Lam với Mi thì thập thò thập thụt với Duy và Long, ánh mắt cũng hứng về phía nó với hắn, to nhỏ với nhau rồi lại cười hì hì.
Lạ thật! Sắp vào học rồi, Quân đâu sao lại không thấy? Nó ngồi xuống bàn, long dấy lên một nỗi buồn không tả. Có phải vì nó mà hôm nay Quân nghĩ học không? Nếu như vậy thì nó sẽ cảm thấy buồn lắm
Chợt nó thấy một vật gì đó trong ngăn bàn. Vội lấy ra xem, là một chiếc hộp hình vuông lớn, bên trên có kèm theo một tờ giấy. Theo bản tính tò mò thì nó cầm lên và đọc
Đọc những dòng mà Quân viết nó cảm thấy bản thân mình có lỗi quá. Từ đầu đến cuối mọi thứ Quân làm là điều vì nó, vậy mà nó lại tổn thương. Nó muốn khóc quá đi thôi, Quân thật sự rất tốt với nó, đến khi nó từ chối tình cảm với Quân thì Quân vẫn nói những lời quan tâm nó. Khó chịu quá!
-Này! Giấy gì vậy?
Vừa dứt câu hỏi hắn giật ngay tờ giấy trên tay nó. Đã khó chịu lại còn gặp cái tên này, nó bực bội hét liên hồi, nhào đến giật lại tờ giấy
-Trả cho tôi! Trả đây!............ Tôi nói trả đây
Hắn đúng là cái đồ đáng ghét, ỷ bản thân cao hơn nó nên giơ tờ giấy lên đến tận trời, nó làm cách nào cũng không thể với tới được. Đã buồn rồi còn bị hắn chọc tức, không nhịn được nữa, nó dậm chân thình thịch chạy về chỗ ụp mặt xuống bàn khóc tức tưởi.
Thấy nó vậy hắn vội chạy tới, mặt lấm lét vì biết lỗi. Luôn miệng xin lỗi nó, tìm đủ mọi cách để cho nó ngước mặt lên, vậy mà nó cứ đưa tay đẩy đầu hắn ra, miệng thì cứ nói mãi một câu “Tránh ra” làm hắn chỉ dám đưa tờ giấy cho nó rồi cứ ngồi lay người nó mà chẳng dám làm gì khác
Đám con gái trong lớp nhìn hành động của hắn, mặt đứa nào cũng bị biến dạng. Đứa thì há hốc mồm mắt trợn lên tay chỉ vào hắn, đứa thì lại nói rằng hắn bị mất trí và phòng y tế lại them người………
-Bảo Nhi! Đừng khóc mà, tôi xin lỗi! Trả cho cô rồi này! Mau nín đi mà!!! Cô mà khóc nữa là tôi khóc theo luôn đấy!!
Cách nói chuyện cứ như con nít của hắn làm nó bật cười ngước mặt lên nhưng vẫn làm ra vẻ giận dỗi. Mi, Lam thì lại quá bất ngờ vì câu nói đó, còn Long Duy thì lại không ngờ bệnh cũ của hắn bộc phát. Nói là cũ chứ ít ra thì cũng hơn 7, 8 năm rồi hắn chưa bao giờ như vậy.
Lấy tay lau nước mắt, nó quay qua nhìn hắn, rồi mặt gian gian nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài, mặt vẫn đang giận dỗi
-Hết giận rồi phải không?
Chỉ chờ hắn nói câu đó nó liền đáp
-Tôi sẽ không giận nữa! Trừ khi…….. anh phải nghe lời tôi!!
-……………- hắn đơ vài giây, thôi rồi, bây giờ đến lượt hắn chịu trận- Ok!!
Gật đầu cái rụp, hắn đồng ý nhưng với cái đầu đầy ma lanh của mình thì đâu dễ dàng gì mà hắn để cho nó ra điều kiện dễ dàng. Chỉ gật đầu thế thôi rồi hắn sẽ có cách xử lí của riêng hắn!
Nó cười khoái chí nghĩ ra mấy trò để chọc tức hắn. Còn Mi, Lam chỉ biết lắc đầu nhìn nó ngán ngẩm. Yêu nhau kiểu gì mà cứ tìm cách chôi khăm nhau. Cặp này đúng là khó hiểu.
Tiết Toán
Vì gần đến ngày thi nên thầy cho lớp mấy bài nâng cao để rèn luyện. Nói là nâng cao nhưng thật ra nó lại thuộc dạng gần bằng đề đại học. Một bài Hình Học, có khi làm hết mấy trang giấy mới giải được một câu.
Ngồi hì hục tính tính vẽ vẽ, cuối cùng nó cùng giải ra được bài toán có dấu sao (*). Vì nghĩ rằng “Ta đây là số một” và hắn chưa giải ra, nên nghĩ bụng định làm cho hắn xấu mặt, liền quay qua ra lệnh
-Này! Anh mau giơ tay lên bảng giải bài đó đi!!
Không chần chừ một giây nào, hắn liền giơ tay và miệng hô to
-Thưa thầy! Giải bài 5
Ông thầy gật gật rồi kêu hắn lên. Còn nó thì đang chống mắt lên để xem hắn viết được mấy dòng.
Rẹt rẹt rẹt……… xẹt xẹt xẹt……….!!!
Nó mở căng mắt và há hốc mồm, hắn giải được, không những giải được mà còn giải ngắn hơn cả nó. Không thể tin được, rõ rang lúc nãy nó thấy hắn còn chẳng thèm cầm bút lên thì làm sao mà hắn có thể giải được cơ chứ? Không lẽ nhìn để bài thôi là hắn có thể giải ra được sao?
Hắn bước về chỗ với ánh mắt ngưỡng mộ của đám con gái. Nhìn qua chỗ nó hắn cười tươi thật tươi
-Tôi giải rồi đó, cô chép đi!! Nãy giờ giải không ra phải không?
Hắn nói một câu làm nó quê quá, giả vờ như không nghe liền cúi đầu làm tiếp bài khác. Chép lại bài giải của hắn, tự hỏi lòng tại sao lại không nghĩ ra cách này mà lại cách kia cho nó dài dòng. Chép vào và rút kinh nghiệm, lần sau nhất định sẽ giải thật ngắn
Kế hoạch đầu xem như thất bại!!
Giờ ra chơi
-Này! Anh mua đồ ăn cho 5 người chúng tôi nhé!!
Nó nói với hắn sau khi hắn đuổi đám con gái đi chỗ khác với một câu “Ai còn đứng đây nữa tôi sẽ đuổi học hết!!”
Nghe nó nói xong hắn chỉ khẽ cười một cái rồi đưa tay phẩy phẩy ai đó. Cậu nhóc lớp 10 chạy tới. Đó là Tuấn người “trợ lí” của hắn
-Hội Trưởng gọi em có việc gì ạ?
-Mua cho tôi 6 phần ăn!!
Hắn chỉ nói ngắn gọn như vậy Tuấn gật đầu một phát rồi bước đi ngay lập tức. Nó chẳng kịp gọi lại, nó muốn hắn đi mua cơ mà. Đúng là!!
-Này!! Tôi nói anh mua mà!
-Có rồi đây!!
Thoắt cái Tuấn đã mua đủ 6 phần, càng ngày càng thấy hắn oai thật, nói một cái là có ngay, làm cái gì cũng được. Ngay cả nấu ăn hắn cũng biết nấu. Thật ra có gì mà hắn không biết làm không chứ???
Ăn trong sự tức tối, nó hết cách để chơi khăm hắn rồi, chẳng có món nào thành công cả! “Ax……. Thôi thì sau này sẽ tính tiếp”
Giờ về
-Này! Hôm nay anh về trước đi nhé, tôi có việc!!
Chạy đến chỗ hắn thông báo, nó trông có vẻ rất hớn hở
-Việc gì?
-Tôi về thăm ba mẹ!
-Tôi cũng muốn đi!!
-Anh đi làm gì?
-Tôi là bạn trai của cô mà!!
Lầm bầm, làu bàu,……. Rốt cuộc thì hắn vẫn đeo bám lấy nó. Bây giờ thì hắn mới chịu lộ bản chất của mình sao??? Thật là con nít không chịu nổi.
Ôm cặp định bước đi thì lại bị hắn giật phăng. Nó ngơ ngác nhìn hắn
-Để tôi xách cho
Điên mất! Mặc kệ hắn xách cặp cho nó, nó bỏ đi thật nhanh để khỏi bị hắn làm cho xấu hổ thêm nữa. Hắn một tay xách hai cái cặp một tay nắm lấy tay nó. Cứ như là sợ mất nó hay sao í!
Còn nó thì cứ ôm khư khư lấy cái hộp quà của Quân mà không them nhìn hắn lấy một cái. Làm hắn ghen với….. cái hộp
-Hộp gì vậy? Sao lại cứ ôm khư khư vậy chứ? Để tôi cầm dùm cho!!
Vừa nghe hắn nói nó liền ôm cái hộp qua một bên để cho hắn không động tới, nghiêm mặt nói
-Anh mà động vào là tôi không nói chuyện với anh luôn đấy!
Nghe vậy nên hắn lại thôi