Mục lục
Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 814

Liếc mắt nhìn người đàn ông đang nghịch điện thoại trong tay, trong đôi mắt trong veo có chút ngập ngừng.

Đáy mắt Tô Lương Mặc rõ ràng, nhìn lướt qua điện thoại: “Thật sự không cần?” Lương Tiểu Ý nhìn thấy ngón trỏ có khớp xương đẹp đến mức cả người đều tức giận, chậm rãi chuyển chạm vào nút nguồn.

Má nó!

Ngay khi hạ quyết tâm, quay người lại, nhấc chân lao về phía người đàn ông nở nụ cười vô liêm sỉ.

Đứng trước mặt người đàn ông, Lương Tiểu Ý lập tức vươn tay: “Điện thoại!”

“Không!”

Đối với lời chối đặc biệt thẳng thắn của Tô Lương Mặc, Lương Tiểu Ý tức giận đến mức siết chặt nắm đấm: “AnhI”

“Trở về phòng” Tô Lương Mặc nhếch miệng.

Tim Lương Tiểu Ý đập thình thịch, gấp gáp ôm chặt cánh tay, nhìn chằm chằm Tô Lương Mặc đầy vẻ phòng bị: “Anh muốn thế nào? Em nói cho anh biết, đang là ban ngày, nếu để người bên ngoài biết, tổng giám đốc nhà họ Tô chẳng màng tiến thủ, ban ngày ngang nhiên làm chuyện dâm loạn, nhất định sẽ bị người khác khinh thường!”

Vừa dứt lời, có người búng một ngón tay lên trán, giọng nói ngạc nhiên của Tô Lương Mặc vang lên bên tai: “Nghĩ cái gì đấy? Anh bảo em vào phòng đeo giày vào”

“… À… Chỉ bảo em vào đeo giày thôi?” Mặt Lương Tiểu Ý nóng đến mức có thể luộc trứng, duỗi ngón trỏ ra chỉ vào phòng: “Vậy là anh vừa gọi cho em, chỉ… để bảo em đi giày sao?”

Tô Lương Mặc không thèm trả lời cô, ném cho cô một biểu cảm “ý em là gì”.

“Lương Tiếu Ý, anh cách đây rất lâu, anh đã cảnh cáo em, đừng để anh nhìn thấy em chạy lung tung trên mặt đất mà không mang giày” Tô Lương Mặc nghiêm mặt: “Nể tình em bà bầu ngu ba năm, nên quên mất. Hôm nay, anh cảnh cáo em lần nữa, Lương Tiểu Ý lần sau, em mà để cho anh thấy em chạy lung tung không mang giày, thì cứ chờ bị phạt đi.”

Trong lòng Lương Tiểu Ý có một cảm giác ấm áp. Cảm giác đó, ừm, nếu phải miêu tả cụ thể thì ừm… Giống như khi phụ nữ đến tháng, đột nhiên có một luồng hơi ấm ở bụng dưới… Khụ khụ khụ, không đi vào chỉ tiết nữa.

Đúng là bất ngờ đến, trở tay không kịp.

Đeo giày của mình một cách ngoan ngoãn, Lương Tiểu Ý đi tới trước mặt Tô Lương Mặc.

Cô vốn không cao, đứng trước người cao như Tô Lương Mặc, đúng là thấy bị áp bách, bĩu môi một cái, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.

“Hứ'” ngẩng đầu lên, “Tô Lương Mặc, anh nói xem, nếu các con lớn lên giống em thì sao?”

Tô Lương Mặc nhướng mày: “Không biết, ai nhìn Đại Bảo, Tiểu Bảo cũng biết giống anh y xì đúc”

“Không phải ai cũng có thể nhìn thấy…

“Trừ khi người đó bị mù” Người đàn ông lạnh lùng liếc Lương Tiếu Ý. Lương Tiểu Ý bĩu môi một cái: “Ý em là chiều cao… Nếu chiều cao của con trai giống em thì sao?”

Tại sao trước đây cô chưa từng nghĩ về vấn đề này.

Rất nghiêm trọng, không phải sao.

“Thật đấy, Tô Lương Mặc, nếu sau này các con trai thấp bé như em thì sao? Lên cấp ba, bạn học sẽ cười nhạo, khi đi làm đồng nghiệp sẽ cười nhạo… em phải làm sao đây?”

Tô Lương Mặc không nói nên lời trong một lúc. Sau đó anh ấy nghĩ về vấn đề này rất nghiêm túc. Đôi mắt nhìn chằm chằm Lương Tiểu Ý, trong đầu nghĩ thầm, Đại Bảo, Tiểu Bảo sở khuôn mặt đẹp trai, tuấn tú của anh, sau đó dùng chiều cao của người phụ nữ này… Ồ, hình ảnh có chút thê thảm không dám nghĩ tiếp.

“Đừng sợ, ngày mai anh sẽ đưa Đại Bảo và Tiểu Bảo đi giám sát sinh học, cộng với việc so sánh sự giống nhau về DNA của cả bố và mẹ. Khi có kết quả, là biết ngay” Sếp Tô nói với Lương Tiểu Ý: “Đừng lo lăng. Bây giờ, đối với tình hình hiện tại, khả năng xảy ra tình huống như vậy là rất nhỏ, thấp hơn một phần vạn”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK