Mạnh Hùng rút ra khỏi cơ thể của Kiều Nhi, anh vươn tay kéo cô vào lòng.
Cảm giác thỏai mái cùng thỏa mãn làm Mạnh Hùng vui vẻ hẵn lên.
Anh đặt cầm mình lên đỉnh đầu của Kiều Nhi yêu thương nói.
"Kiều Nhi, sinh cho anh một đứa con được không?."
Lần đầu tiên trong đời, Mạnh Hùng thốt ra những lời thỉnh cầu.
Từ trước tới giờ chỉ cần điều anh muốn, thì dù đối phương có phản đối cũng vô dụng.
Khi Mạnh Hùng nói ra những lời này, anh cũng giật mình và kinh ngạc không khác gì Kiều Nhi.
Từ trước tới giờ Mạnh Hùng chưa từng muốn có con, nhưng không biết vì sao sau khi anh có quan hệ với Kiều Nhi.
Mạnh Hùng lại rất chờ mộng cô sinh cho anh một đứa bé gái giống y như cô.
Giọng nói trầm ngâm chứa đựng biết bao hạnh phúc của Mạnh Hùng, làm trái tim Kiều Nhi đau đớn.
Kiều Nhi sửng sờ trong giây lát, trong lòng cô cảm giác bối rối.
"Tại sao Mạnh Hùng lại có thái độ, như hai người chưa từng xảy ra chuyện gì?
Tại sao anh không hỏi cô về chuyện của Mạnh Khang?
Tại sao anh lại bình tĩnh như vậy?"
Trong lòng Kiều Nhi hiền lên rất nhiều nghi vấn.
"Được không em?"
Không nghe được câu trả lời của Kiều Nhi, Mạnh Hùng hỏi thêm một lần nữa.
Không biết vì sao trong lòng Mạnh Hùng, lại cảm giác thấp thỏm khi chờ đợi câu trả lời của Kiều Nhi.
Giọng nói chờ mong của Mạnh Hùng cắt ngang dòng suy nghĩ của Kiều Nhi.
Cuối cùng Kiều Nhi tự nói với bản thân mình.
"Mặc kệ Mạnh Hùng đang suy nghĩ gì.
Điều quan trọng nhất, chính là anh vẫn yêu cô.
Cô cũng muốn có con với anh.
Nhưng được sao?
Bệnh tình của cô có cho phép cô có con hay không?"
Suy nghĩ một lúc Kiều Nhi quyết định, dù có xảy ra chuyện gì cô cũng muốn có một đứa con, là kết tinh tình yêu của cô và Mạnh Hùng.
Kiều Nhi ngước khuôn mặt kiêu hãnh của mình lên, nhìn vào khuôn mặt cương nghị của Mạnh Hùng.
Cô nở một nụ người động lòng người.
"Được! Em sẽ sinh cho anh một đứa bé thật dễ thương."
Cánh tay Mạnh Hùng đang ôm Kiều Nhi chợt siết chắc hơn, anh sửng sốt trong giây lát.
Mạnh Hùng không ngờ Kiều Nhi lại đồng ý.
Mạnh Hùng với nét mặt hứng hở, anh tươi cười ngồi bật dạy hôn tả lả lên trên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của Kiều Nhi.
Kiều Nhi bật cười thành tiếng, khi nhìn thấy bộ mặt trẻ con này của Mạnh Hùng.
"Ha ha ha, anh buông em ra nhột quá nè."
Tiếng cười hạnh phúc của Kiều Nhi, làm Mạnh Hùng cảm giác sung sướng vô cùng.
Những ngày không có Kiều Nhi bên cạnh, cuộc sống của Mạnh Hùng vô cùng chán chường không có mục tiêu.
Điện thoại di động trong túi sách của Kiều Nhi vang lên.
Mạnh Hùng cau mày, vào giờ phút này anh không muốn bị ai quấy rầy.
Đã hơn 1 tháng anh không đước gần gũi với Kiều Nhi.
Anh muốn tận hưởng từng phút từng giây bên cạnh cô.
Kiều Nhi cũng có suy nghĩ như anh, cô nghĩ người gọi cho mình chắc là Mạnh Khang.
Nhưng Kiều Nhi không ngờ, Du Tấn lại gọi cho cô.
Kiều Nhi đẩy tay Mạnh Hùng đang ôm chặt cô, không cho cô nghe điện thoại ra.
"Đợi em một chút, em nghe điện thoại đã."
Mạnh Hùng trưng ra bộ mặt thất vọng nhìn Kiều Nhi thật đáng thương.
Kiều Nhi nhìn dáng vẻ đáng yêu này của Mạnh Hùng mà cười đến híp mắt.
Trong lòng thầm nghĩ,
"Có phải anh là Mạnh Hùng mà người ngoài thường ví là, một người vô tình và lãnh khốc hay không."
"Đợi em một chút, ngoan."
Nói xong Kiều Nhi cười vui vẻ nghe điện thoại.
"Hello, anh tìm em có chuyện gì?"
Mạnh Hùng nghe Kiều Nhi gọi người trong điện thoại bằng anh, khuôn mặt tuấn tú của Mạnh Hùng liền hiện lên vẻ không vui.
Anh khom người ôm Kiều Nhi vào lòng, đặt đầu mình lên vai cô, tai thì để sát vào điện thoại.
Anh muốn biết người gọi cho cô là ai.
Mạnh Hùng không ngờ mình lại làm ra hành động trẻ con này, thật hết thuốc chữa.
Du Tấn hơi sửng sốt khi nghe được giọng nói vui vẻ đầy sức sống của Kiều Nhi.
Anh im lặng trong giây lát, rồi mới lấy lại tinh thần nói vào chuyện chính.
"Kiều Nhi, sao em có được những mẫu thức ăn đó?"
Khi nghe được giọng nói của Du Tấn, trong lòng Mạnh Hùng hơi kinh nhạc.
"Tạo sao Kiều Nhi lại có quan hệ thân mật như vậy với Du Tấn."
Kiều Nhi không ngờ Du Tấn lại làm việc mau lẹ như vậy.
Cô còn tưởng ngày mai anh mới gọi cho cô.
"Mẫu thức ăn đó là của bác Mạnh."
Du Tấn nghe Kiều Nhi nói vậy, anh im lặng một chút rồi nói tiếp.
"Kiều Nhi em nghe rõ những gì anh nói sau đây.
Có người đã bỏ một lượng nhỏ thuốc Thạch Tín vào thức ăn của bác Mạnh.
Nếu chỉ dùng liều lượng nhỏ Thạch Tín thì Bác Mạnh sẽ bị viêm dạ dày, viêm ruột, đau mắt, đau tai, thân thể không còn sức lực, đi đứng loạng choạng.
Nếu dùng trong một thời gian dài thì bác sẽ bị kiệt sức rồi tử vong."
"Sao anh lại biết về loại độc này rõ như vậy?"
Kiều Nhi thắc mắc hỏi, không thể trong thời gian ngắn như vậy mà Du Tấn đã biết cặn kẽ về chất độc này.
"Thật trùng hợp, thời gian trước Trình Lam cũng bị người ta hạ loại độc Thạch Tín này.
Nên anh đã bất đầu nghiêng cứu về nó."
Du Tấn nói một cách nghiêm túc.
"Vậy anh có thuốc giải không?"
"Anh đang nghiên cứu thuốc giải, nhưng vẫn còn trong giai đoạn thử thuốc.
Nhưng theo nhà nghiên cứu Mỹ, thì nếu em cho bác Mạnh uống *Axit folic mỏi ngày nói sẽ giúp cơ thể của bác Mạnh tải ra chất độc Thạch Tín bằng đường tiểu.
Nhưng cách này cần một thời gian dài mới tải được hết Thạch Tín ra khỏi cơ thể."
*(Axit folic là chất Vitamin B)
"Dạ, em biết rồi chỉ cần giải được độc thì thời gian bao lâu không quan trọng.
Cảm ơn anh."
Kiều Nhi vui vẻ cảm ơn Du Tấn.