Tửu lâu nhìn qua phong cách cực kỳ cổ xưa, trang hoàng cũng không đẹp đẽ, hẳn là cũng đã lâu năm, nhưng xe ngựa lại đông như trẩy hội, buôn bán rất phát đạt, đứng ở ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng tiểu nhị gào to, cách xa cũng có thể nhìn thấy trên lầu hai toàn người là người.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ vừa mới xuống xe, tiểu nhị đã nhanh chóng cúi đầu khom lưng hành lễ: "Đại nhân, phu nhân, tửu lâu chúng ta hôm nay có thiếu niên kia đến bình sách, đại nhân tới nghe chuyện vui sao? Lầu hai có nhã gian, để tiểu nhân tìm cho ngài hàng đơn vị trí tốt."
Làm tiểu nhị kẻ nào chả có hoả nhãn kim tinh, là con la hay con ngựa, bọn họ tuyệt đối có thể nhìn rõ tới tám phần mười.
Nhìn khí chất của vị đại nhân này, không phú cũng quý, mỹ mạo của nương tử hắn thì tuyệt sắc khuynh thành, lại nhìn xe ngựa xem, tuyệt đối là xa hoa, lại nhìn mấy người thị vệ xem, nào có ai không phải anh tuấn khí phách.
Đại nhân vật, không sai được!
Chung Thương nhìn vào bên trong nhất thời nhíu nhíu mày, thưởng cho tiểu nhị một thỏi bạc, phân phó: "Không chỉ chỗ tốt còn phải yên tĩnh."
Tiểu nhị nịnh nọt mời bọn họ vào, trong đại sảnh có một đài cao, nhưng trên đó không có người, thiếu niên kia hẳn là vẫn chưa lên sân khấu.
Dưới tầng một đầy dân chúng, không ít người gọi chút nước trà, ít lạc, chiếm lấy một cái bàn, thậm chí còn có rất nhiều người cái gì cũng không gọi, chỉ đưa mấy đồng tiền, tìm một chỗ đứng, chờ việc bình sách mở màn.
Lãnh Hạ được tiểu nhị dẫn tới lầu hai, trên này có yên tĩnh hơn, chỉ nhìn qua cách ăn mặc cũng thấy là phú quý hơn dân chúng dưới lầu nhiều, tiểu nhị chọn một chỗ rất tốt, vừa yên tĩnh lại có thể nhìn rõ chỗ đài cao.
Tiểu nhị vừa đem thực đơn đưa lên, vừa giới thiệu: "Khách quan, Ngọc Lâm tửu lâu chúng ta nổi danh nhất về hải sản, tôm hấp, long nhãn trắng, cá nheo sốt đậu, da cá cuốn.........." (mấy cái món ăn này mk chém đại đấy nên là đừng quá để tâm hâh😊)
Chiến Bắc Liệt nhận lấy thực đơn rồi chọn vài món, xong tiện tay ném thực đơn cho tiểu nhị: "Mang lên một bình trà ngon."
Sau khi đồ ăn được bê lên, Lãnh Hạ khẽ khiêu mi, bây giờ mới nhận ra, người này, toàn chọn những món mà nàng thích.
Đột nhiên, tầng một bộc phát tiếng hoan hô ầm ầm.
Lãnh Hạ nhìn lên phía đài cao kia.
Một thiếu niên đang đi lên đài, nói là thiếu niên nhưng thật ra cũng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, nhìn qua rất nhã nhặn, nhưng hai mắt thì lại cực kỳ đặc biệt, lóe sáng như sao, rực rỡ như ngọc.
Thiếu niên mặc một bộ y phục đã bạc màu, cười tủm tỉm đi lên đài, sau khi cúi chào mọi người thì vỗ tay một cái, dân chúng đang vỗ tay hoan hô nhất thời yên tĩnh.
Ánh mắt sáng như sao đảo qua mọi người một lượt, thiếu niên chưa nói mà cười trước, rồi bắt đầu bài giảng: "Vài ngày trước chúng ta đã nói về phong cảnh ngũ quốc, hôm nay tại hạ sẽ nói về ngũ quốc anh hùng! Nói đến vấn đề này, các vị khách quan sẽ hỏi, anh hùng là như thế nào?"
Một câu này vừa nói ra, mọi người đều nhanh chóng hô to suy nghĩ của mình.
"Đại hiệp công phu cao cường!"
"Dũng sĩ lấy một địch trăm!"
"Người lương thiện giúp đỡ kẻ khốn khó!"
Thiếu niên mặt tươi như hoa nằm xuống bàn, nhoài người về phía trước, giơ ngón trỏ lên nhẹ nhàng lắc lắc, thanh âm trong trẻo: "Anh hùng mà chúng ta nói đến hôm nay, không phải những vị đó! Xưa nay luôn vì nước vì dân, hôm nay sẽ giảng cho các vị về anh hùng của Đại Tần ta trước, không thể không nhắc tới........."
Còn chưa dứt lời, những người dưới đài đã thét to: "Chiến thần!"
"Đúng vậy!" Thiếu niên cầm thước lên đập bàn một cái, sắc mặt nghiêm túc: "Chính là Đại Tần Chiến thần!"
Lãnh Hạ khẽ khiêu mi, ném cho Chiến Bắc Liệt một ánh mắt trêu tức.
Chiến Bắc Liệt một chút xấu hổ cũng không có, khóe môi cong lên, một biểu tình đùa giỡn, khoe tài, nháy mắt mấy cái với Lãnh Hạ.
Thiếu niên lại lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Liệt vương lãnh binh từ năm mười bốn tuổi, chinh chiến sa trường, chiến dịch lớn bé chưa trận nào không thắng, cái này thì mọi người đều rõ, nhưng tình huống cụ thể trên chiến trường, nào có mấy người biết!
Trước tiên là nói về năm năm trước, trận chiến Tần Yến, lúc đó, Liệt vương ta cũng chỉ có mười lăm tuổi, mới vào quân doanh gần một năm, sao có thể làm cho các Đại tướng nghe lời? Người Bắc Yến dẫn theo hai mươi vạn binh mã tấn công quân ta, mà biên quan chỉ có mười vạn binh mã, lại còn các tướng lãnh cậy già lên mặt, ngoài có cường địch, trong có lo lắng, vậy thì phải làm sao?"
Vừa nói xong, dân chúng nghe đều mày chau mặt ủ, nghĩ ngợi suy tư, đến tột cùng là phải làm sao?
Lãnh Hạ cũng cảm thấy có hứng nghe, thiếu niên này kể chuyện không giống như những người khác, không hề chỉ kể chuyện xưa mà hắn đưa ra vấn đề, hoàn cảnh xấu nói ra, để túm lấy cái tâm của mọi người, dần dần đắm chìm trong phân tích của hắn.
Giống như việc lúc Chiến Bắc Liệt vào quân doanh, nghĩ lại mới thấy năm đó Chiến thần cũng không biết đã trải qua bao nhiêu gập ghềnh, nhưng thật ra nàng chưa từng hỏi.
Thiếu niên rung đùi đắc ý giảng bài, miệng lưỡi lưu loát: "Loạn trong giặc ngoài thì đương nhiên phải giải quyết mâu thuẫn bên trong trước, Liệt vương khi đó mới mười lăm tuổi cũng đã rất có phong phạm Chiến thần, không nói hai lời triệu tập binh sĩ, tướng lĩnh đến lôi đài, đơn thương độc mã nghênh chiến mười vạn binh sĩ, chỉ cần không phục, cứ việc lên."
Hai mắt kia càng ngày càng sáng, như là cực kỳ ngưỡng mộ Chiến Bắc Liệt, vẻ mặt sùng bái: "Sau đó thì sao? Sau đó Chiến thần của chúng ta đánh cho đám lão tướng thất bại thảm hại, từ đó về sau, thu được lòng trung thành của trăm vạn Tần binh. Loạn trong đã được giải quyết, còn giặc ngoài phải giải quyết ra sao? Mười vạn Đại Tần đối chiến hai mươi vạn Bắc Yến, chênh lệch này không thể nói là không lớn.........."
Cả tửu lâu im lặng, chỉ có giọng điệu giảng giải nhịp nhàng của thiếu niên.
Lãnh Hạ cảm thấy thú vị, quay đầu hỏi: "Thật sao?"
Chiến Bắc Liệt bắt đầu lơ đễnh, cứ nghĩ là giống như những người kể chuyện khác, không phải nói bừa khuyếch đại sự thật thì là ca công tụng đức một cách thái quá, càng nghe càng cảm thấy là không chính xác, mày kiếm hơi hơi nhíu lại, những việc cụ thể trên chiến trường đều là cơ mật, mà thiếu niên này lại rõ như lòng bàn tay.
Hắn chậm rãi gật gật đầu với Lãnh Hạ, trầm giọng nói: "Là thật."
Chung Thương cúi người hỏi ý: "Gia, có cần lát nữa bắt lại hỏi một chút không?"
Đúng lúc này, một thanh âm nam nhân từ bên ngoài tửu lâu truyền đến: "Hạ quan Chu Đắc tham kiến Liệt vương!"
Tửu lâu yên tĩnh trong giây lát rồi đồng loạt sôi trào!
"Liệt vương? Liệt Vương gia ở đây sao?"
"Ở đâu? Người ở đâu? Sao lại không nhìn thấy?"
"Không ngờ có ngày được ngồi cùng quán trà nghe kể chuyện với Liệt vương a!"
Mọi người đều nhìn loạn xạ, nghi thần nghi quỷ, nhìn ai cũng thấy giống Liệt Vương gia.
Chỉ chưa sờ mặt người bên cạnh, nghĩ đến chuyện lột mặt nạ ra.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, cùng lúc nhướng mày, bọn họ tuy không có ý che giấu nhưng cũng không khoa trương gì, cả đoạn đường chưa kinh động bất kỳ quan phủ nào, hiện giờ Chu Đắc này lại tìm tới, tin tức quả thực rất linh hoạt.
Trước cửa tửu lâu, một nam nhân mập lùn mặc quan phục đi đến, khom người chạy lên lầu hai, cách một đoạn thật xa gập người quỳ xuống, phục sát đất hành lễ: "Hạ quan Chu Đắc tham kiến Liệt vương!"
Cái này xem như là đã chứng thực thân phận của Chiến Bắc Liệt, dân chúng đều quỳ theo thỉnh an: "Tham kiến Liệt vương!"
Chiến Bắc Liệt cho dân chúng bình thân rồi mới lạnh lùng nói với Chu Đắc: "Chu tri huyện gặp bổn vương không cần hành lễ như thế."
Chu Đắc đứng lên, cúi đầu khom lưng chạy đến trước mặt Chiến Bắc Liệt nịnh nọt nói: "Dạ dạ, hạ quan ngưỡng mộ Vương gia đã lâu, nay được diện kiến thực sự là nhất thời khó kiềm chế, Vương gia quả nhiên là nhân trung long phượng, còn uy vũ hơn hình ảnh hạ quan thường tưởng tượng." (rồng trong biển người)
Lãnh Hạ nhíu nhíu chân mày, Chu Đắc này thật ra rất có phong phạm của Lí Thành Ân, công phu vỗ mông ngựa luyện đến mức không thể thuần thục hơn.
Chu Đắc chớp mắt, tầm mắt rơi vào trên người Lãnh Hạ, lại cảm thán nói: "Vị này nhất định là Liệt Vương phi, ân sư không chỉ nhắc tới trước mặt tại hạ một lần, nói Vương phi như vương mẫu giáng trần, cứu khổ cứu nạn như Bồ Tát sống, hôm nay hạ quan được chiêm ngưỡng, quả thật là vậy, Vương phi và Liệt Vương gia thực sự là một đôi thần tiên quyến lữ do trời đất tạo thành."
Lãnh Hạ cầm chén trà lên nhấp một ngụm, không nói gì, cũng không hỏi ân sư của hắn là ai.
Chu Đắc một chút xấu hổ cũng không có, chủ động nói: "Ân sư của hạ quan là Lễ bộ Thượng thư Lí Thành Ân, ân sư nhiều lần ân cần dạy bảo, nếu nhìn thấy Vương phi, nhất định phải tôn kính như tôn kính hắn, đúng! Phải coi người như lão mẫu của hạ quan."
Lãnh Hạ không khỏi cảm thán, đúng là sư phụ nào thì đồ đệ ấy.
Chu Đắc lại khom người vái chào, tóc phải chạm đến mũi chân mới đứng lên, cười ha hả nói: "Vương gia Vương phi từ xa tới đây, xin cho hạ quan một cơ hội tiếp đãi hai người."
Thời điểm Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ vừa lúc giữa trưa, từ sáng tới giờ cũng chưa dừng chân ở đâu, nếu thân phận của hắn đã bị lộ, dân chúng ai cũng biết thì nếu nghỉ ngơi ở khách điếm nhất định sẽ phát sinh nhiều chuyện.
Chiến Bắc Liệt gật gật đầu, nắm tay Lãnh Hạ đi xuống dưới lầu.
Chu Đắc mừng rỡ, vội vàng chạy lên trước dẫn đường, một bộ dáng cúi đầu nịnh nọt.
Đi được vài bước mới thấy có điều không đúng, Liệt Vương gia Liệt Vương phi chỉ có bốn thị vệ đi sau, sao lại nhiều ra một người?
Thị vệ chỉ báo là có sáu người a, không thấy báo là còn người khác. Hắn quay đầu lại nhìn người nọ, thấy hắn biểu tình tự nhiên, không có nửa phần mất tự nhiên, cũng không dám hỏi nhiều, ngộ nhỡ là bạn cũ Vương gia mới gặp thì mình lắm miệng không phải là đắc tội sao.
Ánh mắt hoài nghi liếc nhìn vài lần rồi lắc đầu chuyên tâm dẫn đường.
Bọn họ đương nhiên cũng phát hiện người này đi theo, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ nhất thời cảm thấy thú vị, cũng không nói nhiều, tùy ý cho hắn đi theo.
Đi tới một phủ đệ náo nhiệt treo đầy vải điều, đèn lồng, Chu Đắc mới ngừng lại, khom người nói: "Vương gia, Vương phi, hôm nay chính là đại hôn của khuyển tử, xin mời hai vị uống một ly rượu mừng, mong đừng ghét bỏ."
Lúc này Lãnh Hạ mới nhớ tới đội ngũ đón dâu trên đường, Chu Đại lão gia trong miệng dân chúng chính là người này.
Nhìn bộ dáng hắn a dua nịnh nọt, cứ nghĩ là một coi trọng quyền thế, vậy mà lại đồng ý cho con trai lấy một nữ nhân nhà thương gia làm nương tử, thực sự là có chút kỳ quặc.
Chiến Bắc Liệt gật gật đầu, nhập gia tùy tục, nếu con trai người ta đúng lúc đại hôn thì không vào uống ly rượu mừng là không được.
Chu Đắc cười sáng lạng, thân thể mập mạp cười đến run lên, vội vội vàng vàng đưa hai người vào.
Trong phủ, Chu gia Đại công tử đang vô cùng bận rộn, trong thời khắc quan trọng phụ thân lại đột nhiên chạy đi, tất cả khách khứa đều bất ngờ, tân nương tân lang cũng phải chờ phụ thân về mới bái đường thành thân được, vậy mà trong ánh mắt trông mong của nhiều người ông lại nhanh như chớp xông ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: "Chờ ta về rồi tiếp tục bái đường."
Khách khứa chụm đầu lại bàn luận, có người chờ không kịp thậm chí đã định rời đi.
Chu gia Nhị công tử một thân hỉ phục đỏ thẫm, vội la lên: "Ca, phụ thân đi đâu vậy? Đi cả buổi còn chưa về, ta sợ Tiểu Điệp ủy khuất, làm gì có nhà ai lúc bái đường còn phải đợi lâu như vậy?"
Chu Đại công tử thở dài, trấn an nói: "Chờ một chút, chờ một chút, phụ thân nói có khách quý tới........."
Đang nói, liền thấy Chu Đắc thở hổn hển chạy vào, chạy đến giữa đại sảnh liền giơ tay đề nghị mọi người yên lặng, cao giọng nói: "Các vị, bản quan may mắn mời được Liệt Vương gia Liệt Vương phi đến làm chủ hôn cho khuyển tử."
Mọi người đồng loạt hít vào một ngụm lãnh khí.
Liệt vương?
Đại Tần Chiến thần, Liệt vương?
Tổ tiên Chu gia thật sự là rất linh sao, lại có thể mời được Liệt vương tới chủ hôn?
Mọi người sắc mặt hưng phấn, đồng loạt quay ra nhìn về phía đại môn, trong chốc lát, quả nhiên một nam một nữ bước vào.
Nam nhân dáng người cao lớn, một thân cẩm bào màu đen đẹp đẽ quý giá quanh thân tản ra khí chất vương giả tôn quý, khí thế kiệt ngạo mà bá đạo.
Nữ nhân mảnh khảnh nhỏ nhắn, khuôn mặt như được vẽ nên, một thân bạch y bay bay trong gió, quanh thân tản ra khí tức lãnh liệt, giống như một đóa Bạch Liên, tao nhã vô song.
"Tiểu Điệp, phụ thân mời được Liệt vương tới chủ hôn cho chúng ta!" Chu gia Nhị công tử kích động không thôi, nắm tay tân nương tử nói không ngừng, nhưng lại không chú ý tân nương tử kia cả người run lên, bàn tay còn lại nắm chặt thành đấm.
Không biết là ai nhịn không được hô một câu: "Đúng là Liệt Vương gia, lúc ta ở kinh đô đã từng được nhìn từ xa, tuyệt đối là chính xác."
Cả sảnh đường nhất thời sôi trào, mọi người đều ngưỡng mộ nhìn Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đang đi vào, kích động vạn phần.
Chu Đắc vô cùng đắc ý nhìn thần sắc mọi người, cáo mượn oai hùm gào to: "Còn không hành lễ với Liệt vương và Vương phi."
Lúc này mới mọi người mới có phản ứng, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh an: "Tham kiến Vương gia Vương phi."
Thanh âm như tiếng sóng gào thét, đinh tai nhức óc.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ lạnh lùng liếc nhìn Chu Đắc một cái, đi đến ghế chủ vị ngồi, Chu Đắc này thật biết tính toán, từ vào uống ly rượu mừng lại thành chủ hôn.
Chu Đắc nhất thời xấu hổ rụt cổ lại, trong lòng thấp thỏm lo lắng không yên, nhưng không nhịn được tâm tình hư vinh, đừng nói là Đạc Châu, trong phạm vi vài trăm dặm có người nào có thể được Liệt Vương gia chủ hôn, nghĩ như vậy, lại ưỡn ngực đứng thẳng người.
Hai người cũng lười chấp nhặt, không thể tự nhiên phá hoại ngày lành của người ta.
Nếu đã vào, thì nghi thức cũng bắt đầu thôi.
Lễ quan còn chưa từng chủ trì một hôn lễ có Vương gia tôn quý như thế này, thanh âm run rẩy vang lên: "Nhất bái thiên địa!"
Hai người quỳ xuống lạy trời đất.
"Nhị bái cao đường!"
Hai người quay người lại, Chu Nhị công tử cung kính quỳ gối trước mặt Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ, kéo kéo tân nương ở bên cạnh không biết là hưng phấn hay là bị dọa đến choáng váng, cảm thấy nghi ngờ, tuy Tiểu Điệp không phải là con cái nhà giàu có gì, nhưng cũng không thể nhìn thấy Vương gia liền đờ đẫn thành như vậy.
Tân nương buông tay người bên cạnh ra, từ từ quỳ xuống một cách cứng ngắc, hành lễ.
Lãnh Hạ khẽ nhướn mày, càng nhìn càng thấy tân nương này quen mắt, hơn nữa bàn tay nắm chặt kia của nàng ta cũng không thoát khỏi ánh mắt nàng.
Sau khi hai vợ chồng bái đường xong, chú rễ rạng rỡ nắm tay tân nương đang cứng ngắc đi vào hỉ phòng.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, vẫy tay gọi Chu Đắc giống như lơ đãng nói: "Chu đại nhân thật có phúc khí, trên đường đến bản cung có nghe nói, tân nương tử chính là thiên kim của thương gia Tây thành, cùng lệnh công tử thật là trai tài gái sắc, rất xứng."
Chu Đắc liên tục gật đầu nhớ tới của hồi môn bên nhà gái đưa lại càng cười toe toét.
Đương nhiên lời nói thật tuyệt nhiên không thể nói, chỉ trang nghiêm trả lời: "Vương phi nói phải, thương gia Phương Đại đó có thể nói là có gia sản vô cùng to lớn, nhưng hơn cả là hắn cực kỳ lương thiện khẳng khái, thi thoảng lại phát chẩn gạo cho dân nghèo, dân chúng Đạc Châu chúng ta thậm chí thành trấn lân cận cũng chịu không ít ân huệ của hắn."
Lãnh Hạ gật gật đầu, cười nói: "Thật là hiếm có, con gái của người tên Phương Đại này hẳn cũng là một nữ tử ôn nhu hiền lành."
Chu Đắc thấy nàng nói như vậy, trên mặt lại nở rộ vài phần: "Bẩm Vương phi, quả là như thế, Điệp nhi từ nhỏ đã đi theo Phương Đại làm việc thiện, mặc dù vài năm gần đây, nữ tử đã tưởng thành khó mà đi theo nhưng nàng lại luôn đeo khăn che mặt đi phát thuốc, dân chúng ai nhắc tới nàng cũng đều dựng thẳng ngón cái lên khen ngợi."
Hắn càng nói càng đắc ý, có chuyện gì cũng phải mang ra kể cho hết: "Như là mấy hôm trước, nghe nói là vô ý rơi xuống nước, vốn là không cứu được nhưng không hiểu tại sao lại có thể tỉnh, chắc chắn là làm nhiều việc thiện, Bồ Tát phù hộ a!......"
Hắn nói đến đây chợt ngừng lại, mở to mắt nhìn một kẻ đang ăn như hổ đói, khó tin thầm nghĩ, bằng hữu của Vương gia sao lại giống như mấy tên ăn mày không có cơm ăn vậy?
Mất mặt!
Rất mất mặt!
Lãnh Hạ nhìn theo tầm mắt hắn...... khẽ nhếch môi, cái kẻ đang vùi đầu vào ăn không phải là thiếu niên kể chuyện kia thì là ai.
Thiếu niên nhận thấy ánh mắt của bọn họ, lại cắn một miếng thịt rồi cười cười với Lãnh Hạ, lén lút lau tay vào vạt áo của người bên cạnh, rồi lấy tay áo lau miệng.
Mấy động tác này làm gì còn chút nhã nhặn khi nãy.
Thiếu niên vui tươi hớn hở chạy tới, cực kỳ tự nhiên chắp tay với Chu Đắc, cười tủm tỉm nói: "Chu đại nhân! Tiểu nhân Diệp Nhất Hoàng ngưỡng mộ Chu đại nhân đã lâu, nay được diện kiến thực sự là nhất thời khó kiềm chế, Chu đại nhân quả nhiên là nhân trung long phượng, còn uy vũ hơn hình ảnh tiểu nhân thường tưởng tượng."
Chu Đắc nhất thời sửng sốt, thét to, gặp được người trong nghề a!
Công phu vỗ mông ngựa này tuyệt đối giống hắn, nghe làm lòng người thoải mái a!
Nhưng mà.......
Chu Đắc nghi hoặc bĩu môi, lời này sao lại có vài phần quen thuộc?
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ cong cong khóe môi, người tên Diệp Nhất Hoàng này có chút thú vị.
Ngoài miệng thì nói lời ngưỡng mộ, trong mắt rõ ràng là khinh thường, mà lời này lại trực tiếp sử dụng lời nói của Chu Đắc, một chữ cũng không đổi, rõ ràng là ngoài tán dương, trong châm biếm.
Chu Đắc nhất thời cũng không hiểu điều này, chỉ cảm thấy lời nói của thiếu niên này làm cả người hắn thoải mái, lại là ở trước mặt Liệt vương, không phải là cho hắn thêm mấy phần sĩ diện sao?
Hắn cũng chắp tay với Diệp Nhất Hoàng, liên tục cười nói: "Đâu có đâu có."
Sau khi hai người hàn huyên khách sáo vài câu, Chu Đắc đã bị Diệp Nhất Hoàng lừa dối đến mơ hồ, thiếu chút nữa đã kéo hắn đi uống rượu bái làm huynh đệ, luôn mồm gọi Tri âm
Chờ Chu Đắc vui vẻ thoải mái đi tiếp đón khách khứa, Diệp Nhất Hoàng lắc lư đến bên cạnh Lãnh Hạ.
Trong mắt lóe ánh sáng như sao, thần bí nói: "Liệt Vương phi có gì muốn biết, cứ việc hỏi ta, đừng nói là chuyện của tân nương tử Phương gia, ngay cả heo nái nhà Chu gia sinh mấy con ta cũng biết."
Chiến Bắc Liệt ưng mâu mị mị, Lãnh Hạ đánh giá Diệp Nhất Hoàng, trong mắt hiện lên vài tia sáng, khá lắm, thiếu niên tâm tư kín đáo, chỉ cần dựa vào mấy câu nói của nàng với Chu Đắc đã có thể đoán được ý nghĩ của nàng.
Nàng nghiêng đầu, bộ dạng rất hứng thú nói: "Ừ, vậy ngươi biết gì thì nói đi."
Thiếu niên cười cười, kéo ghế dựa ngồi xuống cạnh Lãnh Hạ, vừa định nói thì cảm giác được có một ánh mắt sắc nhọn phóng về phía hắn.
Theo tầm mắt nhất thời thấy được Đại Tần Chiến thần đang đen mặt, đành chân chó cười hai tiếng, nghĩ nghĩ một lát rồi kéo ghế ra cách xa Lãnh Hạ vài phần.
Rốt cục tầm mắt kia đã thu về, hắn mới rung đùi đắc ý nói: "Nhắc tới Chu gia Nhị công tử, hơn mười ngày trước yêu một nữ tử thanh lâu, yêu đến chết đi sống lại, không phải cô nương ấy không lấy, thế mà không hiểu tại sao cô nương kia lại biến mất khỏi thanh lâu, vài ngày sau thì Chu gia Nhị công tử lại yêu thiên kim Phương gia."
Diệp Nhất Hoàng không có tài cán gì nhưng cái trò lôi kéo người khác làm quen thì tuyệt đối là hơn người, vừa mới nói mấy câu với mấy người khác đã hỏi rõ được mọi việc.
Cái tài cán này ở hiện đại chúng ta được gọi là: Bát quái.
Diệp Nhất Hoàng chậm rãi nói, miệng lưỡi lưu loát: "Lúc trước Chu đại nhân không đồng ý, nhưng sau đó Phương gia dùng ba phần sản nghiệp để làm của hồn môn cho cô nương kia, Phương gia ở Đại Tần cũng coi như là phú hộ giàu có, ba phần sản nghiệp là nhiều hay ít a! Hơn nữa Chu đại nhân này tham lam, đương nhiên là đáp ứng. Theo lý mà nói thì đây là một mối lương duyên nhưng việc này có quái thì quái ở chỗ......."
Thiếu niên chỉ nói một nửa, làm ra vẻ thần bí.
Chờ đến chờ đi, nhưng Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ hai người cũng không hỏi, vẫn cứ thản nhiên cầm chén trà lên uống, bộ dáng kia. muốn bao nhiêu bình tĩnh thì có bấy nhiêu bình tĩnh.
Hắn biết là không thú vị liền bĩu môi nói tiếp: "Cô nương thanh lâu kia và thiên kim Phương gia trong khuê danh đều có một chữ Điệp, ngươi nói xem có có kỳ quái không?"
Lãnh Hạ khẽ nhắm mắt, trong lòng đã có một đáp án đại khái, ban đầu Chu gia Nhị công tử ái mộ thanh lâu nữ tử tới nỗi không phải nàng không cưới.
Thanh lâu nữ tử mất tích, qua mấy ngày hắn đã yêu thiên kim Phương gia rơi xuống nước sống lại, đúng dịp khuê danh của hai cô nương lại cực giống.
Điệp........