Trúc Thanh đẩy cửa tiến vào phòng, cúi người hành lễ: "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân sai người đến gọi người trở về nghỉ ngơi."
Tân Minh Tuyên vẫy tay, bực bội nói: "Ngươi đi bẩm báo một tiếng, nói tối nay ta có việc, không trở về."
Trúc Thanh gật đầu, xoay người đi hậu viện.
Sáng sớm hôm sau, Tân Minh Tuyên mới được ăn mấy miếng cho bữa sáng, liền có hạ nhân đến báo, nói người của quan phủ tới muốn thanh tra và tịch thu tài sản chỗ ở của Đại lão gia, kêu một chủ sự qua bên đó.
Tân Minh Tuyên kinh ngạc, buông bát đũa xuống vội vàng rời đi.
"Lăng Nhã Các" đã bị đoàn quan binh vây quanh, dẫn đầu chính là hữu thiêm ngự sử Trần Lãng và tả tự thừa Diệp Thần Vũ của Đại Lý Tự.
Khi Tân Minh Tuyên đến, hai người đang nói cười, "Hai vị đại nhân." Hắn chắp tay hành lễ, rất khiêm tốn, mệt mỏi.
Hôm nay là hưu mộc, hắn chỉ mặc một chiếc trực xuyến (*) cũ màu tím nhạt. Nhìn thấy tinh thần có chút sa sút.
(*)trực xuyến (直缀): là loại áo gần giống với áo cà sa.
Diệp Thần Vũ giương mắt nhìn hắn, khuôn mặt tươi sáng bỗng trầm xuống, chân bước đi về phía Tân Minh Tuyên, cánh tay nặng nề đặt lên vai hắn, cười nói: "Với quan hệ của chúng ta, cần gì phải khách khí như vậy?"
Tân Minh Tuyên chỉ cười, không nói gì.
Mặc dù Trần Lãng là bè đảng của Hạ Cần, nhưng tầm mắt rất linh hoạt, trước khi hắn đến Tân gia, đã tìm hiểu rõ ngọn nguồn. Lão trượng nhân (*) của Tân Đức Trạch là lễ bộ thượng thư, con trai là biên tu (*) của viện Hàn Lâm, thông gia là vốn là hữu thị lang của công bộ... Một gia tộc hiển quý, trước mắt lại có giao tình với phủ trấn quốc tướng quân...
(*)Lão trượng nhân: phụ thân của vợ
(*)Biên tu: sử quan thời xưa
Nói không chừng một ngày nào đó Tân Đức Trạch được xử vô tội tha bổng, Hạ thủ phụ không sợ gia tộc như vậy, nhưng hắn đắc tội không nổi.
Nghĩ đến đây, Trần Lãng bước nhanh tiến lên, chắp tay nói: "Tân biên tu khách khí rồi, tại hạ chỉ là phụng mệnh làm việc, nếu có chỗ nào đắc tội mong người đừng trách tội."
"Đâu có, người quá khách khí rồi." Tân Minh Tuyên vừa nói chuyện, rồi bảo hạ nhân đi dâng trà.
Bộ dạng Diệp Thần Vũ uể oải tựa vào người Tân Minh Tuyên, làm bộ để cho hắn dẫn mình đi xem cảnh quan ở bên cạnh. Ngay lúc hai người vừa mới xoay người, hắn thấp giọng nói: "Lúc sáng sớm, bá phụ mới được đưa đến Đại Lý Tự, thấy tinh thần của ông ấy vẫn tốt, không phải chịu hình nặng."
Tân Minh Tuyên giật mình, nói một câu cảm ơn.
Diệp Thần Vũ vỗ vỗ bả vai hắn, xoay người đi về phía Trần Lãng, cười nói: "Trần đại nhân, trà này mùi vị thế nào?"
"Mùi hương nức mũi, rất ngon."
Diệp Thần Vũ cười ha ha, đi vỗ bả vai hắn, "Vậy Trần đại nhân nên uống thêm vài chén."
Nụ cười của người thanh niên thật sự là quá tươi sáng, Trần Lãng bị choáng váng trong phút chốc.
Qua khoảng hai trản trà (*), một tiểu thủ lĩnh mặc áo trình tử (*) kè sát bên tai Trần Lãng nói mấy câu. Hắn suy nghĩ một lúc, đứng dậy và nói với Tân Minh Tuyên: "Vẫn còn công vụ chưa làm, nên tại hạ không làm phiền nữa."
(*)Hai trản trà: 1 trản trà=10 phút.
(*)Trình tử: quần áo của tầng lớp trí thức thời Minh.
"Mời Trần đại nhân."
Tần thị từ xa nhìn con trai cả đưa quan viên ra khỏi phủ, cảm thán nói: "Tuyên nhi thật sự có triển vọng."
Nhũ mẫu Hứa thị an ủi nói: "... Đại thiếu gia là một người có bản lĩnh, người cũng nên nghỉ ngơi một chút. Đêm qua trở về từ Tần gia đến bây giờ người vẫn chưa ngủ."
"...... Đợi Tuyên nhi một chút, ta còn phải mang lời của phụ thân nói với nó nữa."
Tân Minh Tuyên tiễn người trở về, liền nhìn thấy Tần thị đứng gần cửa thuỳ hoa. Hắn tiến lên một bước, dìu nàng: "Mẫu thân, sao lại ra ngoài sớm như vậy? Sao người không nghỉ ngơi thêm."
Tần thị thở dài, thay con trai chỉnh lại cổ áo, "Ở trong phòng đợi rất khó chịu, nên đi ra ngoài."
Hai mẫu thân con đi về phía "Niệm Từ Uyển", Tần thị nói: "Ngoại tổ phụ của con có vài câu muốn ta truyền đạt đến con. Nói rằng tất cả mọi việc đều phải chờ đợi thời cơ, không nên vội vàng."
Tân Minh Tuyên gật đầu nói vâng, rồi nói với Tần thị về chuyện phụ thân ở trong tù như thế nào.
Trong "Vọng Nguyệt Các", Tân Đức Dục đang giáo huấn hai đứa con trai, đại khái ý là bảo cho bọn họ nên tập trung học hành, đừng vì chuyện trong phủ mà phiền tâm.
"Phụ thân, Đại bá phụ sẽ được thả ra khỏi tù không?" Tân Minh Dương hỏi.
Tân Đức Dục ngẩng đầu nhìn đứa con trai lớn, giọng điệu kiên định: "Được." Nói xong, ông liền rời đi, trong tiệm có chuyện vô cùng khẩn cấp đang chờ xử lý.
Lý thị nhìn các con trai ra khỏi "Vọng Nguyệt Các", quay đầu lại nói chuyện với đại nha đầu Phẩm Nhi: "Đấu với Tần thị hơn nửa đời người, giờ phút này, ta ngược lại thấy nàng ấy thật đáng thương. Không nói đến chuyện không có con trai ruột, Đại ca lại bị lâm vào cảnh ngục tù. Còn bị hai thị thiếp nhìn chằm chằm như hổ đói... Cuộc sống nàng ấy cũng rất khó khăn."
Phẩm Nhi cầm áo màu xanh nhạt hai lớp với vạt áo đối xứng tay áo hẹp hầu hạ nàng mặc y phục, "Đại thái thái cũng không dễ dàng, Nhị thái thái nếu rảnh rỗi thì đi nói chuyện với bà ấy, khuyên bảo vài lời, Đại thái thái chắc chắn sẽ nhớ đến điểm tốt của người."
"Mỗi ngày đều chép Kinh Phật, đạo lý này ta vẫn hiểu..." Lý thị thổn thức nói: "Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đều là người một nhà có thể nào là kẻ thù."
Qua một vài ngày nữa, sắp kết thúc tháng tám, một cơn gió thổi mang theo tiếng xào xạc của mùa thu. Trên con đường rợp bóng cây của Tân phủ có không ít lá cây, mấy gã sai vặt cầm chổi và dụng cụ hốt rác đang dọn dẹp. Giữa hai người ngay cả hứng thú nói cười cũng không có, Đại lão gia bị bắt, bọn họ cũng sầu muộn theo.
Buổi chiều giờ Dậu (*), Cố Vọng Thư ngồi xe ngựa đến Tân phủ gặp Tân Minh Tuyên.
(*)Giờ Dậu: từ 5 giờ đến 7 giờ chiều
Nắng chiều có màu như máu, hào quang đầy trời. Hai người ngồi ở phòng khách, nha đầu dâng trà lên liền lui ra ngoài.
Cố Vọng Thư nhấp một ngụm trà, nuốt xuống: "Hình bộ thẩm vấn Đại ca suốt đêm, hồ sơ của ông ta xem qua, có rất nhiều điểm nghi vấn và chỗ lầm lẫn."
"Nói cách khác, quả thực là có người cố ý vu cáo hãm hại."
"Trước mắt, Hình bộ đã đem người áp giải đến Đại Lý Tự, không chịu hình phạt gì, ngươi không cần lo lắng." Sắc mặt Cố Vọng Thư không tốt lắm, đôi mày cực kỳ thanh tuấn có chút chán nản. Hắn tiếp tục: "Trong hai ngày này, ta sẽ cố gắng thâm dò tâm ý của Hoàng thượng từ bên cạnh."
Tân Minh Tuyên đứng dậy hành lễ: "Đa tạ Tứ thúc."
Cố Vọng Thư xua tay: "Đứng dậy đi." Dừng một chút rồi hỏi: "Hà nhi thế nào rồi?"
“...... Vẫn như cũ, sức khỏe không tốt, vẫn thường phải uống thuốc." Tân Minh Tuyên lại rót đầy tách trà cho Tứ thúc.
Cố Vọng Thư không nói gì, ngón trỏ tay phải vô thức gõ nhẹ vào mặt bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Tiểu thư, Tứ gia tới rồi, đang ở trong phòng khách nói chuyện với Đại thiếu gia." Vân Linh từ bên ngoài đi vào trong phòng, nói chuyện với Tân Hà đang tịnh tâm ngồi trên giường thêu hầu bao.
"Tứ thúc?"
"Vâng, nô tỳ cùng mấy bà già đi đến tổng quản tiền viện lấy gạo và mì dùng thường ngày, khi đi ngang qua cửa thuỳ hoa đã nhìn thấy."
Tân Hà do dự một chút. Vì sao Tứ thúc không vui, nàng suy nghĩ một đêm, đại khái đã hiểu rõ.
Dù sao kiếp trước cũng đã qua đi, cuộc sống trước mắt mới là quan trọng nhất. Tứ thúc vẫn luôn đối xử tốt với nàng, đặc biệt tốt, nàng nên thử tin tưởng hắn.
Chỉ là, trong lòng cảm giác rất phức tạp không thể nói rõ, suy cho cùng trong lòng cảm thấy hổ thẹn nhiều hơn vì đã lợi dụng hắn.
"Ta đi tìm Tứ thúc." Tân Hà xoay người xuống giường, mang giày rồi đi ra ngoài.
Vân Linh nhìn Vân Đóa một cái, hai người liền đi theo. Trong phủ đang rối loạn, các nàng hầu hạ Đại tiểu thư càng phải tận tâm tận lực hơn một chút.
Khi Tân Hà tới phòng khách, Cố Vọng Thư đang nói lời tạm biệt với Tân Minh Tuyên, thấy nàng bước vào sân, ánh mắt có chút lãnh đạm.
"Tứ thúc." Nàng bất chấp còn có người khác ở đây, đi nắm tay hắn. Muốn lấy lòng người khác, nhất định phải có bộ dạng của kẻ lấy lòng.
Tân Minh Tuyên sửng sốt, mí mắt phải nhảy hai cái.
Hắn vẫn chưa nói gì, em gái đã mở miệng: "Ca ca, huynh đi ra ngoài một lát, muội muốn một mình nói chuyện với Tứ thúc."
Tân Minh Tuyên nhìn Tứ thúc không có dị nghị, bèn xoa xoa trán nàng, xoay người đi ra ngoài.
Cả phòng khách trống rỗng lại yên tĩnh, hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ nhỏ ở phía tây chiếu vào hai cái bóng một cao một thấp gắn bó chặt chẽ lại với nhau. Trông có vẻ rất thân mật.
"Tứ thúc." Tân Hà lắc lắc bàn tay to có thể khung xương rõ ràng của hắn, âm thanh yếu ớt, mềm mại.
Cố Vọng Thư nhắm mắt lại, rõ ràng còn đang tức giận với nàng, nhưng trái tim mềm nhũn rối loạn.
"Đến hỏi việc của phụ thân nàng phải không? Ta hứa ông ta sẽ tốt đẹp như mới..." Hắn giả vờ lạnh lùng.
Tân Hà nhìn hắn nghiêng người đứng, cũng không muốn cúi đầu nói chuyện với nàng, hình như còn đang tức giận chuyện tối hôm qua. Nàng suy nghĩ một lát, buông tay Cố Vọng Thư ra, nhẹ nhàng đặt ghế trên mặt đất, sau đó lại trèo lên cao.
Cố Vọng Thư nghĩ là bởi vì nàng đã nghe được tin tức của Tân Đức Trạch, buông tay ra nên thấy thất vọng, không đề phòng bị người khác dùng tay nâng lên mặt.
"Tứ thúc, ta không hỏi chuyện của phụ thân."
Hắn thấy tiểu cô nương đăng nhón chân đứng trên cao, thân thể đang chống đỡ gian nan, mài răng: "Tiểu tổ tông, muốn làm gì đây?"
Tân Hà cố gắng khống chế bản thân để không ngã xuống, cả gan hôn lên má phải của Cố Vọng Thư một cái, "Tứ thúc, ta rất nhớ chàng. Sau này, ta đều tin tưởng chàng."
Thân thể Cố Vọng Thư cứng đờ, nhìn chăm chú vào nàng từ trên xuống dưới. Có lẽ là bởi vì thẹn thùng, trên mặt nàng đỏ ửng, mềm mại đáng yêu đến kinh người. Đôi môi mỏng của hắn mím chặt không nói gì.
Tân Hà nhìn hắn không có phản ứng, trong lúc chán nản quyến định chuyện dù sao cũng xảy ra rồi cứ để mặc nó, rồi hôn lên má trái hắn một cái, "Chàng đừng tức giận nữa, được không?"
Nàng giống như một con chó nhỏ nhìn thấy thức ăn mà nàng thích ăn, một miếng bên trái, một miếng bên phải... Cố Vọng Thư tức giận nở nụ cười, hắn ôm eo ôm đặt nàng xuống, đứng cao như vậy, cũng không sợ ngã.
"Tứ thúc." Tân Hà ngẩng đầu nhìn hắn, nắm tay hắn làm nũng, cái mặt già này đều đỏ bừng. Tất cả các chiêu thức vô lại từ kiếp trước đến kiếp này của nàng, đều dùng cho ngày hôm nay.
"...... Ta không tức giận, nàng chỉ cần tin rằng ta là tốt rồi." Cố Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xoa xoa trán nàng. Nói hắn hèn mọn cũng được, vì nhi nữ tình trường không thành đại sự cũng được. Trời cao biển rộng bao la, chúng sinh đông đảo, hắn chỉ cần nàng tin hắn, nàng vui vẻ là tốt rồi. Từ trong xương cốt nhận định nàng, có dù như thế nào cũng sẽ không buông tay.
Ngay cả khi nàng chỉ là đang thử bắt đầu tin tưởng hắn.
"Chủ tử, tả phó đô ngự sử Lưu đại nhân phái người tới, mời người đi đến phủ nói một chuyến." Hổ Tử ở ngoài cửa nói.
Cố Vọng Thư trả lời một tiếng, quay đầu lại nói chuyện với Tân Hà: "Chăm sóc bản thân thật tốt, thân thể nàng yếu đuối, phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Ta hoàn thành việc này lại đến thăm nàng."
Tân Hà gật gật đầu, đi ra phòng khách tiễn hắn.
Cố Vọng Thư được đưa đi bởi một đám Cẩm Y Vệ vây quanh... Khí thế quả thật khác biệt.
"Hà nhi, lại đây." Tân Minh Tuyên đưa mắt nhìn Cố Vọng Thư đi xa, nắm tay em gái đi về phía "Đức Huệ Uyển", nghe nói mẫu thân lo lắng không ăn được cơm, làm con cái phải khuyên nhủ.
Trong "Đức Huệ Uyển", Trương thị cũng ở đây, đang tán gẫu với Tần thị.
"Mẫu thân..." Tân Hà chạy vào trong lòng Tần thị.
"Đứa nhỏ này... Bao nhiêu tuổi, vẫn còn làm nũng." Tần thị vỗ đầu con gái, nhớ tới phu quân còn đang chịu tội trong tù, vành mắt đỏ lên.