Kim Ô bay lượn ở nơi sơn dã, gió vụt qua tạo thành âm thanh, từ núi rừng vô biên rả rích rơi xuống, thổi vào nhân gian, mơ hồ có thể nghe thấy cảm xúc tiếng chim hót nhẹ nhàng.
Lại là một mùa xuân, hoa phồn tựa cẩm, bao quanh cẩm thốc bao trùm mặt đất, gió mạnh thổi qua, cánh hoa nhu nhược như mưa lượn lờ rơi xuống, dư thế không dứt.
Sở Từ dưới tàng cây, cánh hoa phấn bạch rơi xuống một thân của cậu, không có quy củ mà ngừng ở trên quần áo đỏ sậm, từ xa nhìn lại, mạc danh có chút giống như là hồ sâu nổi lên gợn sóng.
Nghe thấy thanh âm Kim Ô, cậu chậm rãi mở mắt ra, nhìn thoáng qua phía chân trời xa xăm, thái dương ấm áp mà không nóng bỏng, là thời tiết thích hợp đạp thanh du lịch.
Chắc Tiểu Thần Quân kia hẳn là đã quên cậu, thanh âm nghe rất vô ưu vô lự, như vậy cũng tốt, cậu vốn dĩ chính là vì từ lao tù chạy ra mới đi tìm hắn, không cần thiết sau khi rời đi còn tiếp tục dùng việc tình cảm với hắn, mắc công bị bối rối.
Thần có thần con đường, ma có chỗ ma về, vốn chính là hai người ngược đường, về sau cũng nên như thế.
Dao Quang bên ngoài bay một vòng trở về, vô thanh vô tức dừng ở trên cây thần, móng vuốt sắc bén bắt lấy nhánh cây, ở trên vỏ cây lưu lại vài vết cào.
Kim Ô thành niên rất nặng, không còn là dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng khi còn nhỏ, cây thần không thể chịu nổi sức nặng như vậy, phát ra tiếng vang gãy cành.
Dao Quang mắt nháy nháy, khôi phục thành người, lười biếng mà dựa vào thân cây, nói với cây thần: "Ta đi ra ngoài dạo một vòng, rất nhiều nơi rõ ràng hôm nay lần đầu tiên mới đi, nhưng mà cảm thấy rất quen thuộc.
Vì sao nhỉ, chẳng lẽ trước kia ta trộm mộng du đi ra ngoài chơi à?"
Cây thần vĩnh viễn sẽ không nói, Dao Quang rất là yên tâm, nói cái gì đều sẽ nói cho nó nghe.
"Dù sao Càn Nguyên hiện tại cũng sẽ không quản ta, ta đợi lát nữa lại đi nhân gian chơi, hiện tại đúng là thời điểm náo nhiệt.
Đúng rồi, ngươi ở trên trời ngây người đã bao nhiêu năm? Vẫn luôn đứng ở chỗ này, cô đơn không? Muốn ta mang cái gì cho ngươi chơi không?"
Thần thụ: "......"
Con chim này sao vẫn ríu rít, thật phiền.
"Thôi, đồ chơi ngươi cũng sẽ không chơi, ăn ngươi cũng không thể ăn, không bằng ta mua cho ngươi hai cái đèn lồng, chọn đèn lồng màu đỏ, vui mừng."
Dao Quang cười, chỉ là ý cười chưa thu, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra một câu nói khác, là thanh âm của hắn, nhưng hắn không nhớ rõ hắn khi nào nói qua.
"Ta muốn cùng ngươi thành thân, chờ đến một ngày kia, ta muốn ở trong sân treo đầy đèn lồng màu đỏ, để cho người khác đều biết là ta cưới ngươi."
Ý cười lộng lẫy trong mắt Dao Quang một chút mà ảm đạm xuống.
Thật kỳ quái, hắn nghĩ, hắn khi nào sẽ nói một câu như vậy, hắn lại không có người mình thích, hắn muốn cưới ai?
Hắn ngơ ngẩn mà nâng tay lên, che lại tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, tim đập đến thật nhanh, nhưng mà thật nhói, như là quên mất chuyện rất quan trọng, lại quên chuyện không nên quên nhất.
Không bao lâu, cảm giác mất mát nặng nề tan thành mây khói, như là ý thức đang bảo hộ hắn, như cố tình để mình quên mất.
Cảm xúc nhẹ nhàng còn có dư vị, nhưng Dao Quang đã cười không nổi, hắn đơn giản nhảy xuống cây, thẳng tắp rơi xuống nhân gian.
Loại cảm giác mờ mịt mất mát này hắn đã trải qua rất nhiều lần, mỗi lần chỉ cần tìm chút chuyện khác làm là tốt rồi, hiện tại cũng vậy, có lẽ xem chút náo nhiệt, hắn liền sẽ không còn không cao hứng nữa.
Nhưng hắn hôm nay tới không khéo, khi hắn rơi xuống đất, vừa lúc gặp đế vương trên nhân gian cầu xuân, khẩn cầu một năm mưa thuận gió hoà.
Xuân tự cần thành tâm, vốn nên đơn giản hết thảy, nhưng vị đế vương này lại xa xỉ cực độ, đội ngũ đi ra ngoài từ đầu đường dài đến cuối phố, một đoàn người thật dài, ánh vàng chói loá, khí thế áp người.
Dao Quang liếc mắt một cái liền nhìn ra, tên hoàng đế này dù hiến tế như thế nào cũng vô dụng, vận số đã sắp đi đến cuối, là mệnh tướng tham lam quá độ, phúc đức hao tổn ngắn đi.
Đế vương đi ra ngoài, bá tánh né tránh, con đường hai bên quỳ đầy đất người, cũng không có gì náo nhiệt đẹp đẽ, Dao Quang tiếc nuối mà lắc đầu, nghĩ thầm chính mình tới không phải thời điểm, đang muốn đi tìm chút việc vui khác, bỗng nhiên nghe được bá tánh sau lưng khe khẽ nói nhỏ.
"Nghe nói Hoàng Hậu nương nương là mỹ nhân vô song thiên hạ, cũng không biết chúng ta có thể may mắn gặp hay không."
"Ngươi cũng thật dám nghĩ."
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà.
Nếu thật là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, cái mệnh tiện này của ta thì tính cái gì."
"Ngươi nói nhỏ chút!" Mắt thấy đội ngũ đi ra ngoài sắp đi đến trước mặt, một người khác vội vàng quát khẽ nói: "Đừng nói nữa, câm miệng!"
Dao Quang dừng bước chân lại, muốn cười hai người kia vô tri không sợ, mỹ nhân vô song thiên hạ, trên đời này có ai có thể so với cậu......!
Hắn đi càng ngày càng chậm, nện bước càng ngày càng trúc trắc, khắp đầu óc đều nghĩ đến câu nói mới vừa rồi đột nhiên hiện lên kia, trên đời này có ai có thể đẹp mắt hơn so với cậu? Vậy cậu rốt cuộc là ai?
"A!" Trong đám người bỗng nhiên vang lên thanh âm kích động: "Trên người người kia sao lại đột nhiên nổi lửa?!"
"Hắn sẽ không lại đây chứ? Cứu mạng!"
Đám người nguyên bản an an tĩnh tĩnh quỳ bỗng nhiên ầm ĩ lên, hoàng đế tuổi trẻ khí thịnh xốc lên mành kiệu, không vui mà quát hỏi: "Sao lại thế này?"
Công công một bên nhỏ giọng mà trả lời: "Hồi bệ hạ, nghe nói là có người trên người bỗng nhiên toát ra ánh lửa, chọc đến bá tánh thấp thỏm lo âu, lão nô đã sai người đi bắt phạm nhân kia, tuyệt không làm hắn ta xúc phạm tới bệ hạ."
Hoàng đế "Hừ" một tiếng: "Đen đủi."
Hắn ta xoay người nhìn về phía người ngồi trong kiệu, thịnh nộ trên mặt trong nháy mắt đổi thành một loại thật cẩn thận lấy lòng: "Dân chúng không hiểu chuyện nháo chuyện, có hay không dọa đến Hoàng Hậu?"
"Không có." Hoàng Hạu nhu nhu đáp về một câu, thanh âm kiều mị động lòng người, dẫn tới người thần hồn điên đảo, nàng làm như ánh nắng chói chang tiến vào, lười nhác dùng quạt cầm tay che khuất mặt, oán giận mà nói: "Hoàng Thượng mau đem mành buông xuống, ánh sáng này thật chói mắt."
"Được, được." Hoàng đế vội vàng buông mành kiệu, ngồi vào bên cạnh Hoàng Hậu: "Hoàng Hậu không thích, trẫm liền bảo ngươi che."
Hoàng Hậu đem quạt để tới một bên, cúi người, ngón tay trắng ngần nhẹ nhàng gợi cằm hoàng đế lên, ý vị thâm trường hỏi: "Ta không thích cái gì, Hoàng Thượng đều sẽ thay ta chống đỡ sao?"
Sợi tóc của nàng như mặt nước đổ xuống, ở khe hở vài sợi có ánh nắng chui qua tiến vào, như mặt hồ sóng nước lóng lánh, hoàng đế ánh mắt mê ly, cơ hồ muốn say ngã vào cái ao động lòng người này.
"Tất nhiên, Hoàng Hậu thích chính là trẫm thích, Hoàng Hậu ghét cũng là trẫm ghét, Hoàng Hậu muốn cái gì, trẫm đều sẽ cho nàng."
"Hoàng Thượng thật đúng là vị minh quân." Hoàng Hậu cong mắt lên, đuôi mắt màu hồng câu người như một cây đao dính máu, diễm lệ lại tàn nhẫn, làm người cam tâm tình nguyện thần phục ở dưới đao của nàng, muốn trở thành vòng hồn dưới thanh đao đó.
Môi nàng phấn hồng như nước tẩm đào, Hoàng Đế không tự chủ được thò lại gần, "Hoàng Hậu......"
Kiệu mành bỗng nhiên bị gió cuốn lên, bá tánh tầm thường quỳ xuống đất dập đầu, tất nhiên nhìn không thấy cảnh tượng xa hoa lãng phí trên kiệu mềm, nhưng Dao Quang làm sao lại nhìn không rõ, hắn tự nhiên mà nhìn vị hoàng hậu mỹ nhân vô song thiên hạ bên trong kiệu nắm cằm hoàng đế, bị hoàng đế ngăn cản hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt doanh doanh.
Một thân trang phục Hoàng Hậu bị gió đi ngang qua thổi, không chút để ý mà nhấc lông mi lên, ánh mắt ở trên người hắn một cái lướt qua, lại lười nhác rũ xuống.
Gió ngừng, mành kiệu cũng từ từ khép lại, cái liếc mắt này một cái bình thường không có gì lạ, như chỉ là hai người lạ ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, không lại có bất luận chuyện cũ gì xảy ra.
Bất tri bất giác, đội ngũ của hoàng đế đã đi xa.
Dao Quang trì độn mà thu hồi tầm mắt, cứng đờ mà đi về phía trước, hắn trong đầu trống rỗng, không biết nên đi đâu, nhưng hắn chính là cảm thấy, muốn đi phía trước, nhất định phải đi về phía trước.
Đi tới đi lui, hắn cảm thấy trên mặt không biết vì sao, lạnh đến lợi hại, duỗi tay sờ, mới phát hiện tất cả đều là nước mắt.
Ta......!Khóc? Dao Quang mê mang mà nhìn nước mắt dính trên tay, không rõ mình vì sao muốn khóc.
Gió cũng không lớn, không có cát bụi rơi vào mắt hắn.
"Tiểu lang quân, nhường một chút, nhường một chút." Người bán rong khiêng gánh kẹo hồ lô đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bị Dao Quang chắn đường, liền mở miệng mời hắn nhường một chút, đợi đến khi ông đi qua, lúc này mới thấy tiểu lạnh quân ngơ ngác đứng ở tại chỗ nước mắt đầy mặt, người bán rong không rõ lắm có chuyện gì có thể làm hắn khóc thành như vậy, lại cảm thấy hắn thật sự thương tâm, không đành lòng, đơn giản từ trên gánh lấy một cây kẹo hồ lô đưa cho hắn: "Tiểu lang quân gặp phải chuyển gì khổ sở sao, ăn chút kẹo đi, ăn chút kẹo liền không buồn."
Dao Quang cúi đầu, nhìn cây hồ lô một chuỗi đỏ rực kia, nước đường dưới ánh nắng có màu hổ phách trong suốt.
Trong óc trống rỗng của hắn dần dần sống lại, như ngọn gió xuyên qua muôn ngàn núi sông, lại trở về nguyên điểm.
"A Từ, đó là cái gì?"
"Là kẹo hồ lô."
"Ăn ngon không?"
"Ngươi hẳn là thích."
Hắn đột nhiên mở to hai mắt, khó có thể chịu đựng ký ức sông cuộn biển gầm trào dâng đến trong đầu, bỗng chốc từ tại chỗ biến mất.
Người bán rong ngây người sau một lúc lâu, khó có thể tin mà trương đại miệng: "Trời ơi......!Nói không thấy liền không thấy, đây rốt cuộc là người hay quỷ?"
Dao Quang vội vã trở lại thần phủ, vọt vào phủ, lục tung.
Hắn có một cái cái hộp nhỏ, tự khi hắn tỉnh lại cho đến bây giờ, vẫn luôn không dám mở ra, bản năng cảm thấy cái hộp này giấu một đồ vật sẽ làm hắn đau đớn muốn chết, dứt khoát liền đem hộp ném tới một nơi bình thường nhìn không thấy, nhưng hiện tại, ý tưởng mãnh liệt muốn mở hộp ra chiến thắng tất cả.
Hắn tìm nửa ngày, rốt cuộc từ một chồng *ngọc giản chồng chất cao cao nhìn thấy thân ảnh của cái hộp, bốn phía tinh xảo, giấu ở sau ngọc giản trong sáng, tựa hồ vẫn luôn chờ đợi vị chủ nhân này là hắn đi đến mở ra.
Hắn run rẩy mà lấy cái hộp, mở ra.
Bên trong để một cái khuyên tai, dùng vàng tinh tế nặn ra, nơi chạm rỗng được khảm một viên Thái Dương Thần Hỏa được nung chảy thành đá quý.
Trên khuyên tai dùng thần lực khắc lại một hàng chữ nhỏ bé ——
*Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,
Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.
*[ Ly tứ kỳ • Nỗi nhớ xa cách kỳ]
Dịch nghĩa: @Thi Viện.
Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước.
Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.
Trong phút chốc, hắn cái gì cũng nhớ hết.
Dao Quang mơ hồ không rõ mà cười rộ lên, gắt gao nắm chặt khuyên tai, dùng sức lớn, lòng bàn tay nhanh chóng chảy ra giọt máu, từng giọt máu liền thành một chuỗi rơi trên mặt đất, thoạt nhìn nhiều thêm vài phần thấy ghê người.
Sở Từ, Sở Từ, Sở Từ, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nhẩm cái tên này, hận không thể lập tức đem người này bắt lại đây, đem cậu cả da lẫn xương ăn vào, mới có thể xả hết hận ý tràn đầy trong lòng đến không có chỗ chứa của hắn.
Hắn thích cậu như vậy, thích đến nỗi nguyện ý đem hết thảy đều cho cậu, nhưng cậu lại nhẫn tâm như vậy, đến một chút ký ức đều không muốn để lại cho hắn.
Kim Ô thét dài một tiếng, thần phủ ở ba ngàn năm ầm ầm sập, chìm nghỉm ở biển lửa hừng hực.
Thái Dương Thần Hỏa thiêu đốt mãnh liệt nhanh chóng, toàn bộ Thiên giới đều đi theo rung chuyển, nhóm chúng thần sôi nổi từ thần trong phủ ló đầu ra, chỉ thấy một đôi cánh chim lộng lẫy của Kim Ô từ biển lửa giang cánh phi ra, đuôi lông rơi xuống tia lửa thốc thốc.
Thần hỏa lan tràn, đốt cháy toàn bộ Thiên giới, Kim Ô đốt càng ngày càng tàn nhẫn, thậm chí còn có thần tiên cũng không thể chịu đựng.
Càn Nguyên cùng Viên Văn kinh hồn táng đảm mà liếc nhau, không biết qua bao lâu, Dao Quang từ biển lửa đi ra, hắn đi rất chậm, từng bước một, mỗi một bước, thần hỏa liền biến mất một phân.
Sau vài bước, thần hỏa oanh oanh liệt liệt dập tắt.
Càn Nguyên cùng Viên Văn rơi xuống trước mặt hắn, thử mà hô: "Đế quân."
"Đế Quân?" Dao Quang ý vị không rõ mà đem hai chữ này lặp lại một lần, cười nhẹ một tiếng: "Ta không phải Đế Quân, ta là Dao Quang."
Hắn thần sắc bình tĩnh, mặt mày nặng nề trắng như là tuyết, hoàn toàn nhìn không ra người mới vừa rồi nổi điên đốt Thiên giới chính là hắn.
Nhưng Càn Nguyên cùng Viên Văn cũng không cảm thấy yên tâm, hiện tại Dao Quang toàn thân phát ra khí tràng quá xa lạ, xa lạ lại sắc bén, làm người không tự giác sợ hãi.
Nhưng Kim Ô là hóa thân của mặt trời, là nguồn sống của vạn vật, sao có thể làm người cảm thấy sợ hãi?
"Vậy......!Dao Quang." Càn Nguyên hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta muốn đi tìm một người," hắn cơ hồ là mặt treo mỉm cười mà nói, ngữ khí ôn nhu: "Ta muốn tìm y tính nợ."
Càn Nguyên cả kinh, nhưng không đợi ông nói, Dao Quang chợt lóe mà mất, không thấy bóng dáng.
Sắc trời nặng nề, mưa gió sắp đến.
Khi Dao Quang theo gió bước vào đại điện, Sở Từ mặc một bộ y phục cả người phức tạp, đang lười nhác mà ngồi ở long ỷ tạo từ ngọc.
Một bàn tay của cậu chống cằm, tản mạn mà rũ mắt, một cái tay khác khơi mào cằm hoàng đế, đầu ngón tay oánh bạch như là trân bảo xinh đẹp nhất, cho dù là đang vuốt ve đế vương thân phận tôn quý nhất nhân gian, cũng làm người khác cảm thấy đối với cậu là một loại khinh mạn.
Trong cung điện huy hoàng đột nhiên xông vào một người, nhưng không có ai chú ý tới hắn, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người vị hoàng hậu cao cao tại thượng kia, khó mà dời mắt.
Nhìn thấy hắn xuất hiện, Sở Từ nhướng mày, rất có hứng thú hỏi: "Trên đời này có ngọn gió nào, có thể đem thần quân trên trời thổi xuống đây?"
Hoàng đế không chút nào cố kỵ thân phận của mình, quỳ trước mặt cậu, si mê mà nhìn cậu, cẩn thận mà nắm lấy mắt cá chân của cậu, vốn định vì cậu dùng tơ vàng chỉ bạc dệt đôi ủng, nghe được những lời này của cậu, lại lấy lòng mà trả lời: "Ai biết được, có lẽ là gió do yêu ma làm."
Sở Từ "À" một tiếng, phát hiện câu trả lời này của hoàng đế cũng không có gì không đúng.
Cậu khen ngợi mà sờ sờ cằm hoàng đế: "Ngươi thật ra cũng thông minh."
Dao Quang chịu đủ việc cậu đụng vào người khác, cũng chịu đủ việc người khác tham lam như vậy mà nhìn cậu, trực tiếp đi đến bên người cậu, phất ống tay áo một cái, đem hoàng đế từ bậc thang ném xuống, hoàng đế lăn xuống tầng tầng bậc thang, lại không rảnh lo cho chính mình, mới vừa bò dậy, liền lo lắng mà kêu lên: "Hoàng hậu!"
"Hoàng hậu?" Sương đen dâng lên, đem ánh mắt mọi người che ở bên ngoài.
Dao Quang cúi người, tay thon dài khống chế cổ mảnh khảnh của Sở Từ, ở bên tai cậu thấp giọng nói: "A Từ, hoàng hậu trên nhân gian có cái gì tốt, không bằng cùng ta về thiên giới, làm thần hậu của ta."
Tác giả có lời muốn nói: Mama cho phép!
- -------------------------------------.
Danh Sách Chương: