• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một khoảng không, không xác định, một lổ hổng không gian được mở ra, Trương Khai từ bên trong bước ra.

Tên Lục Khải đó, đã bị nhốt trong huyết hắc nhãn, tuy phải hiến tế một con huyết hắc nhãn, mới có thể sử dụng, nhưng ta có tới tận hai huyết hắc nhãn, mất đi một con, cũng không quá nghiêm trọng.

Cùng lúc, một lổ hổng không gian khác được mở ra, từ bên trong, Diệp Bạch bước ra, cùng Viêm Hạo, sau đó là âm bản nguyên, và dương bản nguyên.

Trương Khai tuy hiện tại không thể nhìn, nhưng các giác quan vẫn hoạt động rất nhạy bén, nhanh chóng nhận thấy có người đi đến.

Không ổn rồi, không lẽ nào đây là đám người của Lục gia, không, chuyện này chắc chắn không thể xảy ra được, đám người Lục gia đó, chẳng phải hiện tại, đang họp bàn chính sự sao? Sao lại xuất hiện ở đây được chứ?

Đang suy nghĩ, thì một tiếng nói cất lên.

"Tiểu tử, ngươi yên tâm đi, ta không phải kẻ thù của ngươi đâu."

Trương Khai rút kiếm ra, vào tư thế chiến đấu, rồi lên tiếng hỏi.

"Ngươi là ai?"

Diệp Bạch không trả lời, mà nói sang chuyện khác.

"Ngươi chẳng phải, đang muốn lật đổ Lục gia sao?"


Trương Khai không khỏi ngạc nhiên.

Chuyện này, chỉ có ta và Trương lão sư biết, mà Trương lão sư, chắc chắn sẽ không nói chuyện này với ai, tại sao tên này, lại biết được a?

Còn đang suy nghĩ, thì Diệp Bạch lại tiếp tục nói.

"Ngươi không cần biết tại sao ta biết chuyện này, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời ta, việc lật đổ Lục gia của ngươi, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi."

Trương Khai bật cười. Đọc 𝘵𝐫uyện 𝘵ại [ 𝗧 𝖱 U M 𝗧 𝖱 U Y Ệ N﹒𝐯n ]

"Nói hay lắm, nhưng làm được hay không, thì ta không biết, hắc hắc."

Trương Khai chỉ dựa vào cảm nhận, đã xác định được vị trí của Diệp Bạch, chém một đường thật mạnh.

"Để xem, ngươi có chặn được đòn này không đã."

Diệp Bạch bật cười, dang rộng hai tay, không một chút phòng thủ, trước đòn này, ngay khi lưỡi kiếm sắp chạm đến, đã bị âm bản nguyên, và dương bản nguyên chặn lại.

"Tiểu tử, ngươi tin ta đi, chỉ cần nghe lời ta, ta sẽ giúp ngươi lật đổ Lục gia."

Trương Khai nghe xong, lại càng là cười to hơn, rồi nói.

"Tin ngươi, để ta nói cho ngươi biết, từ lúc sinh ra đến giờ, ta chưa từng tin ai cả, chỉ cần không tin tưởng, sẽ không bị phản bội, hắc hắc."

Diệp Bạch dùng tay, đẩy thanh kiếm sang một bên, rồi tiến đến gần hơn với Trương Khai.

"Tiểu tử, nói hay lắm."

Diệp Bạch lại tiếp tục nói.

"Tên Lục Khải đó, ngươi nghĩ có thể, nhốt hắn được trong đó lâu dài a? Đến khi hắn thoát ra, toàn bộ kế hoạch của ngươi sẽ đổ vỡ."

Trương Khai nghe xong, cũng nhanh chóng nhận ra.


Đúng rồi, huyết hắc nhãn của ta, không thể giam cầm hắn được lâu, nếu hắn thoát ra, kế hoạch của ta sẽ đổ sông đổ biển, huyết hắc nhãn cũng không thể tự giam cầm hắn, ta lúc đó, phải nhân lúc ông ta vừa mới đột phá, vẫn còn yếu, mới có thể dùng huyết hắc nhãn giam cầm lại.

Diệp Bạch thấy Trương Khai đang suy nghĩ, thì lại tiếp tục nói.

"Nhưng, nếu ngươi nghe theo ta, mọi thứ sẽ thuận lợi thôi, sao ngươi đồng ý chứ?"

Trương Khai nghe xong, kiểm tra Diệp Bạch một lượt rồi bắt đầu suy nghĩ.

Tiểu tử này, ta chỉ cần dùng một tay cũng có thể đánh thắng, nhưng ba tên theo sau, lại vô cùng cường đại, chi bằng ta nghe theo lời hắn, sau khi kế hoạch thành công, giết hắn cũng không muộn.

Nhưng Trương Khai lại nhận ra gì đó.

Không, như vậy không được, lúc nãy, nhát chém kia, đã có thể lấy mạng của hắn, nhưng đã bị hai tên kia chặn lại, bọn chúng chắc chắn chung một thuyền, nếu ta muốn giết cũng khó.

Diệp Bạch thấy Trương Khai vẫn đang suy nghĩ thì tiếp tục nói.

"Tiểu tử, ngươi yên tâm đi, ta không lừa ngươi đâu."

Diệp Bạch nói xong, đưa tay ra, Trương Khai thở dài một hơi, rồi bắt lấy cánh tay của Diệp Bạch.

"Được."

Trong lòng lại nghĩ thầm.

Ta cứ đầu tiên là lợi dụng tên này, đến lúc thích hợp, thì ra tay giết hắn.


Diệp Bạch cũng cười thầm.

Ta hiện tại, thực lực vẫn còn rất yếu, nếu có tên này ra mặt làm thay ta, vẫn là tốt hơn, đợi tới lúc thích hợp rồi giết hắn sau.

Diệp Bạch nghĩ xong, rồi lên tiếng nói.

"Được rồi, trước tiên phải lập kế hoạch trước đã, việc còn lại tính sau."

Trương Khai gật đầu, rồi lên tiếng nói.

"Theo thông tin của ta, đám người Lục gia đó, hiện tại đang họp bàn chính sự."

Diệp Bạch nghe xong, bắt đầu suy nghĩ.

Tiểu tử này, hiện tại đang rất yếu, nếu trực tiếp ra mặt, e là chưa trụ nổi một canh giờ, mà Lục gia đang họp bàn chính sự, khả năng cao các khu vực nhỏ lẻ, sẽ có rất ít người canh gác, chỉ cần tấn công vào đó, gây náo loạn, rồi nhanh chóng rút lui, nhưng phải làm sao, để cho đám người Lục gia, nghĩ là Viêm gia tấn công a?

Diệp Bạch đang bối rối, thì lại chợt nhớ ra gì đó.

Đúng rồi, khi trước bắt được tiểu tử, Viêm Từ Phong, hắn có mặc đồng phục của Viêm gia, chỉ cần cho tên này mặc đồng phục của Viêm gia, và đeo mặt nạ, chắc chắn, đám người Lục gia, sẽ tưởng là Viêm gia tấn công mình, từ đó tạo ra mâu thuẫn không nhỏ, nhân lúc đó, ta lại tiếp tục việc này, cho đến khi hai bên đánh nhau, mà hưởng lợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK