Vẻ mặt bình thản của hắn khiến lửa hận trong lòng Minh Nhi bùng lên dữ dội, càng nhìn cô càng thấy gê tởm kẻ có vẻ ngoài thánh thiện lại là một con dã thú.
Khóe miệng hắn khẽ cong tà ác, lướt đôi mắt sói hoang chu du khắp người Minh Nhi, trông cô giận dữ thế kia xem ra đến đây không có ý tốt.
" Trịnh phu nhân...chẳng hay hôm nay em đại giá quan lâm tới Đới gia có việc gì sao? " hắn hắn giọng hếch mặt hỏi.
Minh Nhi nhổ một ngụm nước bọt, khinh bỉ cái tài diễn xuất của hắn.
" Đới Khởi Nam, đừng giả vờ không biết...
Tại sao anh lại xấu xa tới mức c.ưỡng bức Ôn Mặc Di, tạo thù hận cho cô ta để hại chết con tôi? " Minh Nhi gắt gỏng nói chữ nào nhấn mạnh chữ đó.
Đới Khởi Nam nghe xong liền cười nhạt, hóa ra cô đã biết mọi chuyện, hắn cũng chẳng buồn trốn tránh, nhàn nhã đẩy cặp kính cận lên, chấp hai tay trước mặt, lãnh đạm mà nói.
" Còn không phải vì em sao Hạnh Ân...đứa con đó vốn không nên tồn tại...em chỉ nên có con với tôi..."
" Vô sỉ " Minh Nhi tức giận mắng nhiếc, tay bóp chặt cây cung.
Đới Khởi Nam mặt dầy có bị cô mắng vẫn cười tươi, hắn tựa người vào ghế, thong thả cất giọng kiêu ngạo.
" Em chửi đúng đấy...tôi vô sỉ lắm...tôi thành ra như vậy còn không phải vì yêu em sao? " ánh mắt hắn xoáy sâu vào cơ thể Minh Nhi, rồi đột ngột tháo bỏ cặp kính ra tiếp tục nói.
" Ai rồi cũng thay đổi...em cũng vậy, em đã không còn là Hạnh Ân mà tôi từng biết
Em dễ dành tha thứ cho Trịnh Vương Hoàng còn có cả con với hắn khi chỉ vừa rời đi hai tháng...
Hạnh Ân, sao em có thể làm vậy với tôi chứ? Rõ ràng em biết tôi yêu em mà..."
" Dẹp những lời dơ bẩn đó đi, tôi là Triệu Minh Nhi không phải Đới Hạnh Ân...và để tôi nói cho anh biết...
Vương Hoàng có lỗi với tôi nhưng anh ấy chưa bao giờ giết hại người thân của tôi...còn anh...
Ra tay với một sinh linh chưa thành hình...anh đáng được tôi yêu sao? " Minh Nhi chen lời chặn họng Đới Khởi Nam, vừa nói vừa chỉ tay vào mặt hắn, không ngần ngại sỉ nhục.
Nghe những lời vừa rồi của hắn làm cô không khỏi kinh tởm, vậy mà trước đây còn từng nghĩ sẽ gả cho hắn. Rất may, ông trời cho cô gặp lại Vương Hoàng, nếu không cô đã sống cả đời bên cạnh một ác quỷ đội lốt người.
Mà, Đới Khởi Nam nghe cô chỉ trích, chẳng có một chút hối cải, lí trí hoàn toàn bị quỷ dữ thâu tóm, hếch mặt trơ trẽn nói.
" Em nói hay lắm...em không phải Đới Hạnh Ân...vậy cũng được...
Như vậy chúng ta dễ dàng cưới nhau mà không sợ người khác dị nghị rồi nhỉ? "
" Đồ điên, anh đúng là một thằng điên, anh nói yêu tôi mà lại c.ưỡng bức Ôn Mặc Di, ngủ với cô ta rồi còn muốn lấy tôi...
Anh không xứng! " Minh Nhi phùng mang trợn mắt mắng nhiếc.
Cô trực tiếp vương cung tới chỗ Đới Khởi Nam, chỉ muốn một phát bắn cho hắn thức tỉnh.
Đới Khởi Nam vẫn rất ung dung, không sợ sệt, trừng mắt về phía Minh Nhi, lạnh giọng.
" Đúng...tôi là thằng điên, tôi điên vì em...điên đến mất hết lí trí..."
Ngay lập tức, hắn bỗng dưng rời khỏi ghế tiến bước về phía Minh Nhi.
Cô có chút sợ hãi, vội kéo căng dây cung, hăm dọa.
" Anh còn bước tới tôi lập tức bắn anh ngay "
Đới Khởi Nam " hừm " lạnh, ánh mắt sắc lẹm chĩa thẳng vào người Minh Nhi, hắn xỏ tay vào túi quần, đứng như trời trồng trước mũi tên nhọn.
" Bắn đi...em đừng quên, bắn cung là do tôi chỉ cho em, võ cũng là do tôi dạy...
Em đấu lại tôi sao? "
" Tôi cốc quan tâm...hôm nay...nhất định một trong hai chúng ta phải có một người chết để tạ tội với những người đã mất...
Nếu anh không chết thì là tôi chết! "
Dứt lời, Minh Nhi lập tức bắn mũi tên kia, Đới Khởi Nam nhanh nhẹn lách người, né được ngay mũi tên ấy trước sự ngỡ ngàng của Minh Nhi.
" Được, em muốn chết...tôi toại nguyện cho em " nói xong, Đới Khởi Nam không chút do dự lao đến tấn công.
Hắn đấm thẳng về phía Minh Nhi, may mắn cô né được, cú đấm đập vào cột nhà làm nó hằng lên vết nứt, sức công phá của cú đấm cực kỳ mạnh, đến nổi lúc Minh Nhi né thì áp lực vẫn đủ va vào da thịt làm cô rùn mình.
Cô nhanh nhẹn lùi về sau kéo tiếp mũi tên nữa, Đới Khởi Nam tung cước nhắm ngay vào đầu, cô lập tức cúi thấp người, xoay cung tên ngắm vào tim Đới Khởi Nam bắn ra.
Lần này, hắn lại né được, mũi tên cắm vào trần nhà, Minh Nhi chưa kịp hết ngỡ ngàng đã bị cú đá tiếp theo của hắn hất văng ra cửa chính.
" Triệu Minh Nhi, bây giờ tôi cho em suy nghĩ lại đấy...chịu rời khỏi Trịnh Vương Hoàng làm vợ tôi...tôi sẽ tha cho em..." Đới Khởi Nam hằn giọng, rảo bước tới gần Minh Nhi, nhìn cô loạng choạng đứng không vững làm hắn rất đắc ý.
" Đới Khởi Nam...đừng có nhiều lời, cùng lắm chúng ta đồng huy vô tận!!! " Minh Nhi vực dậy tinh thần, chỉ còn lại hai mũi tên duy nhất, cô cố gắng lách các đòn đánh của Đới Khởi Nam, ngắm bắn vào điểm chí mạng.
Xui thay, cả hai mũi cuối cùng điều không trúng, Đới Khởi Nam rất giỏi võ, Minh Nhi không phải là đối thủ của hắn. Cô giao chiến bằng vũ lực, Đới Khởi Nam trả lại cô bằng những đòn đánh không thương tiếc.
Bụng và hai tay bị đánh đến đỏ bầm, những vết thương sau vụ tai nạn mới vừa hồi phục vì dùng lực nó lại nứt ra cực kỳ đau rát. Minh Nhi cố nhịn cơn đau, tập trung tìm ra điểm yếu của Đới Khởi Nam để giải quyết nhanh gọn.
Sức lực của cô dần cạn kiệt, thân là nữ nhi yếu mềm bị đánh đến tả tơi cô sớm đã nhìn ra được kết quả.
Thế nhưng, cô không thể chịu thua vào lúc này, cô phải giết chết tên ác ma này, cô lao mình đến tấn công, Đới Khởi Nam chỉ với một chiêu đã khóa tay cô, bá đạo hôn vào bã vai tròn trịa, hít hà mùi hương trên cơ thể cô, còn sờ mó xuống đùi cô, đê tiện nói.
" Ôi trời mèo con thật thơm..."
" Đồ vô liêm sỉ " Minh Nhi mắng mỏ, vùng ra khỏi tay Đới Khởi Nam.
Hắn bày ra bộ mặt thích thú, cười cợt lăng nhục cô.
" Xem kìa...mất đi đứa con em mạnh mẽ lên hẳn rồi nhỉ
Em nên cảm ơn tôi đi...tôi đã dạy em đứng lên chiến đấu đấy... "
Minh Nhi căm hận đến ứa nước mắt.
Bất ngờ, hắn lạnh mặt tung đòn tấn công tiếp theo ập đến, cô vừa cúi người né, lập tức chân còn lại của hắn đã đá ngay vào bụng khiến cô văng lên cánh cửa gỗ gần đó, lực đập mạnh làm cánh cửa gãy đôi.
" Ưmmmm " Minh Nhi yêu ớt lê lết cơ thể về sau.
Đới Khởi Nam cất bước tới chỗ cô với điệu bộ phóng khoáng, hắn biết cô đã kiệt sức, không còn phản kháng được nữa.
" Nhìn em xem...đáng thương thật..." hắn tắc lưỡi, rồi khom người cường thế bóp cổ Minh Nhi đưa lên cao.
Cô không ngừng giãy giụa trong không trung, hai tay liên tục đập vào bàn tay to lớn kia, cô ngạt thở, mắt cô dần khép lại, cả ý thức cũng dần mờ đi.
Tưởng rằng lần này cô chết chắc, bất ngờ Đới Khởi Nam buông tay thả cô xuống nền nhà, cô ho sặc sụa, cố hít lấy không khí. Còn chưa kịp phản ứng Đới Khởi Nam đã đánh vào gáy cổ làm cô ngất lịm.
Hắn bồng cô lên, hôn vào trán cô trông rất yêu chiều.
" Hạnh Ân, sao tôi có thể giết em chứ...từ giờ chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa..." hắn thều thào.
Ngay ngày hôm đó, Đới Khởi Nam đã đưa Minh Nhi đi mất, đây chính là kế hoạch của hắn, muốn tạo ra mối thù giữa Ôn Mặc Di với cô, mượn tay Ôn Mặc Di giết con cô, dẫn dụ cô đến tìm hắn, sau đó thì bắt cóc cô, mang cô đi, không cho cô và Trịnh Vương Hoàng có cơ hội tìm lại nhau.
Về phía Trịnh Vương Hoàng, anh cho người lùng sục khắp nơi vẫn không thể tìm ra Minh Nhi.
Anh không rõ chuyện gì đã diễn ra, tại sao Minh Nhi lại biến mất một cách đột ngột? Chẳng lẽ cô lại muốn bỏ trốn khỏi anh lần nữa sao?
Nhưng, rõ ràng cô đã chấp nhận anh rồi mà?
Vương Hoàng ngồi trong phòng vò đầu bứt tóc, chẳng thể nào tìm ra được nguyên nhân Minh Nhi mất tích.
Mãi đến khi anh nhận được báo cáo, trước khi Ôn Mặc Di ra tay sát hại con của anh, Đới Khởi Nam từng tìm đến ả. Bấy giờ, anh mới lo sợ Minh Nhi bị Đới Khởi Nam bắt đi.
" Hoắc quản gia " Vương Hoàng lớn giọng gọi.
Hoắc Đường nghe được nhanh chóng đi vào, Vương Hoàng gấp gáp ra lệnh.
" Mau, mau dẫn theo người cùng tôi đến Đới gia ngay... Minh Nhi, Minh Nhi chắc chắn bị Đới Khởi Nam bắt đi... " Vương Hoàng vừa nói vừa khoác vội chiếc áo, nhanh chóng lên xe đến Đới gia.