• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ về

-Quân đưa Nhi về rồi chờ Nhi một chút nha! Nhi không muốn ở đó nữa!

Quân hiểu bây giờ nó muốn gì, nếu không yêu nữa ở bên cạnh cũng chỉ thêm đau mà thôi. Nên rời đi thì mọi thứ sẽ dễ dàng phai mờ hơn, nỗi đau cũng có thể dễ dàng lắng xuống.

* * * * * *

Đi lướt qua như không nhìn thấy hắn, nó trở về phòng mình để thu dọn mọi thứ. Nó sẽ không bao giờ quên được những đồ vật ở đây. Mọi thứ đều là một phần kí ức của nó, phần kí ức mà ở đó có hắn. Nước mắt lại tiếp tục rơi, dạo gần đây nó cứ khóc mãi như thế, liệu đến bao giờ nước mắt mới có thể cạn đây?

Xếp đồ vào vali, mọi thứ hắn tặng cho nó, nó sẽ để lại. Chiếc đồng hồ nó sẽ để lại, con thỏ bông nó cũng sẽ để lại….. Không, nó phải mang theo con thỏ bông, chỉ giữ một món thôi, giữ một món để nó có thể nhớ về hắn, để có thể vơi bớt nỗi nhớ…..

Con Pippi cứ chạy đến gối cái đầu lên chân nó, cái đuôi mọi ngày hay ngoe nguẩy nay cũng cụp xuống. Chắc con Pippi biết rằng chủ của nó đang buồn.

* * * * * *

Quân tiến đến chỗ hắn, có lẽ rằng Quân đã quyết định một điều gì đó

-Tôi có chuyện muốn nói với cậu

Vẫn nhìn thẳng về phía trước, hắn không lên tiếng. Bây giờ hắn không muốn nghe điều gì của kẻ đã cướp đi người yêu hắn cả. Hắn xem thường và hận những kẻ như nó với Quân

Quân vẫn nói tiếp

-Tôi muốn nói với cậu về chuyện của Bảo Nhi. Thật ra………..

-Tại sao tôi phải nghe chuyện về loại con gái như cô ta chứ? Một con người 2 mặt như vậy thì có gì đáng để tôi phải quan tâm?

Quay qua nhìn Quân rồi nhếch môi cười một cái đầy lạnh giá. Quân tức giận khi nghe hắn nói nó như vậy, nó đã vì hắn mà hi sinh đi nhiều thứ, ngay cả tình yêu của Quân. Vậy mà bây giờ thì nó nhận lại là những lời khinh thường từ hắn như vậy ư? Nắm lấy cổ áo của hắn, Quân như điên tiết

-Cậu hiểu Bảo Nhi được bao nhiêu? Cậu không bao giờ xứng đáng với tình yêu của Nhi cả, không bao giờ! Và tôi cấm cậu nói ra những điều như vậy, tôi cấm cậu làm tổn thương cô ấy!

Hắn lại nhếch môi một cái rồi hất tay Quân ra đáp trả lại từng lời

-Làm tổn thương cô ta? Xứng đáng với tình yêu của cô ta? Vui thật, xứng đáng với tình yêu của một kẻ lẳng lơ như vậy à? Cậu nghĩ rằng tôi nên thấy hạnh phúc vì điều đó sao? Đối với tôi cô ta chẳng khác những con ả ngoài kia là mấy

Bốp!

Vừa dứt câu Quân giáng thẳng một cú đấm vào mặt hắn làm cho hắn bật ra sau. Đứng dậy nhanh chóng, đây có lẽ là điều mà hắn muốn làm từ lâu lắm rồi. Hắn muốn đánh chết kẻ đã cướp đi người con gái của mình. Cả hai nhào vào và xả từng cú đấm vào nhau như điên dại. Mặc cho Long Duy chạy đến ngăn cản.

* * * * * *

Ôm Pippi, nó khóc nhiều hơn nữa, vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc

-Chị xin lỗi em…. Pippi à….. Chị thương em lắm…. hức…. Nhưng… chị không thể mang em đi cùng được…. hức… lỡ như chị không còn trên đời này nữa thì sẽ không ai lo cho em…… Chị phải để em ở lại đây…. hức…. Chị tin là anh ta sẽ không đối xử tệ với em đâu….. Chị mãi mãi sẽ không quên em… và cả…. anh ta nữa…. hức… Em cũng không bao giờ được quên chị nhé….. Em phải thay chị lo cho anh ta đấy…. hức… hãy đuổi hết những kẻ xấu ca bên cạnh anh ta đi nhé….. hức….Bây giờ, chị phải đi rồi…….

Đặt con Pippi xuống, nó đứng dậy bước đi, nhưng Pippi cứ quấn theo chân nó mãi.

-Pippi à, em hãy nằm im đó đi…… đừng đi theo chị nữa……

Pippi không nghe lời, nó cứ kêu ăng ẳng mãi. Nhìn Pippi như vậy càng làm cho nó nhớ về hắn nhiều hơn thôi. Đặt con Pippi vào trong phòng, nó chạy thật nhanh ra ngoài và đóng xầm cửa. Chỉ còn nghe tiếng Pippi kêu ăng ẳng cố gắng tìm đường ra. Nước mắt rơi từng giọt, miệng nói chỉ mình nó nghe

-Xin lỗi Pippi………

Lau nước mắt, nó kéo chiếc vali xuống nhà. Nhìn thấy hai người kia đang không ngừng giáng xuống những cú đấm, nó vội chạy lại đẩy cả hai ra

-Hai người làm cái gì vậy? Đừng có đánh nữa…. TRÁNH RA ĐI!

Nó hét rồi đẩy mạnh hắn ra. Nhìn từng vết thương trên mặt Quân và cả hắn, mọi chuyện tại sao càng lúc càng tồi tệ thế này. Nó lại khóc, Quân chắc là đang đau lắm. Hắn cũng đang đau lắm. Nhưng nó vẫn cố gắng tỏ ra lạnh lùng với hắn, nó khóc và nhìn Quân. Nhưng thật sự người mà nó muốn hướng về là hắn, nó muốn lo cho hắn, muốn hỏi thăm hắn, muốn được thoa thuốc và mắng hắn nhưng không thể được.

Nó muốn thật nhẫn tâm, muốn trách hắn tại sao lại đánh Quân, nhưng nó không thể, trái tim nó không đủ mạnh mẽ để có thể làm hắn đau được nữa. Vội lấy đồ và nắm tay Quân kéo đi trước mặt hắn. Từ nay mọi chuyện có lẽ là đã chấm dứt. Nó sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa, cũng như hắn sẽ không gặp lại nó nữa!

* * * * *

-Xin lỗi Quân….. hức….. Quân có đau lắm không? Tất cả chỉ tại Nhi mà ra….hức

Sau khi mua thuốc và băng, nó vừa chăm vết thương cho Quân vừa nấc liên hồi. Quân cố nén đau và nhìn nó khẽ cười, nắm lấy tay nó, Quân vẫn nhẹ nhàng an ủi

-Không sao hết, Nhi đừng lo. Lỗi đâu phải tại Nhi, chỉ tại nhìn mặt cậu ta thấy ghét nên Quân mới đấm cho mấy phát thôi. Hì hì

-Sao Quân phải làm như vậy chứ?.... Người như Nhi đâu đáng để Quân hi sinh nhiều như vậy…

-Sao lại không đáng? Hi sinh cả tính mạng cũng được nữa…..

Nó im lặng không nói, thật sự tình cảm Quân dành cho nó quá lớn, nó không bao giờ có thể đón nhận được tình cảm đó. Nó với Quân mãi mãi là bạn thôi!!

Quân đưa nó trở về nhà, đến lúc nó phải nói hết mọi chuyện cho ba mẹ nó nghe rồi

Kia rồi, ba mẹ nó đang ngồi ở phòng khách. Nếu như họ biết nó tìm được ba mẹ ruột thì sẽ vui như thế nào nhỉ.

-Quân về đi nhé, Quân như vậy sẽ khó giải thích với ba mẹ lắm. Có gì mai đến đưa Nhi đi học nhé!

Bước vào nhà, hít một hơi thật sâu nó đi đến chỗ ba mẹ. Thấy nó về cùng với vali trên tay, mẹ nó ngạc nhiên

-Sao con lại về vào giờ này?

-Ba mẹ, con có chuyện muốn nói!

Tiến đến ngồi xuống bên cạnh ba, mọi thứ có lẽ hơi khó nói vì nó sợ họ sẽ buồn nếu như nó trở về với ba mẹ ruột của mình, nhưng sớm muộn gì họ cũng phải biết thôi

-Ba mẹ, con đã tìm được ba mẹ ruột của mình!

Vừa nghe nó nói vậy, mẹ nó đã ngạc nhiên đến độ rơi nước mắt, có lẽ bà cũng mừng cho nó, vội hỏi

-Con đã tìm được họ rồi sao? Làm sao mà con tìm được!

-Dạ, thật ra là họ tìm được con……. Và chỉ mai hoặc mốt con sẽ phải rời khỏi đây để qua Mĩ…..……

-Hic….. Sao con phải đi sớm như vậy?

-Dạ……. Vì gia đình con đều ở bên đó và họ muốn đón con về……..

Nó giấu đi căn bệnh của mình, nó không muốn họ biết. Vì ba mẹ nó chỉ có mình nó thôi, chỉ vì họ không có con nên mới nhận nó về nuôi, bây giờ đứa con duy nhất là nó cũng bỏ họ đi, nó cảm thấy mình bất hiều quá. Mẹ nó không nói gì chỉ ôm chầm lấy nó mà khóc, nước mắt nó cũng theo đó mà rơi xuống

Ba nó nãy giờ chẳng nói gì cả, đến khi hai mẹ con khóc xong đã đời rồi thì lúc này ông mới lên tiếng

-Thôi chắc con cũng đã mệt rồi, lên phòng nghỉ đi!

Chắc ba nó cũng đang buồn lắm. Thật ra thì nó chỉ đi theo ba mẹ ruột của nó thôi. Đâu phải là đi luôn không trở về, mặc dù ông sẽ nhớ nó, nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho nó

Nghe lời ba, nó bước lên phòng. Chắc có lẽ vì quá mệt mỏi nên nó chìm giấc ngủ. Mãi đến khi tỉnh dậy và xuống nhà thì nó đã thấy trên bàn là một bàn ăn thịnh soạn.

-Sao mẹ làm thức ăn nhiều vậy? Hôm nay có khách hả mẹ?

-Không có khách nào hết, con gái mẹ sắp đi rồi, mẹ phải làm một bữa ăn thịnh soạn để đưa con gái mẹ đi chứ!

-……. Thế mẹ muốn con đi sớm hả? Huhu……

-Thôi mời ba vào ăn đi, lớn rồi mà cứ như con nít!

Một bữa cơm với ba người, cố gắng vui vẻ. Hôm nay nó phải ăn hết tất cả mới được, như vậy thì lúc đi mới không thấy tiếc. Thật sự lúc chia ly thì lúc nào cũng buồn, mẹ nó đang ăn vội đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh. Nó biết rằng bà đang khóc, nó không biết mình nên làm gì cả. Đành tiếp tục ăn, nước mắt lại rơi……..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK