• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Khai mặc kệ những vết thương ngày một nhiều hơn, mà tiếp tục lao lên, trên mặt còn lộ ra nụ cười.

"Lục Khải, ông chuẩn bị đi chết đi!"

Khoảng cách hiện tại của Trương Khai, đã rất gần Lục Khải, độ khoảng chỉ cách nhau mười bước chân, nhưng ngay lúc đó, vô số kiếm khí, phóng đến phía Trương Khai.

Trương Khai còn chưa kịp phản ứng, thì đầu đã bị kiếm khí chém đứt ra làm đôi, ngay sau đó, lại bị những kiếm khí khác, chém nhỏ ra thành từng mảnh, cơ thể Trương Khai cũng không tốt hơn là mấy, cũng bị chém ra thành từng mảnh nhỏ.

Lục Khải lúc này cũng ngủ dậy, thấy cảnh trước mắt, ông chỉ thở dài rồi nói.

"Kết quả vẫn không thay đổi nhỉ?"

Lục Khải vươn vai một cái, định rời đi, nhưng bỗng lúc này, các mảng da thịt đã bị chém nhỏ, của Trương Khai, bắt đầu di chuyển, rồi cơ thể Trương Khai dần được hình thành.

Trương Khai đưa tay lên, nắm lại mà nghĩ.

Nếu cứ đánh nhau như vậy, ta hoàn toàn không thể thắng, ta đã sớm biết điều này, nên đã chuẩn bị rất nhiều, Lục Khải, ông hãy chờ đi, không lâu nữa đâu, ông sẽ bại dưới tay ta.

Lục Khải xoay người lại, thở dài một hơi, rồi nói.

"Ngươi vẫn chưa đầu hàng nữa a? Nhanh lên đi, ta đói rồi, còn phải về ăn nữa."


Lục Khải nói xong, ngay lập tức biến mất, rồi nhanh chóng xuất hiện sau lưng Trương Khai.

"Phong liên trảm."

Lục Khải trực tiếp chém ra năm sáu nhát, mỗi nhát đều cực kì uy lực, Trương Khai nghiêng đầu về sau, khi thấy Lục Khải đang tấn công tới, Trương Khai liền nhanh chóng, xoay người lại, vung kiếm ra chặn lại.

Lục Khải thấy Trương Khai đã chặn được, cũng không quan tâm lắm, mà nói.

"Xem ra, ta không thể nhường ngươi được nữa, bắt ta dùng đến hai phần sức mạnh, tiểu tử nhà ngươi, khá đó.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================

Lục Khải nói xong, thả thanh kiếm trên tay xuống, rồi đơn giản nói.

"Kiếm."

Lời vừa nói xong, một thanh kiếm dần xuất hiện trên tay Lục Khải, Trương Khai nhanh chóng nhận ra.

Vô song thần kiếm? Chẳng phải nó đã thất truyền rồi sao? Sao ông ta lại có nó a?

Thanh kiếm trên tay Lục Khải, mang một màu đen mù mịt, được bao bọc bởi những chùm sáng vàng, liên tục bay xung quanh, trên lưỡi kiếm còn có bốn chữ, màu trắng, cực kì nổi bật.

"Chúng sinh bình đẳng."

Lục Khải trên tay cầm vô song thần kiếm, nhẹ nhàng chém xuống một đường, kiếm khí phóng ra vô cùng uy lực, Trương Khai còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơ thể đã bị chém ra làm đôi, Lục Khải đưa tay, sờ vào lưỡi kiếm, rồi nói.

"Kiếm này của ta, có thể chém tan linh hồn, cho dù có hồi phục nhanh cỡ nào, chỉ cần để nó chạm phải, ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi."

Lục Khải nhìn lại, không khỏi bất ngờ, Trương Khai ấy vậy mà vẫn còn sống, cơ thể nhanh chóng được hồi phục lại, Trương Khai trên mặt lộ ra nụ cười, mà nghĩ thầm.

May mà trước khi kiếm khí đó kịp chạm vào, ta đã tự cắt đôi cơ thể ra, bằng không đã chết rồi.


Lục Khải cũng như hiểu được điều đó, mà lên tiếng nói.

"Để ta xem, ta hay ngươi nhanh hơn."

Nói rồi, Lục Khải liên tục chém về phía Trương Khai, mà mỗi lần chém, Lục Khải còn dùng một lực rất mạnh, kiếm khí phóng ra xé gió, liên tục là năm nhát kiếm khí nhắm đến Trương Khai.

Trương Khai đưa bốn thanh kiếm ra, chắn phía trước, dùng hết sức chặn lại năm nhát kiếm khí, nhưng đó là điều hoàn toàn không thể, bốn cánh tay của Trương Khai nổi vô số gân, rồi không chịu được nữa mà vỡ vụn.

Trương Khai ngã xuống mặt đất, nhưng cũng vì vậy, mà né được cả năm nhát kiếm khí.

Lục Khải chậm rãi tiến đến, nhìn Trương Khai kiệt sức ở dưới mà bật cười.

"Tiểu tử, ngươi cố gắng như vậy, rốt cuộc là vì thứ gì a?"

Trương Khai bật cười, theo đó cũng phun ra một ngụm máu tươi, mà nói.

"Ta cố gắng vì gì a?"

Trương Khai bật cười rồi nói tiếp.

"Ngay cả ta, cũng không hiểu ta cố gắng vì gì nữa."

Trương Khai đưa tay lên che mắt, rồi nói tiếp.

"Ông nói đi chứ, rốt cuộc là ta cố gắng vì thứ gì, tại sao có cố gắng bấy nhiêu, ta cũng không mạnh bằng ông a?"


Lục Khải thở dài, cúi người xuống cạnh Trương Khai, rồi lên tiếng nói.

"Ta là ta, ngươi là ngươi, ngươi có cố bấy nhiêu, thì cũng không thể giống ta được, tỉnh ngộ đi."

Trương Khai trên mặt, bỗng lộ ra nụ cười.

"Ta không mạnh bằng ông, mọi thứ của ta đều thua xa ông, nhưng có một thứ ta hơn ông."

Lục Khải thắc mắc mà hỏi.

"Thứ gì a?"

Trương Khai bật cười, rồi nói.

"Ta hèn hạ hơn ông."

Nói xong, ngay tại bụng Trương Khai, một mũi kiếm màu đen, trồi ra, rồi đâm thẳng vào Lục Khải, Trương Khai lại cười to hơn.

"Lục Khải, ông không thể sống được nữa đâu, bị thứ này đâm phải, ông chỉ có chết thôi, hắc hắc."

Thứ trong người Trương Khai là hắc ám ma kiếm, nó mang hình dạng của một viên linh thạch, chỉ khác là nó có màu đen, dùng thứ này, sẽ khiến bên trong cơ thể, xuất hiện một thanh kiếm nhỏ, thanh kiếm này có thể luyện hóa, bằng cách hấp thu thêm nhiều hắc ám ma kiếm, luyện hóa đến lúc nhất định, có thể phóng ta hắc ám ma kiếm, cho nó trồi ra khỏi cơ thể, mà tấn công đối phương, trừ bản thân người sử dụng ra, còn lại, dính phải nhát chém của hắc ám ma kiếm, thì chỉ có chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK