Tân Hà biết hắn mệt mỏi, động tác trên tay không ngừng lại, thấp giọng nói: "Tứ thúc, sau này ở trên bàn tiệc chàng phải ăn nhiều thức ăn, uống ít rượu."
Cố Vọng Thư nghe vậy, không nhịn nổi nở nụ cười, có các lão nào ở trên bàn tiệc chỉ cúi đầu ăn thức ăn, chỉ nghĩ tới đã cảm thấy buồn cười. Hắn đưa tay ôm con người nhỏ bé ở trước mắt vào lòng, cằm đặt lên cổ nàng.
Tân Hà kinh sợ, theo bản năng nhìn trái phải hai bên... Bây giờ nàng là đại cô nương, lại hiểu được tâm ý của Tứ thúc... Điều này quá không thích hợp.
"Đừng sợ, trời tối rồi sẽ không có nha đầu nhìn thấy. Bên cạnh đó, hộ vệ của ta đang ở bên canh giữ, không ai dám đến."
Tân Hà bĩu môi, lạm dụng quyền lực như vậy thật sự tốt sao.
Tiểu cô nương trong lòng hình như lại lớn lên một chút, vẫn rất gầy. Cố Vọng Thư mượn ánh sáng của những chiếc đèn lồ ng lụa treo trên hành lang đánh giá nàng, sắc mặt vẫn tái nhợt, đôi mắt đen nhánh đang lườm nguýt.
"Sao lại gầy như vậy? Bình thường nàng không ăn cơm sao?" Lần trước hắn đi Diệp phủ tìm lão thái y hỏi thăm bệnh tình của nàng, nói đã khỏe rồi.
Tân Hà không trả lời câu nói của người thanh niên, can đảm vươn tay sờ sờ gò má hắn, "Chàng cũng gầy rồi."
"Hà nhi ngốc… Nếu ta nói rằng ta không thể nuốt nổi cơm vì ta nhớ nàng, nên ta gầy đi. Nàng có tin không?"
Người thanh niên mặt mày thanh tuấn như tranh vẽ, hắn nói rất nghiêm túc, từng câu từng chữ đều giống như được cân nhắc qua ở trong lòng trăm ngàn lần.
Tân Hà ngơ ngác: "Tin."
Cố Vọng Thư thở dài một tiếng, xoa xoa tóc mái của nàng, "Thật muốn cưới nàng về nhà ngay lập tức... Bằng cách đó, mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng đầu tiên ngay khi thức dậy."
Gió đêm thổi, hương hoa quế nồng nàn phả vào người.
"Tứ thúc..." Tân Hà xấu hổ đỏ mặt, con người này nhìn bề ngoài đứng đắn sao lại nói những lời không đứng đắn như vậy.
??)?
Cố Vọng Thư sảng khoái cười to, nắm tay nàng đi về phía phòng khách.
Rượu qua ba tuần, trên yến hội không thấy Cố các lão nữa. Tân Đức Trạch vừa định phái người đi tìm, lại thấy hắn đi vào từ ngoài cửa.
Lại nói chuyện phiếm một hồi, người thanh niên đứng dậy cáo từ. Không phải vì thời gian sớm hay muộn. Chỉ là, hắn còn có chuyện khác cần phải xử lý gấp.
Tân Đức Trạch biết hắn bận rộn, cũng không giữ lại, cùng Nhị đệ đưa tiễn hắn và Diệp Thần Vũ ra khỏi phủ.
Người thanh niên mặc thường phục chính nhị phẩm, dáng người rất cao, mặt nghiêng như ngọc dập tắt ánh sáng. Vẻ đẹp của hắn tăng thêm vì quyền lực, càng thêm vài phần chững chạc nam tính, so sự sáng sủa, tính thích phô trương của Diệp Thần Vũ hoàn toàn không giống nhau.
Mắt thấy hai huynh đệ đó được một đám Cẩm Y Vệ vây quanh đã đi xa, Tân Đức Trạch mới xoay người trở về. Hắn rất mệt mỏi, thậm chí lười nói chuyện.
Tân Đức Dục vốn định nhắc Đại ca thái độ của Cố Vọng Thư đối với Hà nhi... Lại cảm thấy khoảng thời gian này không thích hợp lắm, nên không nhắc đến.
Ngủ một đêm không có giấc mơ nào, khi Tân Hà thức dậy vào ngày hôm sau, bên ngoài cửa sổ đã sáng lên. Việc của phụ thân đã kết thúc, cả người nàng đều được thả lỏng.
Vân Đóa ước chừng đã đến lúc nàng rời giường, liền cầm quần áo đi vào. Tân Hà nhìn thoáng qua, cổ vạt áo hoa nhài nhỏ màu trắng bạc, váy vằn ngựa màu đỏ tối sa lựu... Đây là quần áo mới may, mẫu thân mới gửi đến, hôm nay là lần đầu tiên được mặc.
Sau khi nàng rửa mặt, ăn đơn giản hai ngụm cháo, liền đi "Đức Huệ Uyển" thỉnh an phụ thân và mẫu thân.
Mặt trời từ từ mọc lên từ phía đông, ánh bình minh chiếu sáng khắp trên mặt đất. Cây hoa hồng ở hai bên hành lang nở rất đẹp, một cơn gió thổi qua, những giọt sương trên cánh hoa vô thức chuyển động, vô cùng mê người.
Khi Tân Hà đến, Tân Minh Tuyên và thê tử Trương thị đã đến từ sớm, hiện đang nói chuyện với mẫu thân. Phụ thân nghỉ ngơi một đêm, nhìn thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.
"Hà nhi, lại đây." Tân Đức Trạch ngồi uống trà trên ghế thái sư, ngẩng đầu nhìn thấy con gái đứng ở cửa, liền vẫy tay gọi tới.
"Xin thỉnh an phụ thân, mẫu thân, Đại ca, Đại tẩu." Tân Hà chớp chớp mắt một cách xảo quyệt.
Tần thị bị con gái chọc cười, "Đứa nhỏ này."
Khóe miệng Tân Đức Trạch cũng nhếch lên, xoa xoa mái tóc của con gái, cảm khái nói: "Hà nhi lại cao lên rồi."
"Đương nhiên, phụ thân cao như vậy, nữ nhi cũng sẽ không thấp đâu." Khuôn mặt nhỏ bé của Tân Hà ngửa lên, tràn đầy kiêu ngạo.
Hành vi biến hình tâng bốc này làm cho người trong cả phòng đều bị chọc cười, Tân Đức Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, "Đứa nhỏ này, càng ngày càng ba hoa..." Mặc dù nói như vậy, nhưng trong mắt ông đều là ý cười.
Cả phủ chỉ có một đứa con gái, được nâng niu sủng ái trong lòng bàn tay. Trương thị nhìn cô em chồng, trong lòng rất hâm mộ. Khi nàng ở nhà mẹ đẻ, mặc dù cuộc sống cũng không tệ. Rốt cuộc cũng không cao quý như vậy.
Tần thị cười một hồi, vừa định nói chuyện với con gái, nhũ mẫu Hứa thị vén rèm đi vào: "Lão gia, phu nhân. Cả nhà cô nãi nãi(*) đều tới rồi, hiện tại đã qua cửa thuỳ hoa, đi về hướng "Niệm Từ Uyển" của lão thái thái."
(*)Cô nãi nãi: nhà gái gọi con gái đã lấy chồng.
Nụ cười trên khuôn mặt của Tân Đức Trạch mờ dần, đêm qua nghe thê tử nói rằng trong khoảng thời gian xảy ra chuyện của mình, em gái chưa từng đến qua. Sao ngay khi hắn ra khỏi tù, cả nhà bọn họ đều đến rồi.
Tần thị nhìn trượng phu không nói lời nào, xua tay nói: "Biết rồi, chúng tôi chỉnh đốn một chút, sẽ nhanh chóng qua bên đó." Trong lúc nói chuyện, bà nói với con dâu Trương thị và con gái: "Hiếm khi ánh nắng mặt trời đẹp như vậy, lại không lạnh không nóng, các con vào trong vườn đi dạo đi."
"Vâng, mẫu thân." Hai cô, tẩu cúi người hành lễ, rồi đi ra ngoài.
Một lát sau, mặt Tân Đức Trạch âm trầm, dẫn thê tử, con trai cùng đi "Niệm Từ Uyển".
Tân lão thái thái đang ngồi ở chính đường, nhìn con gái, con rể vào cửa, đều không cho vẻ mặt tốt. Không nói cái khác, đích huynh trưởng nhà mình xảy ra chuyện lớn như vậy, thế nhưng ngay cả lời quan tâm, chào hỏi cũng không có một câu. Có thể thấy được là một người nhẫn tâm tuyệt tình.
"Thỉnh an ngoại tổ mẫu." Tích nhi ngọt ngào, thỉnh an.
"Ngoan." Tân lão thái thái vẫy tay gọi cháu gái đến trước mắt, cầm bánh đậu xanh phòng bếp mới làm đưa cho nàng.
Sau đó Tân Đức Trạch, Tần thị, Tân Minh Tuyên tiến vào phòng, quỳ xuống hành đại lễ: "Thỉnh an mẫu thân/tổ mẫu."
"Mau đứng dậy, ngồi xuống nói chuyện." Tân lão thái thái gọi người dìu họ lên.
Gia đình thân thiết uống trà và trò chuyện. Bỏ quên hai phu thê Tân Ngọc Trân đứng ở chính đường...
Đôi mắt Tân Ngọc Trân đỏ lên, nàng ở nhà mẹ đẻ có khi nào chịu tủi thân như vậy. Tất cả đều là lỗi của hắn. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn phu quân bên cạnh, nghe nói Đại ca xảy ra chuyện, nàng muốn đến nhà mẹ đẻ thăm hỏi. Lại bị người nhà bọn họ ngăn cản, nói cái gì sợ chuốc họa lên người.
Tân lão thái thái lưu ý nhìn con gái, thở dài, chung quy vẫn thương tiếc nàng, "Chén trà của Đại ca ngươi đang rỗng, rót thêm chén mới đi."
"Vâng." Tân Ngọc Trân nhận ấm trà từ trong tay nha đầu, rót đầy chén cho Tân Đức Trạch.