• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày thứ hai.

Lãnh Hạ dần dần tỉnh dậy trong lòng Chiến Bắc Liệt.

Tối hôm qua hai người đại chiến ba trăm hiệp, say sưa thoả thích.

Đương nhiên, là chỉ chơi cờ.

Diệp Nhất Hoàng gây náo động không biết đã bị Chung Thương lôi đi đâu, nên cả đêm hôm qua không nghe thấy tiếng ồn ào của hắn.

Đối với chuyện này, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đều cực kỳ vừa lòng, nhất là Chiến Bắc Liệt, đã thầm nghĩ là có nên tăng lương cho Chung Thương hay không.

Nhưng cái vừa lòng này chỉ duy trì được đến lúc bị khuôn mặt tươi cười của Diệp Nhất Hoàng đập vào mắt, bị khuôn mặt đó làm tan biến sạch sẽ.

Diệp Nhất Hoàng vui tươi hớn hở ngồi ở trong đại sảnh ăn điểm tâm, nhìn thấy bọn họ đi xuống, luôn miệng cười nói: "Ân nhân, tiểu nhân đã gọi bữa sáng rồi."

Diệp Nhất Hoàng ngồi trước một bàn ăn thật lớn, khoảng bảy tám người ăn, trên bàn đầy các món ăn khác nhau, hoành thánh, cháo, bánh bao, bánh quẩy, bánh mỳ, dưa muối,........

Cái gì cần có đều có, chồng chất như núi.

Chiến Bắc Liệt quay đầu, ánh mắt âm trầm nhìn Chung Thương đang dại ra.

Lúc này, Chung Thương cũng không duy trì được khuôn mặt nghiêm túc nữa, ánh mắt kinh hoàng, tối hôm qua hắn thật sự chịu không nổi Diệp Nhất Hoàng nói liên miên, lải nhải, cho nên đánh một gậy làm hắn hôn mê rồi thúc ngựa đi khoảng hai canh giờ, để hắn ở một nơi cách Bình thành thật xa.

Vốn tưởng rằng lúc hắn tỉnh lại cũng đã mấy canh giờ sau, không có ngựa phải đi bộ thì lúc về đến Bình thành cũng phải mất gần nửa ngày, đến lúc đó bọn họ đã xuất phát, đất trời bao la, hắn biết đi đâu mà tìm.

Nào biết tên này đã trở lại sớm như thế.

Bảo hắn làm sao ăn nói với người đang sắp bạo phát ở trước mặt đây.

Nhưng mà khiến hắn bất đắc dĩ hơn là ba người Cuồng Phong lại chạy nhanh xuống, trực tiếp ngồi ở bàn ăn kia, vừa ăn như hổ cuốn, vừa khen: "Huynh đệ, ngon a!"

Chung Thương xoa xoa trán, ba tên ngốc này, không thấy mặt Vương gia đen như bao công sao?

Chờ bị trừ lương tháng đi, trừ đến nỗi các ngươi chỉ có đóng khố thôi.

Chiến Bắc Liệt không nhìn Diệp Nhất Hoàng tươi cười đầy mặt, ôm Lãnh Hạ ngồi xuống bàn khác.

Chỉ chốc lát sau, Chung Thương vẻ mặt xấu hổ tiêu sái trở về, dũng cảm mở miệng: "Gia, thức ăn còn lại trong khách điếm đều bị Diệp Nhất Hoàng bao hết."

Ầm!

Đại Tần Chiến thần đập bàn một cái, sắc mặt đen kịt.

Hắn chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Diệp Nhất Hoàng, theo mỗi bước chân, sát khí liền bắn ra mãnh liệt.

Diệp Nhất Hoàng cố gắng nuối miếng bánh bao trong miệng, liên tục vỗ ngực, mãi mới nuốt xong, lắp bắp nói: "Ngươi........ngươi muốn làm gì?"

Chiến Bắc Liệt sắc bén nhìn hắn, cứ như không nghe thấy gì, sát khí ngùn ngụt bốc lên trong khách điếm.

"Ta.........ta là dân lành........Ngươi chính là Vương gia.......Ngươi không thể giết người tùy tiện." Diệp Nhất Hoàng khóc không ra nước mắt, Liệt vương thế mà định giết hắn.

"Ân nhân, nàng........nàng.....nàng........tuyệt vời như thế, ngươi giết ta thì cũng còn người khác ngươi.......ngươi...ngươi giết hết được chắc?" Diệp Nhất Hoàng run rẩy lui về phía sau, tim đập loạn xạ, xong rồi, đời hắn đến đây là hết rồi.

Hắn hung hăng nhắm mắt lại, kiêu ngạo hất hàm hét lớn: "Ngươi giết ta đi! Đây là ngươi không tin tưởng tình cảm của các ngươi! Ngươi sợ ân nhân rời xa ngươi! Ngươi giết đi! Ta cũng chỉ là một người dân nhỏ bé, ngươi giết đi, giết đi!"

Nói thì nói như vậy, lúc sắp nhắm mắt xuôi tay ai mà không bi thương, hùng tráng, nhưng mồm miệng hắn run rẩy cả lên, người cũng run, suýt chút nữa thì tiểu ra quần, ngay cả lời cũng sắp không nói nổi.

Hắn chờ a chờ, chờ a chờ, đầu vẫn ở trên cổ như cũ.

Diệp Nhất Hoàng lén mở mắt ra, liền nhìn thấy Đại Tần Chiến thần dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, bưng mâm đồ ăn trên bàn hắn lên, xoay người rồi đi luôn.

Chiến Bắc Liệt bê mâm về bàn hắn rồi nhếch miệng cười với Lãnh Hạ: "Tức phụ, đây là bánh bao ngươi thích."

Diệp Nhất Hoàng đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt xanh lét, đầu đầy mồ hôi, mãi vẫn không đứng lên được.

Chiến Bắc Liệt ân cần đưa bánh bao cho Lãnh Hạ rồi ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, nhưng trong lòng vẫn còn vang vọng lời của Diệp Nhất Hoàng.

Vừa rồi thật sự là hắn có xúc động muốn giết Diệp Nhất Hoàng, đương nhiên, cũng chỉ là xúc động mà thôi, hắn là Đại Tần Chiến thần, chiến đấu trên sa trường cũng chỉ vì muốn bảo vệ dân chúng Đại Tần, không thể nào vì một chút oán hận riêng tư mà giết một người dân lành.

Được rồi, có phải dân lành hay không thì cũng khó nói nhưng tối thiểu, hắn ta cũng không vi phạm pháp luật.

Hơn nữa, tên Diệp Nhất Hoàng này, tuy rằng mồm mép nhưng câu nói kia của hắn cũng đúng, mẫu sư tử rất đặc biệt, chỉ cần là kẻ có mắt nhìn người thì đều có thể nhìn ra, ái mộ một nữ nhân như vậy là chuyện bình thường.

Giết một người, vậy còn người thứ hai thì sao?

Hắn có thể giết hắn những kẻ có tình cảm với mẫu sư tử sao?

Chiến Bắc Liệt cau mày, cắn một miếng bánh bao, trộm liếc về phía Lãnh Hạ, âm thầm cắn răng, tức phụ của lão tử có phải sẽ rất dễ bị đoạt không?

À, hay là phải giải quyết vấn đề từ bên trong, để mẫu sư tử chỉ có thể nhìn thấy mình, còn những kẻ ái mộ kia thì cứ nhảy nhót ở bên ngoài đi rồi lão tử sẽ trừng trị các ngươi sau, để xem ngươi nhảy được bao lâu.

Tưởng tượng như vậy khiến Chiến Bắc Liệt lại ân cần thêm vài phần, chân chó nói: "Tức phụ, ngươi muốn ăn cháo không? Ta lấy cho ngươi."

Lãnh Hạ cũng không biết Chiến Bắc Liệt vừa mới đấu tranh một phen, nàng chỉ cảm thấy hắn có chút khác lạ.

Nàng gật gật đầu, Chiến Bắc Liệt còn chưa kịp đứng dậy lấy cháo thì một bát cháo hạt sen đã được đưa đến trước mặt nàng.

Diệp Nhất Hoàng kiên cường bất khuất lại khôi phục ý chí chiến đấu, cười tít mắt, vẻ mặt ấy làm Chiến Bắc Liệt âm thầm phỉ nhổ ở trong lòng, cười tủm tỉm nói: "Ân nhân, ăn cháo."

Diệp Nhất Hoàng suy nghĩ thông suốt, nếu vừa rồi Liệt vương không giết hắn, thì sau này cũng sẽ không giết, mạng nhỏ này đã không còn nguy hiểm nữa, một trong ba ưu điểm lại được thể hiện, da mặt dày đến mức có thể so với tường thành.

Dù Chiến Bắc Liệt không thừa nhận cũng không thể không thừa nhận, tên này dù trừng trị sau cũng là đã có, cứ nhảy nhót mãi không thôi.

Cho nên, khi bọn hắn ra khỏi Bình thành, khi thấy Diệp Nhất Hoàng đang chờ ở cửa thành thì Chiến Bắc Liệt đã chuẩn bị tâm lý, nên chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lập tức ôm tức phụ không nhìn nữa.

Chiến Bắc Liệt đem sự xuất hiện của Diệp Nhất Hoàng quy kết cho tình cảm ma quái của hắn với Lãnh Hạ, cho nên đối với tức phụ nhất định phải làm nàng mê loạn tâm trí, ngăn cản tầm mắt, bịt hai tai lại........

Tưởng tượng như vậy làm Chiến Bắc Liệt bình tĩnh hẳn.

Còn Lãnh Hạ thì đương nhiên là bình tĩnh, đối với sự xuất hiện của Diệp Nhất Hoàng, hoàn toàn không nhìn.

Hai người bọn họ bình tĩnh nhưng Diệp Nhất Hoàng lại không bình tĩnh, giống như một đứa nhỏ không được người khác chú ý, muốn nghĩ cách cho họ chú ý, dù là chọc họ nổi giận cũng được.

Diệp Nhất Hoàng cưỡi lão mã, đi linh tinh bên ngoài xe ngựa, trong chốc lát lại nói chuyện phiếm với ba người Cuồng Phong, trong chốc lát lại đi trước mặt Chung Thương ném cho hắn ánh mắt xem thường, hoặc là thừa dịp mấy người không chú ý, áp tai vào thành xe nghe ngóng.

Đương nhiên, suốt đường đi không chỉ có một lần lão mã giở chứng, u buồn nhìn trời sống chết không chịu đi, cuối cùng hắn luôn bị bỏ lại ở phía sau.

Đến lúc đuổi đến nơi thì đã là ba ngày sau.

Ngày hôm đó, chứng u buồn của lão mã lại tái phát, con ngươi trong trẻo mà trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm không trung, u buồn bất động.

Diệp Nhất Hoàng khẩn trương, túm lấy Chung Thương không cho đi, hét lớn: "Huynh đệ, các ngươi cho ta một con ngựa đi. Huynh đệ ta thật thảm a!"

Chung Thương nhất thời đen mặt, đang muốn đá hắn đi, một thanh âm đột nhiên truyền đến, từ phía xa chỉ thấy một bóng người thất tha thất thểu vọt lại đây, Chung Thương lập tức kéo dây cương lại.

Xe ngựa dừng lại, người nọ lập tức ngã quỵ trước ngựa, khóc lóc thảm thiết: "Các vị đại nhân........cứu mạng a!"

Việc vớ vẩn kiểu này thì người quan tâm nhất đương nhiên là Diệp Nhất Hoàng, hắn chạy tới trước mặt người kia cười hì hì nói: "Huynh đệ, đứng lên mà nói."

Người nọ đen đen gầy gầy, quần áo tả tơi, đầy bụi đất, hắn lảo đảo đứng lên, dùng ống tay áo lau nước mắt, nhưng lại chỉ bổi bẩn thêm khuôn mặt, thật thà kể khổ: "Đại nhân, vừa nhìn đã biết các ngươi là người có bản lĩnh! Cần phải làm chủ cho tiểu nhân a!"

Diệp Nhất Hoàng tự động tự giác coi mình là Người có bản lĩnh, nhất thời toàn thân đều thấy sảng khoái, khoát tay nói: "Yên tâm, có chuyện gì thì nói ra, nhất định ta sẽ làm chủ cho ngươi."

Người nọ khóc thút thít gật gật đầu: "Tiểu nhân tên là Trương Tam, vốn là tiều phu trên núi này, chúng tôi dù nghèo khó nhưng vẫn luôn luôn giữ phép tắc, mỗi ngày bán chỗ củi kiếm được cho những khách điếm dưới núi cũng miễn cưỡng có thể sống qua ngày, hôm nay tiểu nhân mang củi xuống dưới núi bán......ai ngờ.......ai ngờ........."

Trương Tam trợn mắt lên, vẻ mặt sợ hãi như là đang nhớ lại hình ảnh rất kinh khủng, run run mở miệng: "Ai ngờ khách điếm kia đã bị một đám thổ phí chiếm cứ. Chưởng quầy, tiểu nhị đều bị bọn họ giết hết! Khắp nơi toàn là máu....."

Diệp Nhất Hoàng đang định an ủi thì Lãnh Hạ đã nói trước: "Làm sao ngươi trốn được?"

Trương Tam nhìn thoáng qua xe ngựa, run rẩy trả lời: "Tiểu nhân vẫn chưa vào trong, chỉ nhìn ở phía xa xa mà đã sợ mất nửa cái mạng, nào dám lại gần."

Lãnh Hạ trong mắt không có một tia thương hại, thản nhiên nhìn hắn qua màn xe, tiếp tục hỏi: "Vì sao ngươi không đi báo quan mà lại đi về hướng ngược lại?"

Trương Tam nghe nàng hỏi đã sắp khóc rồi, khẩn trương nói: "Đại nhân! Nhà tiểu nhân ở hướng này, tiểu nhân không dám đi báo quan, không phải đều nói quan phỉ một nhà sao? Tiểu nhân không quyền không thế, không dám lắm miệng! Chỉ là nhìn thấy đại nhân trên đường, xe ngựa sang trọng....."

Hắn vừa nói vừa liếc nhìn bội kiếm trên người Chung Thương và Cuồng Phong: "Còn.......... còn có binh khí, nhất định là người có bản lĩnh."

Lãnh Hạ nhếch miệng, không có ý định bỏ qua cho hắn: "Ngươi không sợ chúng ta cũng là quan, cũng cùng một nhà với thổ phỉ sao?"

Trương Tam bị nàng hỏi làm cả người cứng ngắc, mất tự nhiên, run rẩy đang muốn trả lời, Diệp Nhất Hoàng đã nhảy lên nói trước.

Tinh thần trọng nghĩa của hắn lại bạo phát, tức giận nói: "Ta vẫn cảm thấy các ngươi có tấm lòng hiệp nghĩa, lần trước đã cứu ta mạng ta, hắn cũng chỉ là một tiều phu nghèo khó, hai người các ngươi có bản lĩnh như vậy, không đi diệt đám thổ phỉ kia mà lại ở đây làm khó dân chúng."

Hắn vừa dứt lời cũng khiến ba người Cuồng Phong cảm thấy có chút kỳ quái, ba câu hỏi này của Tiểu Vương phi, câu sau sắc bén hơn câu trước, rốt cuộc là có ý gì?

Hơn nữa, Vương gia cũng không nói gì, gia luôn hết mực bảo vệ dân chúng, nói là yêu dân như con cũng không đủ.

Qua khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Trương Tam đang không biết phải đi hay ở thì Lãnh Hạ thản nhiên lên tiếng: "Ngươi đi đi, nếu đám thổ phỉ kia là thật thì chúng ta sẽ giải quyết."

Trương Tam mừng rỡ, liên tục dập đầu lạy ba cái, rồi mới chạy về phía núi.

Diệp Nhất Hoàng thoải mái không ít, vội vàng hỏi: "Chúng ta làm gì bây giờ? Giúp tiều phu này tiêu diệt thổ phỉ sao?"

Chung Thương khinh thường liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Đừng có lôi kéo làm quen với chúng ta, liên quan gì đến ngươi."

Chiến Bắc Liệt đột nhiên lên tiếng: "Đi xem xem."

Ba người Cuồng Phong lĩnh mệnh mà đi, Chung Thương hỏi: "Vương phi, có phải người kia có vấn đề không?"

Chiến Bắc Liệt lạnh lùng hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Một tiều phu mà gặp phải chuyện này đã sớm bị dọa đến choáng váng đầu óc, làm gì còn nói năng rõ ràng mạch lạc được như hắn."

Diệp Nhất Hoàng nhất thời nghẹn lời,những vẫn cố cãi: "Có thể lá gan hắn khá lớn."

Chiến Bắc Liệt lập tức quay ra nhìn hắn, Lãnh Hạ thản nhiên trả lời: "Lá gan cực kỳ lớn mới có thể như thế, nói chuyện rõ ràng mạch lạc, ăn khớp trước sau, còn có thể đoán ra chúng ta là đại nhân vật."

"Nhưng mà.........." Chung Thương cũng hiểu được vài phần, trầm ngâm nói: "Hắn có vẻ vừa kinh vừa sợ, cả người run rẩy."

"Không tồi, đoạn diễn kia của hắn có ba phần chân tình, bảy phần giả ý." Lãnh Hạ tựa vào vai Chiến Bắc Liệt, khóe miệng nhếch lên, trong mắt ẩn chứa sự tự tin nói: "Hơn nữa hắn nói là nhìn ở phía xa, chưa bị thổ phỉ bắt gặp nhưng quần áo hắn rách rưới tả tơi thậm chí góc áo còn dính một chút máu tươi."

Diệp Nhất Hoàng đang định cãi lại hộ Trương Tam nhưng nghĩ thế nào cũng không cãi nổi, thầm mắng chính mình bị tinh thần trọng nghĩa làm hại, giận dữ nói: "Vậy mà các ngươi lại thả hắn đi."

Nếu người kia không phải dân chúng bình thường thì vô cùng có khả năng là một người của đám thổ phỉ kia, hoặc là một kẻ dẫn bọn họ mắc câu, hoặc là xích mích gì với đám thổ phỉ, trốn thoát.

Chung Thương lại khinh thường nhìn hắn: "Chạy được hòa thượng, không chạy được miếu."

Đúng lúc này, ba người Cuồng Phong đã trở lại, không hẹn mà cùng trừng mắt, vẻ mặt không thể tin.

Chiến Bắc Liệt nhướn mày hỏi: "Thế nào?"

Thiểm Điện lúng ta lúng túng trả lời: "Gia, số lượng của đối phương khá đông, chắc là thổ phỉ, một đám hung thần ác sát, tuyệt đối là cao thủ tay dính đầy máu."

Chiến Bắc Liệt cảm thấy kinh ngạc, công phu của Thiểm Điện tuy không bằng đám người Chung Thương nhưng cũng là ám vệ Liệt Vương phủ nên đương nhiên không kém, có thể được hắn đánh giá là cao thủ, đám người này hẳn không đơn giản.

Hắn nhếch miệng hỏi: "Có bao nhiêu người?”

Lôi Minh thần sắc có vài phần nghiêm trọng: "Gia, thân thủ bọn họ không kém, cực kỳ cảnh giác, thuộc hạ chỉ có thể nhìn từ phía xa, ít nhất là ba bốn trăm người."

Diệp Nhất Hoàng hít một ngụm lãnh khí, ba bốn trăm người?

Vừa rồi hắn còn hào hùng muốn đi tiêu diệt thổ phỉ vì ít nhất ở đây cũng có Đại Tần Chiến thần, thị vệ Vương phủ, còn có ân nhân bưu hãn vô địch.

Nhưng lúc này dập tắt hoàn toàn, dù giỏi cỡ nào cũng không thể chịu được bị mấy trăm người bao vây tấn công a!

Chiến Bắc Liệt nhìn nhìn sắc trời, giờ chắc là giờ Thân, từ nơi này đến một thành trấn, phi nước đại thì mất khoảng hai giờ là có thể quay lại.

Hắn trầm ngâm trong chốc lát, phân phó nói: "Chung Thương, cầm ấn tín của bổn vương, đi Chu thành mượn binh."

==

Tới giờ Tuất, màn đêm nặng nề buông xuống.

Chung Thương rốt cuộc đã mang binh trở về, ước chừng hơn một nghìn người, chẳng những dẫn binh tới mà tri huyện Chu thành cũng chạy theo tới đây.

Còn cách Chiến Bắc Liệt một khoảng thật xa nhưng tri huyện Chu thành đã chạy vội xuống lớn tiếng nói: "Hạ hạ hạ hạ hạ......... hạ quan Chu Lợi, tham tham tham tham tham........... tham kiến Vương gia."

Nói xong, thân hình mập mạp kia vội chạy tới phía Chiến Bắc Liệt.

Chiến Bắc Liệt nhíu mày hỏi: "Huyện lệnh có quan hệ với tri huyện Chu Đắc sao?"

Chu Lợi ngẩng đầu, diện mạo có vài phần tương tự Chu Đắc, nhất là nụ cười nịnh nọt kia, thật sự là giống hệt, hắn lắp bắp nói: "Hạ hạ hạ hạ hạ.......hạ quan chính là bào đệ của tri huyện Đạc Châu Chu Đắc, hạ hạ hạ.......hạ quan ngưỡng mộ Vương gia đã lâu.........nay nay....... được nhìn thấy người thật, thực sự là vạn hạnh.........Vương vương......... Vương gia quả nhiên là nhân trung long phượng, còn uy uy uy..........vũ hơn hạ hạ hạ.........hạ quan......quan quan tưởng tượng........."

Một câu nói này của hắn mà nói mất gần một nén nhang, hắn nói lắp không có tội nhưng lại làm mọi người ngứa ngáy, thật sự rất muốn đá hắn một cước.

Chiến Bắc Liệt không kiên nhẫn phất phất tay, ngắt lời hắn: "Tri huyện hẳn là cũng biết lý do bổn vương mượn binh, một khi đã như vậy thì bắt đầu đi."

Chu Lợi lập tức gật đầu, may mà mấy hôm trước đại ca truyền tin đến nói Liệt vương có thể sẽ đi qua Chu thành, nhiều ngày nay hắn luôn phân phó vệ binh lưu ý xem có đại nhân vật nào vào thành không.

Vừa vặn hôm nay, không đợi được Vương gia thì đợi được thị vệ thiếp thân của Vương gia, nghe hắn phân phó xong liền triệu tập nhân mã ngay lập tức đi tới đây.

Đáng tiếc, đáng tiếc là mồm miệng hắn, trời sinh đã nói lắp, ngàn vạn lần đừng chọc Vương gia mất hứng a!

Mọi người tiến về phía khách điếm bị thổ phỉ chiếm cứ.

Từ phía xa đã nhìn thấy khách điếm hai tầng ở dưới chân núi, bên trong đèn đuốc sáng trưng, thật ra khách điếm không lớn, nhưng phía trước có một cái sân rất rộng, ở đó dựng rất nhiều lều trại.

Chiến Bắc Liệt nhướng mày, nhìn qua cũng không giống thổ phỉ, ngược lại có chút giống quân đội được huấn luyện, hắn nhéo nhéo tay Lãnh Hạ, trầm giọng nói: "Đám người này, không đơn giản như vậy."

Chu Lợi cúi đầu khom lưng bước lại gần, nhỏ giọng nói: "Vương vương vương vương.......Vương gia yên tâm, hạ hạ hạ.......Hạ quan sẽ tiêu tiêu tiêu......diệt hết bọn họ."

Chiến Bắc Liệt vốn đã nhăn mặt, nghe hắn nói lắp một hồi lại càng nhăn.

Diệp Nhất Hoàng khó hiểu hỏi: "Còn nghĩ gì nữa, trực tiếp giết thôi."

Đúng lúc này, nhóm thổ phỉ trong khách điếm có lẽ đã nghe được động tĩnh, một thanh âm vang lên, vừa kết thúc thì tất cả thổ phỉ đi ra khỏi lều trại, xếp thành hàng đứng nghiêm trang, đối diện với đám người Chiến Bắc Liệt, đứng đối mặt.

Lúc này bọn họ cách cũng không gần, không nhìn thấy bộ dáng của nhau, chỉ có thể ước chừng số người của đối phương.

Lãnh Hạ nhíu mày, những người này kỷ luật nghiêm minh, hung thần ác sát, trên người đậm đặc sát khí, giống như lời Thiểm Điện đã nói, đều là cuồng đồ trên tay đính đầy máu.

Có kẻ còn đnag ngậm bánh bao, quần áo cũng chưa mặc chỉnh tề nhưng vẫn nghiêm chỉnh đứng trong hàng.

Chu Lợi thấy Chiến Bắc Liệt không lên tiếng, nghĩ một lát cảm thấy hiểu ra, dù sao cũng là Vương gia tôn quý sao có thể nói chuyện với đám thổ phỉ này.

Hắn bước lên mấy bước, hô lớn: "Bản bản bản......... bản quan là tri huyện Chu thành! Các các các các.......các ngươi khoanh tay chịu trói thì bản bản bản........bản quan có thể tha cho các ngươi một một một........ một mạng!"

Dọa người!

Rất dọa người!

Đám binh lính đã chuẩn bị tốt để chiến đấu nghe thấy Huyện lão gia này nói lắp bắp không có nửa phần khí thế, nhất thời đỏ mặt, trong đầu không tự chủ được hiện ra hai chữ: Dọa người!

Mà đám Thổ phỉ ở đối diện, lúc này cũng hiện ra hai chữ: Tức giận!

Bọn họ bị coi là thổ phỉ cũng không phải là lần đầu, được rồi, tuy rằng hiện tại bọn họ có chút hung ác, sát khí hơi đậm nhưng cũng không thể chỉ nhìn bộ dáng mà nói chúng ta là thổ phỉ a!

Lúc mới đầu thì bọn họ có thể nói chuyện cẩn thận, báo tên tuổi, nhưng sau lại cảm thấy không có ác dụng, dám nói oan cho chúng ta, các ngươi nghĩ chúng ta ăn chay mà lớn sao?

Muốn đánh nhau hả?

Đánh thì đánh!

Thổ phỉ rất tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng!

Hai bên nhìn nhau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, binh lính bên này buồn bực, ngươi nói xem, một đám thổ phỉ nhìn thấy quan binh không phải là chỉ có hai loại phản ứng sao?

Một là đánh, thống thống khoái khoái đánh!

Hai là hàng, khúm núm xin hàng!

Các ngươi, con mẹ nó đứng ở kia thâm trầm cái gì?

Giả vờ thâm trầm sao?

Ta cho ngươi giả vời!

Quan binh rất tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng!

Hai bên đều tức giận, đương nhiên là chỉ có một kết quả, đánh nhau!

Hai bên đồng loạt lao về phía đối phương, tư thế kia, tuyệt đối là hàng vạn con ngựa phi nước đại làm đồi núi rung chuyển.

Thổ phỉ bên này cũng không quản thân phận bọn họ, dù sao cũng đã bị cho là thổ phỉ, không đánh cho các ngươi một trận, chúng ta chính là con các ngươi!

Quan binh bên này, cũng bất chấp Chu Lợi chưa nói gì, đối diện với ba bốn trăm tên thổ phỉ thấy quan binh mà không phản ứng, không đánh các ngươi kêu cha gọi mẹ, chúng ta chính là con các ngươi!

Tại khách điếm dưới chân núi, chỉ do một câu lắp bắp của Chu Lợi, đã xảy ra một hồi ẩu đả.

Nếu bây giờ hỏi bọn họ, vừa rồi Chu Lợi nói cái gì thì khẳng định chả ai nhớ, ai mà biết hắn lắp bắp cái gì, chỉ biết những lời này là nguyên nhân chính dẫn đến cả hai bên tức giận.

Quan binh bên này, số lượng ước chừng đông gấp ba Thổ phỉ, có ưu thế thật lớn, ba đánh một, đánh không lại các ngươi thì quần chết các ngươi!

Thổ phỉ bên kia, thân thủ kinh nghiệm ước chừng là cao hơn quan binh rất nhiều, bọn họ cũng không phải là kẻ đần độn, hiện tại bọn hắn mới giống như Lãnh Hạ đánh giá lúc nãy, một đám cuồng đồ.

Hai bên ẩu đả, thỉnh thoảng có người bị thương kêu thét lên, tiếng kêu thảm thiết truyền đến, máu tươi văng khắp nơi, bắn lên cả bánh bao của Thổ phỉ, mặc kệ bánh bao dính máu, nhóm Thổ phỉ vẫn tiếp tục ăn.

Ăn xong một cái lại lấy ra một cái, vừa đánh vừa ăn, mắt cũng không chớp một cái.

Không ít binh lính đang đánh cảm thấy dạ dày sắp trào lên, đám người ghê tởm này, các ngươi không phải thổ phỉ thì ai là thổ phỉ?

Không chỉ đám binh lính đang chiến đấu mà ngay cả mấy người Cuồng Phong đều cảm thấy dạ dày trào lên, thiếu chút nữa rớt tròng mắt, mí mắt Chung Thương liên tiếp giật giật, Diệp Nhất Hoàng và Chu Lợi thậm chí đã bắt đầu nôn ra.

Hai người kề vai sát cánh nôn mửa ầm ầm.

Rốt cuộc các ngươi là loại người gì?

Các ngươi thật sự đói như vậy sao?

Thật ghê tởm, ghê tởm chưa từng thấy.

Thật ra là oan uổng cho đám Thổ phỉ, không phải bọn họ đói đến mức không ăn không được mà là..........

Thói quen!

Từ vô số lần vào sinh ra tử, có người bị thương, có người rơi lệ, đến giờ đã thành thói quen.

Không phải là có chút máu sao? Là gì chứ?

Chúng ta chính là đi lên từ vũng máu.

Chiến Bắc Liệt khóe miệng giật giật, nghi hoặc nhíu nhíu mày nói: "Không đúng, những người này thân thủ không tồi, đấu lâu như vậy mà không có binh lính nào tử vong, nhiều nhất cũng chỉ là bị vết thương nhẹ........"

Lãnh Hạ gật gật đầu, nói tiếp: "Bọn họ nương tay!"

"Sao lại nương tay? Bọn họ.......ọe........." Diệp Nhất Hoàng vừa mới nôn xong, hỏi được một câu, lại thấy một người nuốt bánh bao dính máu, lại quay ra nôn tiếp cùng Chu Lợi.

Chung Thương ho khan một tiếng, tiến lên hai bước nói: "Gia, đám thổ phỉ này nương tay, cũng không giống như muốn giết người, mà là chỉ vì xả giận."

Chiến Bắc Liệt gật gật đầu đáp: "Nhìn xem."

Đúng lúc này, một tên Thổ phỉ cực kỳ đê tiện đá vào chỗ giữa hai chân của một binh lính, làm binh lính kia ôm đũng quần kêu rên: "Các ngươi........ đê tiện."

Một tên thổ phỉ cực kỳ kiêu ngạo hét lớn: "Lão Đại các ngươi không dạy các ngươi sao? Trên chiến trường không có nguyên tắc, sẽ không từ thủ đoạn đê tiện vô sỉ âm ngoan hạ lưu."

Vừa dứt lời, mọi người đồng loạt cười ngất, đến tột cùng là dạng lão Đại như thế nào mà lại dạy thuộc hạ như thế?

Lại nhìn những tên Thổ phỉ khác, không ai mà không có thần sắc đồng ý, sùng kính, vạn phần kiêu ngạo, mọi người đều bình thường trở lại, có một lão đại như vậy thì đám thổ phỉ này đáng khinh cũng không có gì là lạ.

Chỉ có một người, nghe xong những lời này liền nhăn mày, khóe môi gợi lên một độ cong không biết là tán thưởng hay là cười khổ, Lãnh Hạ lắc đầu, phân phó: "Khiến bọn họ dừng tay."

Chu Lợi vừa nôn xong, nhất thời kích động, Liệt Vương phi lên tiếng, tuyệt đối là cơ hội cho hắn thể hiện.

Chu Lợi hít sâu một hơi, lớn tiếng hét lên: "Đều đều đều đều........đều dừng dừng dừng........dừng tay cho bản bản bản........bản quan."

Hai đám người đang đánh nhau kịch liệt hoàn toàn không để tâm tới những lời này, bất luận là ai, ý nghĩ trong lòng đều giống nhau: Dừng tay? Lão tử còn chưa đánh đã đâu!

Lãnh Hạ nhướn mày, nhìn về phía Chung Thương.

Chung Thương tuy rằng không biết vì sao nàng muốn hai bên dừng tay, nhưng cũng nghe lệnh, ngưng tụ nội lực, khiến thanh âm vang vọng: "Dừng tay!"

Thanh âm này theo tiếng gió giống như vang lên bên tai mỗi người, phía quan binh nghe thấy liền tìm về được lý trí, do dự là nghe lệnh hay không, động tác không khỏi chậm đi vài phần.

Nhóm Thổ phỉ thì mặc kệ, kiên quyết tuân theo mệnh lệnh của lão Đại, trên chiến trường sẽ không từ thủ đoạn đê tiện vô sỉ âm ngoan hạ lưu!

Các ngươi dừng tay?

Thật tốt quá!

Chúng ta đánh tiếp!

Nhóm Thổ phỉ thấy quan binh chậm lại lộ ra sơ hở liền đấm tên này một cái, đá tên này một cước, đập đầu tên kia, đánh một cách khoái chí.

Lãnh Hạ bật cười, đối với hành vi đê tiện của bọn họ, nửa phần xem thường cũng không có, mà trong mắt còn ẩn chứa vài phần ngạo nghễ, quát to: "Dừng tay!"

Thanh âm này vừa vang lên, động tác của đám Thổ phỉ cũng ngừng lại một chút, sau đó đồng loạt lắc đầu, khẳng định là nghe lầm, tiếp tục đánh!

Lãnh Hạ giương cao mày, lớn tiếng quát: "Con mẹ nó, đều dừng tay cho ta!"

Nhất thời, đám Thổ phỉ đồng loạt giật mình, đều liếc nhìn nhau một cái, sau khi thấy sự kinh ngạc và khẳng định trong mắt nhữn người khác giống mình, lát sau mới Cạch! một tiếng, thu hồi binh khí cùng một lúc.

Hướng về phía thanh âm vừa vang lên, xoay người, quỳ gối xuống, lớn tiếng hô: "Thuộc hạ tham kiến cô nương!"

Những lời này có hiệu quả một cách nhanh chóng!

Nhất thời.............

Quan binh trợn tròn mắt!

Ba người Cuồng Phong sợ hãi!

Chung Thương khóe miệng không ngừng giật giật!

Chu Lợi rơi cằm xuống đất!

Diệp Nhất Hoàng trừng mắt, không dám tin!

Chiến Bắc Liệt tăng lực ở cánh tay, siết đau Lãnh Hạ!

Trong đầu mọi người đồng loạt bay ra bảy chữ to, bay tới bay lui, đung đa đung đưa: Thế giới này thật huyền ảo!

Chỉ còn Lãnh Hạ là người duy nhất trấn định, nàng vừa lòng gật gật đầu, cười nói: "Các ngươi làm tốt lắm!"

Nhất thời, càng huyền ảo...........

Đám cuồng hung thần ác sát kia lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn mà ngượng ngùng, đó là một loại vui sướng của hài tử khi được người lớn khen ngợi, ở trên mặt đám cuồng đồ này thật sự là muốn bao nhiêu vặn vẹo thì có bấy nhiêu vặn vẹo.

Vặn vẹo khiến những người khác không khỏi nhìn ra chỗ khác, không đành lòng nhìn.

Bọn họ thỉnh thoảng trộm liếc về phía Lãnh Hạ, nếu là thuộc hạ của nàng, thì Lão Đại trong miệng những người này đương nhiên là Liệt Vương phi!

Vị lão Đại dạy bọn họ Trên chiến trường không có nguyên tắc, sẽ không từ thủ đoạn đê tiện vô sỉ âm ngoan hạ lưu.

Nhìn cô nương một thân bạch y, tựa như tiên nữ, mọi người đều lắc đầu thở dài, thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo a!

Chiến Bắc Liệt nhéo nhéo thắt lưng Lãnh Hạ, giọng điệu có vài phần uy hiếp: "Thuộc hạ?"

Sao hắn lại không biết, mẫu sư tử còn có một đám thuộc hạ như vậy?

Lãnh Hạ nghiêng đầu, nhìn thấy thần sắc mất tự nhiên của hắn kiêu ngạo cười cười, trả lời: "Thị vệ hòa thân."

Chiến Bắc Liệt nhíu mày, bốn trăm người kia hắn biết, lúc trước Chu Phúc có báo là mẫu sư tử muốn bốn trăm người kia, hắn áp dụng thái độ cam chịu.

Thứ nhất, những người này hắn chỉ biết là lúc ở Tây Vệ đã đắc tội Tam Hoàng tử Mộ Dung Triết, bị sung quân vào đội ngũ hòa thân đến Đại Tần, đối với hắn thì cũng chả có chỗ nào để dùng.

Thứ hai, trong ấn tượng của hắn thì chẳng qua cũng là một đám ô hợp thôi, khi đó hắn còn có chút nghi ngờ mẫu sư tử, nếu nàng muốn, vậy lấy đi, tiện thể để hắn xem nàng định làm gì.

Sau đó bọn họ được mẫu sư tử phái đi tiêu diệt, đêm khuya còn cùng mẫu sư tử uống say tới quên trời quên đất, hắn nóng lòng tìm một nữ tử trong đám người đang nằm như thi thể, làm gì có thời gian mà để ý.

Sau đó trong vụ Mộ Dung Triết, có năm người lén về Trường An, bắt cóc Mộ Dung Triết, thủ đoạn lưu loát khiến hắn có chút tán thưởng.

Có ấn tượng nhất cũng chỉ là năm người đó, hắn còn nhớ rõ trong đó có một thanh niên tên là Tề Thịnh, cực có khí phách, bị Mộ Dung Triết đánh cho hấp hối mà vẫn quỳ thẳng tắp.

Tuy rằng bây giờ là đêm khuya, không nhìn rõ bộ dạng của họ nhưng chỉ bằng khí tức thiết huyết họ phát ra cũng đủ làm Chiến Bắc Liệt hoàn toàn không thể liên hệ họ với đám ô hợp trong ấn tượng.

Chỉ trong hai tháng mà có thể lột xác đến như vậy!

Chiến Bắc Liệt ánh mắt tán thưởng đảo qua trên người bọn họ, đây thật sự là một đám cuồng đồ bưu hãn, tuyệt đối là một đội ngũ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Hắn không khỏi nhìn Lãnh Hạ, một nữ nhân như vậy, là của hắn!

Đại Tần Chiến thần trong lòng cảm thấy kiêu ngạo vì ý nghĩ này, khóe miệng không tự giác cong lên, thỏa mãn giống như có được toàn bộ thế giới.

Lãnh Hạ đảo mắt một lần qua bốn trăm người, tâm tình chưa từng vui vẻ đến vậy, từng bước từng bước điểm danh: "Trì Hổ!"

"Có!"Trì Hổ vẫn khôi ngô như trước, màu da ngăm đen, nhưng một thân sát khí bưu hãn kia, là hoàn toàn đối lập.

"Tề Thịnh!"

"Có!" Tề Thịnh dưỡng thương xong liền đuổi theo, lúc này trong mắt đã không còn lỗ mãng và xúc động, mà là tràn đầy trầm định, kiên nghị.

"Chu Trọng!"

"Có!" Trong mắt Chu Trọng vẫn lóe ra sự cơ trí như trước, nhưng cũng không phải chỉ có vài phần gian xảo mà cơ trí đồng thời có sự từng trải.

"Lâm Thanh!"

"Có" Khuôn mặt thanh tú của Lâm Thanh thô ráp đi vài phần, cường ngạnh lên vài phần, khác hẳn bộ dáng gầy yếu trước đó.

"Lý Tuấn!"

"Có!" Thay đổi lớn nhất là Lý Tuấn, công tử lòe loẹt ngày xưa đã biến mất, hiện giờ không còn thấy một chút bóng dáng nào, ngay cả ba người Cuồng Phong cũng liên tiếp lắc đầu, nỉ non: "Đây không phải tiểu tử kia, đây không phải tiểu tử kia..."

Lãnh Hạ cũng cực kỳ vừa lòng với hắn, tiểu tử này được rèn giũa thực sự là không tồi.

"Sấu Hầu!"

"Có!"

"Chung Đại Khuê!"

...........

Lãnh Hạ điểm danh từng người một, bốn trăm linh hai người, không thiếu một ai, tinh tế quan sát mỗi người một phen, tất cả đều có thay đổi long trời lỡ đất.

Bốn trăm linh hai người nhiệt huyết sôi trào nghe nàng gọi tên mình, một người cũng không thiếu, một người cũng không sai, trong lòng không biết là cảm động hay là hưng phấn, dần dần vành mắt ửng đỏ.

Thời gian rất ngắn, chỉ ly biệt khoảng hai tháng, nhưng trong đó bao hàm biết bao chua xót mà người ngoài không thể hiểu.

Lúc mới bắt đầu, tiêu diệt một sơn trại làm nhiều việc ác, nhìn thấy máu tươi đầy đất, thi thể đầy đất, bọn họ đổ máu rơi lệ, lo lắng hãi hùng, đến nỗi đêm ngủ cũng gặp ác mộng.

Thậm chí lần đó, bốn trăm linh hai người bọn họ, bị thương đến hơn hai trăm người.

Sau đó tôi luyện dần dần, tới giờ, đã tiêu diệt hơn nửa Đại Tần, từ nam đến bắc, đại danh Thí Thiên bắt đầu lưu truyền ở Đại Tần, đại danh Thí Thiên làm cho tất cả sơn trại thổ phỉ nghe tên đã sợ mất mật.

Bọn họ cũng thay đổi, cho tới hôm nay, đã bỏ đi lông tơ yếu đuối, chuyển thành cánh chim kiên cường, bọn họ đã có sự chuẩn bị thật tốt, có thể đi theo cô nương đến cùng trời cuối đất!

Bọn họ có thể kiêu ngạo nói, bọn họ là Thí Thiên!

Nhìn thấy nhưng gương mặt quen thuộc mà xa lạ này, trong mắt Lãnh Hạ ngoại trừ vừa lòng vẫn là vừa lòng, nàng nhợt nhạt cười, lớn tiếng nói: "Tốt lắm! Các ngươi không làm cho ta thất vọng! Chuyện tiêu diệt tạm thời đặt sang một bên, từ hôm nay trở đi, các ngươi đi theo ta."

Tiêu diệt..........Tiêu diệt?

Mọi người lại sợ hãi, suy nghĩ hồi lâu, Thổ phỉ tiêu diệt quan binh hay tiêu diệt anh hùng?

Diệp Nhất Hoàng rốt cục có phản ứng lại, chỉ vào bọn họ, không thể tin, than thở nói: "Tiêu diệt? Sao lại thấy họ so với thổ phỉ còn thổ phỉ hơn?"

Vừa dứt lời, Thí Thiên nhất thời nổi giận, con mẹ nó, còn dám nói chúng ta là thổ phỉ!

Bốn trăm linh hai người sát khí dữ tợn phóng về phía hắn, Diệp Nhất Hoàng nuốt nuốt nước miếng, tránh ra phía sau Lãnh Hạ, chân chó cười nói: "Huynh đệ............... đừng xúc động, ta là bằng hữu của lão Đại các ngươi, bằng hữu!"

Lão mã ở bên cạnh chậm rì rì lắc lắc cái đuôi, lui về phía sau hai bước, tiếp tục u buồn nhìn trời.

"Ai là huynh đệ của ngươi?" Tề Thịnh xem thường liếc hắn một cái, kiêu ngạo nói: "Chúng ta chính là đại danh đỉnh đỉnh, Thí Thiên!"

Thiểm Điện nhất thời lảo đảo một chút, suýt thì ngã xuống.

Bọn họ thân là ám vệ Vương phủ, đương nhiên đều cực kỳ chú ý các tin tức trong Đại Tần, mới quật khởi không lâu, một thế lực chuyên trừ gian diệt ác tạo phúc cho dân chúng...........

Chính là đám người hung thần ác sát trước mặt này?

Hơn nữa còn có tên Lý Tuấn kia?

Được rồi, buổi tối hôm nay thật sự là đả kích sau lại lớn hơn trước một phần, thổ phỉ không phải là thổ phỉ, thổ phỉ không ngờ lại ăn bánh bao dính máu, thổ phỉ tuyên bố phải đê tiện vô sỉ âm ngoan hạ lưu, thổ phỉ biến thành thủ hạ của Tiểu Vương phi, thổ phỉ lại tên là Thí Thiên?

"Vương vương vương vương.......... Vương gia.." Đúng lúc này, Chu Lợi tiến lên hai bước hỏi: "Hiện hiện hiện.......... hiện tại hạ hạ hạ.......... hạ quan nên nên nên........ nên làm như thế nào?"

Nếu thổ phỉ không phải là thổ phỉ, thì cũng không cần số binh lính này nữa, Chu Lợi nhìn thấy thủ hạ có người bị thương toàn thân, bất đắc dĩ ai oán liếc nhìn về phía Thí Thiên.

Đây chính là người của Liệt Vương phi, không thể trêu vào a!

Hơn nữa, rõ ràng người ta đã hạ thủ lưu tình, quan binh chỉ bị chút vết thương nhẹ, nghe nói khi Thí Thiên tiêu diệt, thi thể đầy đất gần như là một kích trí mạng, hiện giờ cũng coi như đã nể mặt quan phủ, chỉ giáo huấn một chút, cũng chỉ đánh gãy răng hoặc chảy máu thôi.

Bọn lính chửi ầm lên ở trong lòng, các ngươi nói sớm là không phải thổ phỉ, nói sớm là thuộc hạ của Liệt Vương phi, nói sớm là đại danh đỉnh đỉnh Thí Thiên, chúng ta sẽ sống mái với các ngươi sao?

Đám người không biết xấu hổ này!

Quả nhiên là đê tiện vô sỉ âm ngoan hạ lưu!

Chiến Bắc Liệt nhìn vết thương của mấy người này, phân phó nói: "Quay về dưỡng thương, tất cả tiền thuốc men do quan phủ chi trả."

Quan binh vội vội vàng vàng cúi đầu trở về theo Chu Lợi, hiện giờ ở đây cũng chỉ còn lại Thí Thiên và nhóm người Chiến Bắc Liệt, Lãnh Hạ.

Lúc nãy là có người ngoài nên Thí Thiên cần phải giữ gìn hình tượng anh dũng bưu hãn của bọn họ, lúc này chỉ còn lại người nhà nên bọn họ nhất thời thả lỏng, vây quanh Lãnh Hạ bắt đầu kể những chuyện đã xảy ra trong hai tháng này, hoặc mạo hiểm, hoặc cảm động, hoặc thú vị, vô nùng náo nhiệt.

Ngay cả Chiến Bắc Liệt cũng bị đá sang một bên, nhìn thấy Lãnh Hạ bị vây ở giữa đang cười nhàn nhạt, khuôn mặt dần đen lại, oán khí ngùn ngụt.

Diệp Nhất Hoàng lắc lư hai bước, đập vào vai Chiến Bắc Liệt một cái, bất đắc dĩ lắc đầu: "Huynh đệ a, ta hiểu cảm giác của ngươi."

Chiến Bắc Liệt vốn đã đen mặt, nay lại càng đen, đá ra một cước quát: "Cút!"

Diệp Nhất Hoàng nhe răng nhếch miệng bị đạp một cước, tựa vào người lão mã tìm an ủi, rơi lệ đầy mặt: "Huynh đệ, ta đi theo bọn họ chịu nhiều ủy khuất a!"

Lão mã ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, ánh mắt u buồn.

Đúng lúc này, Lâm Thanh kêu lên: "Không phải chứ? Cô nương, chúng ta tiêu diệt đến mức sắp nôn ra rồi! Sao lại phải tiêu diệt tiếp a!"

Lãnh Hạ khiêu mi, chậm rì rì nói: "Không muốn tiêu diệt cũng được, tới đây, đánh với ta hai chiêu."

Lâm Thanh nuốt vào một ngụm nước miếng, khóe miệng giật giật lui về phía sau hai bước, liên tục xua tay: "Không cần, không cần, vẫn là tiêu diệt tốt, tiêu diệt tốt!"

"Đúng đúng! Tiêu diệt tốt!" Chu Trọng tay vuốt chòm râu, phụ họa theo.

Mọi người còn lại cũng hiểu ý, nghiêm mặt hô to: "Diệt ác trừ gian! Tạo phúc cho dân chúng!"

Nói đùa sao, bọn họ dù có mạnh lên thì cũng không phải là đối thủ của cô nương, bản lãnh bây giờ của họ là do cô nương dạy, so chiêu cùng cô nương?

Muốn chết sao?

Lãnh Hạ vừa lòng, khóe môi gợi lên nụ nười yếu ớt, gật gật đầu nói: "Các ngươi làm tốt lắm, nhưng chưa thật sự hoàn hảo, hôm nay ở đây có một người chạy thoát, các ngươi biết chứ?"

Trì Hổ nhất thời nhăn mày, những người khác cũng nghiêm túc hẳn lên, thầm suy nghĩ, bọn họ biết cô nương sẽ không nói, vậy thì chắc chắn là có một người, đã chạy trốn.

Dưới bốn trăm linh hai đôi mắt, chạy trốn!

Lãnh Hạ nhìn thấy thần sắc bọn họ, càng cảm thấy vui mừng, nếu là trước đây thì chắc chắn Tề Thịnh là người đầu tiên đứng lên kêu không phải, hiện giờ, sau hai tháng tôi luyện, không chỉ làm cho thân thủ bọn họ tăng lên, mà ngay cả tâm tính cũng trầm ổn đi không ít.

Nàng thong thả bước đi giữa bốn trăm người, chờ bọn nó tự hỏi, rồi nói đáp án cho nàng.

Chiến Bắc Liệt và đám người Chung Thương đứng bên cạnh cũng chỉ nhìn chứ không nói xen vào.

Cho tới nay, thủ hạ thì phải nghe lệnh làm việc nhưng nàng không muốn chỉ truyền lệnh, mà bọn họ phải tự hiểu, tự hỏi, tự tỉnh và tự sửa.

Lần đầu tiên nàng nói với bọn họ đã nói qua, bọn họ không cần biết đúng sai, thiện ác, chỉ cần biết nghe lệnh là được rồi.

Những lời này thực chất chính là trung thành, không nói hai lời phải đi hoàn thành mệnh lệnh của nàng, chính là trung thành, chứ không phải nàng huấn luyện ra một đám cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết giết người.

Thuộc hạ của nàng không chỉ là cỗ máy giết người, mà phải có đầu óc.

Trong mắt Chiến Bắc Liệt lóe ra tia tán thưởng, cứ lẳng lặng nhìn Lãnh Hạ, thong thả bước đi trong đám người, bước đi thong thả tự tin mà ngạo nghễ.

Đột nhiên, Chu Trọng lên tiếng: "Cô nương, ta đã biết, chúng ta sẽ lên núi tiêu diệt cái sơn trại kia."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK