...."

Mắt cô to, tươi cười vừa ấm áp vừa kiều diễm.

Anh nhìn cô vài giây, không nói gì, Hứa Anh đang muốn làm gì, kết quả cằm bị đối phương nắm mất, cũng không thể nói ra được.

Cố Tinh Trầm hôn lên môi cô.

Bên cạnh, khung mắt kính của người đàn ông bị đặt lên quyển sách, thấu kính trong suốt thuần tịnh. Gió từ cửa sổ thổi vào, vòng quanh phòng đọc sách, thổi bay vài trang sách.

Trong những trang sách là chữ viết thanh tú cứng cáp của Cố Tinh Trầm, từng nét bút, nghiêm cẩn, sạch sẽ xinh đẹp.....

Đêm đã khuya.

Hứa Anh ngửa đầu nhìn trần nhà, nghe thấy tiếng trang sách bên cạnh bị gió thổi rì rì, có chút cười bễ ngễ.

Vậy nên, Cố Tinh Trầm một chút lực chống cự với cô cũng không có không.

- --

Nửa đêm canh ba, mèo già ở trong phòng khách ăn đồ ăn, phát ra âm thanh nho nhỏ.

Hứa Anh vô lực mà nằm trong khuỷu tay Cố Tinh Trầm bất động.

Cố Tinh Trầm một đầu đều là mồ hôi, cầm áo khác treo trên ghế tựa lưng bao lấy cô, sau đó đặt cô lên giường đắp chăn đàng hoàng, hiện tại vẫn là mùa xuân, ban đêm có chút lạnh.

Kỳ thật Hứa Anh vẫn có ý thức, cô chỉ lười động đậy mà thôi. Từ nhỏ Cố Tinh Trầm đã chăm sóc cô, mỗi khi ở bên nhau, liền nhịn không được ỷ lại vào anh.

Sau khi buồn ngủ, tới suy nghĩ cô cũng thấy lười.

Trong đầu, là gương mặt thật lạnh của Cố Tinh Trầm vừa nãy, thường ngày anh ôn hòa, nhưng tới thời điểm làm thật sẽ rất nghiêm túc.

Rất văn nhã, cũng rất bại hoại.

A.....

Mèo già trong phòng khách nghịch một hồi, cũng mệt mỏi đi ngủ.

Lần này Hứa Anh thật sự ngủ. Cố Tinh Trầm lại không ngủ nổi, nhìn Hứa Anh ngủ yên, áy náy, lại có chút sung sướng.

Cố Tinh Trầm cảm thấy chỉ số thông minh của mình vẫn là đủ, ý tứ của Hứa Anh, anh mơ hồ đoán được.

- -- Có khả năng cô ấy muốn ngủ cùng mình, nhưng lại không muốn phụ trách.

Cùng với, bạn gái cũ thoạt nhìn thông minh của anh, tựa hồ lại rơi vào bẫy rập " Chăm sóc" " Yêu thương" của anh.

Lòng tham mà, muốn được anh yêu thương.

- --

Mấy ngày gần đây công ty rất bận, thường xuyên có công việc đột xuất. Nước ngoài vừa gửi tới một phần tư liệu, yêu cầu Cố Tinh Trầm đồng ý ký tên, Cao Dịch liền giao cho Sally.

Buổi chiều ba giờ, Sally ôm tư liệu, giống như thường ngày, tìm tới cửa. Cô ấn chuông cửa, bên trong không có động tĩnh.

Sau đó tự mình hồ nghi, cửa liền mở, cô dùng vẻ mặt cung kính gọi một câu " Cố tổng", liền im bặt.

" Cô tìm Cố Tinh Trầm?" Hơi thở của Hứa Anh hơi đáng sợ.

Sally kinh ngạc đến ngây người: ".........???"

Sally nhìn lại biển số nhà, lại nhìn Hứa Anh --- Mặc váy liền áo, chân lộ ra không khí. Sau đó nhận ra thân phận của Hứa Anh: Này này này, đây không phải là nữ minh tinh đang hot gần đây sao??!!!

" Hứa..... Hứa Anh? Cô, cô là Hứa Anh?"

Hứa Anh nhìn biểu tình kích động của đối phương, hiểu được, hóa ra là fans của mình. Vì vậy hào phóng mà chào hỏi với Sally: " Tôi là Hứa Anh. Chào cô."

" Ai vậy."

Cố Tinh Trầm đi tới, ngày thường quần tây áo sơ mi vuông vắn sạch sẽ tới không có nếp nhăn, hiện tại lại có chút loạn, cổ áo mở ra vài nút....

Tầm mắt Cố Tinh Trầm, vừa vặn đụng phải bí thư đứng ngoài cửa.

Hai người đều hơi kinh ngạc.

" Bang" Sally làm rơi tư liệu trên tay xuống, nội tâm chỉ có một ý nghĩ: Thôi xong!

Sally cảm thấy mình giống như đã làm ra chuyện ngu xuẩn! Vậy là không liên hệ trước đã tới gõ cửa nhà người ta.

Cô gian nan mà nở ra một nụ cười, luôn miệng giải thích: " Cố tổng, văn kiện này rất gấp cần anh ký tên, tổng giám Cao nói chuyện này rất cấp bách, tôi.... Tôi mới mạo muội tới quấy rầy."

Cố Tinh Trầm nhận tư liệu cùng bút máy ngoài cửa, liền ký tên của mình, liếc mắt nhìn một cái, không nói chuyện.

Sally có chút quen: CEO này, nhìn thoáng như văn nhã ôn hòa, kỳ thực cá tính rất xa cách lãnh đạm.

Thời điểm cô để cho lãnh đạo ký tên, lặng lẽ nhìn trong phòng.

Hứa Anh đang ngồi trên sopha khoanh chân lại, chơi di động. Thoạt nhìn khá bình thường.

Nhưng tầm mắt Sally hơi kinh ngạc, bởi vì tren sopha, rơi rụng quần áo phụ nữ cùng đàn ông. Trong đó cô thấy được, là một bộ váy màu đen bằng ren hở hang, hơn nữa, còn bị xé rách.....

Sally giật mình, nhìn Cố Tinh Trầm đang an tĩnh cầm bút máy viết chữ --- Sạch sẽ văn nhã, rõ ràng là bộ dạng đoan chính. Khó có thể tin.

- -- Sở thích của Boss~ Cũng quá là cay.

- -- Trời ơi trời ơi!

- --

Sally dường như chạy từ trong nhà Cố Tinh Trầm đi ra. Thời điểm cô trở về công ty còn vẫn đang khiếp sợ hoảng hốt tinh thần, đồng nghiệp chào hỏi với cô cô cũng không để ý.

Cao Dịch nhận lấy xấp tư liệu từ trong tay Sally, mở tới trang nhìn chữ ký của Cố Tinh Trầm, vừa lòng gật đầu, sau đó phát hiện Sally không thích hợp: " Sao vậy, chị gái, mất hồn mất vía gì?"

Sally hoàn hồn, nhìn mắt Cao Dịch, rối rắm một chút rồi nói: " Trước kia anh nói, Hứa Anh câu dẫn sếp, còn nhớ không?"

" Ồ, đã là chuyện bao lâu rồi." Cao Dịch thấy kỳ quái: " Làm sao vậy? Đột nhiên lại nhắc tới cái này."

Sally ngưng trọng thấp giọng nói:

" Tôi nói cho anh biết, Boss.... Hình như bị người ta câu mất rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK