Không phải Trịnh gia không tiếp người lạ, mà ông là người của Đới gia, Trịnh Vương Hoàng từ lâu đã ra lệnh cấm cho người Đới gia tới tìm Minh Nhi, vì anh sợ Đới Khởi Nam sẽ lợi dụng tình cảm trước đây mà dụ dỗ Minh Nhi về lại Đới gia.
Âu Dương Nhiên vô lực trước mọi thứ, nếu không thể gặp Minh Nhi sớm muộn gì Đới Khởi Nam tự hủy hoại chính bản thân mình. Ông không muốn nhìn hậu thế của Đới gia chấm hết.
" Trịnh phu nhân, xin người rủ lòng, hãy ra đây gặp tôi một lần đi " ông đứng bên ngoài hô lên trong vô vọng.
Từ ngoài cổng vào đến vinh thự mất ít nhất 500m, Âu Dương Nhiên có gào thét rách cổ cũng chẳng ai nghe được ngoài đám bảo vệ gác cổng.
Họ bị ông làm cho bực mình, chẳng nhiều lời mà bước ra trực tiếp đánh ông, không may cảnh tượng ấy lại vô tình bị Minh Nhi đứng từ trên lầu nhìn thấy.
Tuy không nhìn rõ được ai, nhưng thấy cảnh đánh nhau cô không khỏi lo lắng mà mau chóng ra ngoài xem xét, Thẩm Mi theo hầu thấy cô vội vả lo sợ chạy theo giám sát cô.
Âm thanh của giọng nói càng lúc càng gần, Minh Nhi nhận ra đây là giọng của Âu Dương Nhiên, bước chân càng dồn dập, càng nhanh. Thẩm Mi thấy có chuyện bất ổn vội vàng chạy ngược vào trong báo tin.
" Dừng tay lại!!! " Minh Nhi hét lên.
Đám bảo vệ lập tức dừng tay, nhanh chóng đứng nghiêm trang chắn trước mặt Minh Nhi.
" Phu nhân..." họ cúi đầu cung kính.
Minh Nhi chẳng buồn quan tâm, xen vào đám người, thấy Âu Dương Nhiên nằm gục dưới đất, miệng lí nhí gọi tên cô, mặt ông đầy vết thương, cô không khỏi phẫn nộ.
" Ông ấy làm gì mà các người lại đánh ông ấy? " Minh Nhi trừng mắt, quát tháo, chẳng nghĩ ngợi đỡ lấy Âu Dương Nhiên.
Đám bảo vệ cúi đầu đứng im không dám nói, Minh Nhi càng thêm tức giận, nước mắt không tự chủ rơi lã chã xuống.
" Nói, tại sao lại đánh ông ấy? " cô quát thêm lần nữa.
Âu Dương Nhiên khẽ vỗ lên mu bàn tay Minh Nhi, gắng gượng cất lời.
" Trịnh phu nhân xin đừng tức giận, do tôi đến tìm người còn la lối bên ngoài, làm ồn ào họ mới đánh tôi..." ông ho lên vài tiếng.
Tuổi tác của ông cũng không còn nhỏ gì, gần đất xa trời đến nơi vậy mà còn bị đám người trẻ tuổi đánh bầm giập, Minh Nhi không khỏi xót xa trong lòng.
" Rốt cuộc vì lí do gì mà lại đánh ông ấy ra như vậy? Ông ấy đến gặp tôi tại sao không cho vào? " Minh Nhi phát cáu, nhìn mặt từng người, ai nấy cũng chỉ có một biểu cảm cúi đầu, im lặng.
Bỗng dưng, cái giọng cao ngạo đột ngột truyền tới làm cô giật mình.
" Là vì anh bảo họ làm vậy!!! " Vương Hoàng với vẻ mặt lãnh khốc, chậm rãi từng bước phóng khoáng đi đến.
Thấy Minh Nhi đỡ Âu Dương Nhiên, da thịt chạm nhau, cơn ghen trong lòng anh tăng lên vun vút, hai mắt anh đỏ ngầu, lập tức kéo Âu Dương Nhiên đẩy mạnh qua cột cổng, ông suýt nữa trụ không vững.
" Đừng có đụng cái bàn tay xấu xí đó vào người vợ tôi " Vương Hoàng quát lớn.
Sắc mặt anh xám xịt, sát khí từ người anh toát ra làm người khác lạnh tóc gáy, Minh Nhi đủ nhận thức hiểu ngay, chính Vương Hoàng đã hạ lệnh cấm Âu Dương Nhiên gặp cô. Thảo nào, đám bảo vệ lại đánh Âu Dương Nhiên như vậy.
" Vương Hoàng, anh bị gì vậy...tại sao anh lại cấm Nhiên gặp em chứ? " Minh Nhi lạnh lùng đẩy Vương Hoàng tránh ra, chẳng quan tâm cảm xúc hiện tại của anh, ngang nhiên lần nữa đỡ Âu Dương Nhiên, còn dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn anh.
" Minh Nhi, em và nhà họ Đới đã hết nợ nần rồi, giữa em với họ giờ là người dưng nước lã...
Tại sao cứ phải dây dưa không dứt? " Vương Hoàng gắt gỏng, cường thế kéo Minh Nhi về phía anh.
Minh Nhi không ngu tới mức không biết dụng ý của anh, chẳng qua anh có máu ghen điên cuồng trong người nên mới hành xử như thế. Anh đang sợ Đới Khởi Nam sẽ lợi dụng tình cảm trước đây mà tìm cách cướp cô khỏi tay anh, nhưng giữa cô và Đới Khởi Nam là tình anh em, làm sao cô có thể để anh hiểu lầm mối quan hệ này.
" Vương Hoàng, Nhiên từng cứu mạng em, Đới gia có ân với em, dù nói gì em cũng không quên ân tình đó, anh không thể đối xử với người ơn của vợ anh như vậy? " Minh Nhi hạ giọng giải thích, cô muốn Vương Hoàng tin tưởng tình yêu cô dành cho anh.
Ấy thế mà, Vương Hoàng nghe xong càng thêm giận, tức đến đỏ mặt, anh không quan tâm Đới gia từng có ân với Minh Nhi ra sao, cái anh để mắt là thứ tình cảm của Đới Khởi Nam dành cho cô rõ rành rành mà ai nhìn vào cũng thấy.
Đó cũng là lí do anh nhất quyết cấm người của Đới gia đến tìm cô, anh không khỏi lo sợ nếu Đới Khởi Nam có dụng tâm không tốt với cô.
" Anh đã cho họ rất nhiều tiền rồi, giúp họ qua cơn hoạn nạn, ân anh đã trả thay em, họ còn tìm em để làm gì? " Vương Hoàng tuy giận nhưng vẫn phải điều chỉnh giọng về trạng thái bình thường nhất, anh không muốn lời nói của anh làm ảnh hưởng cái thai trong bụng Minh Nhi.
Tuy nhiên, giờ anh có làm gì, có nói gì cô vẫn gán ghép cho anh ghen tuông mù quáng, không có chủ đích, cô thẳng thừng hất tay anh, dịu dàng mà hỏi chuyện với Âu Dương Nhiên ngay trước mắt anh.
" Nhiên, ông không sao chứ? Tại sao lại đến tìm cháu để thành ra thế này? "
Âu Dương Nhiên cúi gầm mặt xuống đất, từ nãy đến giờ ông điều im lặng, vì sợ điều ông nói ra sẽ mang đến tai họa cho Minh Nhi.
Minh Nhi thấy ông im lặng, sợ sệt câu lại chủ động hỏi chuyện.
" Nhiên, có phải có chuyện gì không hay không? Ông mau nói cháu nghe đi? " nét mặt Minh Nhi lộ rõ sự lo lắng, tâm cô biết chắc có chuyện chẳng lành cho nên Âu Dương Nhiên không màng nguy hiểm mà đến gặp cô.
Âu Dương Nhiên do dự, mục đích của ông đến đây là cầu xin Minh Nhi đến giúp đỡ, bây giờ cơ hội nằm ngay trước mắt, nếu không nói ra vào lúc này sợ rằng không thể gặp cô lần nữa mà cầu cứu.
Ông lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Minh Nhi khiến cô sửng sốt vội kéo ông dậy.
" Nhiên, ông làm gì vậy? Sao lại quỳ trước mặt cháu chứ? " cô cố dùng lực kéo ông nhưng chân ông vẫn trụ dưới đất.
" Trịnh phu nhân...xin hãy cứu thiếu gia nhà tôi? " Âu Dương Nhiên nhỏ giọng cầu xin.
Minh Nhi nghe được không khỏi bàng hoàng, rốt cuộc từ khi cô rời khỏi Đới gia ở đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Âu Dương Nhiên phải quỳ trước mặt cô cầu xin giúp đỡ?
" Nhiên, có chuyện gì xảy ra mau nói cháu nghe? " Minh Nhi vịn hai vai ông, sốt ruột tra hỏi. .
||||| Truyện đề cử: Ái Nhĩ: Tổng Tài Nghiện Sủng Vợ! |||||
Âu Dương Nhiên sợ sệt, dùng hai mắt nhạt nhòa nhìn lên sắc mặt Vương Hoàng, ánh mắt anh như ác quỷ địa ngục, ngầm ra hiệu cho ông không được nói.
Vốn dĩ, anh biết rõ sự tình bên Đới gia, Âu Dương Nhiên tìm đến cũng vì Đới Khởi Nam mắc chứng tương tư Minh Nhi, anh đã cố giấu, vậy mà vẫn không qua nổi sự sắp xếp của ông trời.
Cho dù Vương Hoàng có ra hiệu, Âu Dương Nhiên vẫn to gan lớn mật, cất giọng trầm khàn kể lại hết tường tận sự việc.
Hóa ra, suốt hai tháng cô rời đi Đới gia lại suy sụp như vậy, Đới Khởi Nam vì tương tư cô mà trở thành con sâu rượu. Trịnh Vương Hoàng lại cố tình che giấu mọi chuyện không cho cô hay biết, lòng cô đau không tả nổi. Dù gì Đới gia cũng có ân với cô bây giờ họ thành ra như vậy cô nào có thể làm ngơ.
" Vương Hoàng...anh..." cô ngập ngừng.
Vương Hoàng lập tức lớn tiếng cắt ngang lời cô.
" Em không được đi đâu hết "
Anh biết cô định xin xỏ cho cô đến thăm Đới Khởi Nam, đời nào anh lại đồng ý chuyện đó.
" Minh Nhi, em là phu nhân của Trịnh gia, giữa em và Đới gia đã chấm dứt, đừng dây dưa nữa " anh lạnh giọng nhắc nhở.
Thế nhưng, bản chất Minh Nhi vốn cố chấp, lại quá đổi lương thiện, thấy người khác bị nạn cô nào có thể nhắm mắt làm ngơ, mặc Vương Hoàng có cấm cô vẫn nhất quyết muốn đi.
" Vương Hoàng, cho em đến đó đi, em chỉ muốn xem tình hình của Khởi Nam thôi...anh ấy..."
" Anh ta đang cần em bên cạnh đúng không? " Vương Hoàng hắng giọng.
Như đoán được câu nói của Minh Nhi, anh càng trở nên điên cuồng, thô bạo túm lấy tay Minh Nhi xiết chặt như muốn bẻ gãy.
Bàn tay nhỏ nhắn bị anh bóp đến đỏ ậng, Minh Nhi cố nhịn cơn đau, mềm giọng dỗ ngọt ác ma trước mắt.
" Vương Hoàng, đừng có như vậy, em chỉ đến xem tình hình, khuyên Khởi Nam vài câu thôi...
Em không đi một mình, anh đi cùng em...được không? "
Ngay tức thì, câu nói " anh đi cùng em " ngọt như đường rót vào tai Vương Hoàng, mọi sự tức giận từ nãy đến giờ bỗng dưng đều bị xua đi hết. Lần đầu tiên, Minh Nhi không ương ngạnh, cãi cố với anh mà còn muốn anh cùng cô đi đến đó.
Vương Hoàng suy tư một hồi lâu, hạ giọng hỏi lại Minh Nhi.
" Có thật là chỉ nói vài câu thôi không? "