Ngày đó ông đưa cho cô vài tờ giấy, ngay cả tên phim cũng không rõ ràng, nhưng thông qua chút tư liệu kia, Nghi Hi biết bối cảnh câu chuyện là giai đoạn đầu dân quốc, vai nữ chính mà cô muốn giành tên là Kim Phượng, xuất thân thư hương thế gia, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, là tài nữ điển hình trước đây. Nhưng nó chỉ là biểu hiện giả dối, dưới thân xác tiểu thư khuê các, trong xương cốt một lòng hướng tới tự do. Kim Phượng si mê thoại bản kể về cuộc sống trong giang hồ, thậm chí âm thầm học võ nghệ với nghĩa đệ của mẫu thân, đây cũng chính là bắt nguồn của mọi mâu thuẫn oán hận.
Tài nữ kiêm hiệp nữ, đoan trang lại bướng bỉnh, quả thật có khó khăn nhất định. Nghi Hi dường như có chút suy nghĩ, Vương An Huệ ở một bên nói: “Hôm nay đi gặp đạo diễn Khương, ba người khác được đề cử cũng sẽ tới. Lần này chị đã nghe ngóng rõ ràng, ba người đó một người là sinh viên năm 3 học viện hí kịch Thượng Hải, một người năm ngoái đạt thành tích tốt nhất bài chuyên ngành của học viện Hý kịch trung ương, người còn lại là…”
“Của Học viện điện ảnh Bắc Kinh?” Tập hợp đầy đủ vương bài của ba trường nghệ thuật nổi tiếng nhất trong nước, đạo diễn Khương chẳng lẽ đang định làm một bộ sưu tập?
Vương An Huệ liếc cô một cái, “Là Học viện vũ đạo Bắc Kinh. Hai người trước tuy rằng chưa từng đóng phim, tốt xấu gì cũng là tốt nghiệp chính quy, còn cô gái này mới thực sự là người ngoại đạo.”
Nghi Hi tỏ vẻ đã hiểu, lại nói: “Vậy cô ấy làm thế nào lọt vào mắt đạo diễn Khương? Chẳng lẽ nào giống như lúc trước đạo diễn Đàm lựa chọn Tống Phỉ Nhi, đạo diễn Khương trong lúc vô tình thấy cô ấy múa, liền cảm thấy cô ấy rất thích hợp?”
“Có lẽ vậy đi. Chẳng qua chị láng máng nghe được một vài tin đồn, vị cuối cùng này đại khái là có người nâng đỡ, cho nên mới có khả năng xuất hiện trước mặt đạo diễn Khương, sau đó thì thật sự được ông ấy nhìn trúng.”
Tin tức trong showbiz vẫn không nên tin quá nhiều, giống như Nghi Hi lúc trước rõ ràng là được chủ nhiệm khoa tiến cử cho Đàm Vệ Đông, tin tức vì để gia tăng sự kịch tính, sự thật biến thành Đàm Vệ Đông trong trường ngẫu nhiên thấy Nghi Hi, sau đó liếc mắt một cái liền nhìn trúng cô. Nghi Hi không hề hiếu kỳ vị sinh viên Học viện vũ đạo Bắc Kinh này được đề cử có chỗ dựa gì vững chắc, nếu so về hậu trường ai có thể giỏi hơn cô? Cô quá rõ ràng, buổi quay thử chiều nay, tiêu chuẩn chỉ có một, đó chính là tâm ý của Khương Bính Kỳ.
Cảm xúc hờ hững với đối thủ này vẫn duy trì đến xế chiều, cô đến nhà của con gái Khương Bính Kỳ, ở trong phòng khách đã nhìn thấy ba người ngồi trên ghế sofa đợi chờ. Đều là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nghe thấy tiếng vang ở cửa đồng thời nhìn sang, sau đó liền thấy khí thế cường đại của Vương An Huệ, cùng với Nghi Hi ở sau lưng chị khẽ cười, phong thái khó nén.
Ba cô gái trước sau được chọn đã cùng nhau tham gia hơn một tháng huấn luyện, chính là để chọn ra người thích hợp nhất. Vốn ba người còn đang nội bộ đấu đá, nhưng không nghĩ rằng cũng tới vòng phỏng vấn cuối cùng rồi lại xuất hiện một Trình Giảo Kim, càng không nghĩ rằng cái người này chính là Nghi Hi – ngôi sao nữ đang bạo hồng hiện nay!
Nghi Hi đi vào trong phòng khách, ba cô gái đồng thời đứng lên, ánh mắt cô rơi thẳng vào người gần nhất đứng ở bên phải, kinh ngạc nói: “Trần Tranh?”
Vương An Huệ hỏi: “Các em có quen biết?”
Nghi Hi chỉ vào người kia, “Người này là diễn viên em biết lúc quay 《Đoạt cung 》 , không nghĩ tới cô ấy cũng ở đây.”
Quả thật là Trần Tranh đóng thị nữ bên người Liễu Cơ trong 《 Đoạt cung 》, trong bộ phim đó cô ta chỉ có tổng cộng 7 câu thoại, phân cảnh quan trọng nhất chính là khi Liễu Cơ hiến vũ thì làm bạn nhảy giúp nàng. Lúc quay phim Nghi Hi cùng cô ta qua lại tương đối thân thiết, nhưng sau đó phát hiện có chỗ không thoải mái, sau khi đóng máy thì không còn liên hệ nữa.
Trần Tranh cũng từ trong chấn động khi nhìn thấy Nghi Hi phục hồi lại tinh thần, cười nói: “Đúng rồi Tiểu Hi, mình cũng không nghĩ rằng ở chỗ này lại nhìn thấy bạn. Bạn vẫn khỏe chứ? Hai năm qua bạn đúng là rất nổi tiếng, mẹ mình mỗi ngày đều ở nhà xem 《Nữ hoàng 》, mỗi bữa cơm đều có thể nghe được giọng nói của bạn, khiến cho mình một chút cũng không nhớ cậu!”
Cô ta nói xong thì cười, đi tới nhẹ nhàng ôm lấy Nghi Hi.
So với hai năm trước, cách đối nhân xử thế của Trần Tranh khôn khéo hơn nhiều, Nghi Hi còn nhớ được trước đây tuy rằng bản thân chưa từng thể hiện ra, nhưng sự bất mãn ghen tị mơ hồ của cô ta đối với mình, cô đều thấy rõ, chỉ là lười phải bóc mẽ thôi. Nhưng hôm nay gặp lại, biểu hiện của Trần Tranh cứ giống như bạn bè cũ thân thiết lắm, không hề mất tự nhiên chút nào.
Mặt khác hai cô gái kia thấy hai người họ có quen biết, kinh ngạc rồi lập tức trở lên lo lắng, hai người này sẽ không liên hợp tới gạt bỏ các cô đi? Tuy nói hôm nay là chọn vai nữ chính, nhưng người không được chọn cũng có khả năng được nhận vai phụ trong phim, lấy chuyện này xuất đạo cũng được coi là khởi đầu không tồi.
Người mới đứng trước mặt ngôi sao nữ đã thành danh chung quy sẽ không tự giác lâm vào thế yếu, các cô hiện giờ đã cảm thấy Nghi Hi mà tới, khả năng cô ấy được lựa chọn rất lớn. Như vậy nếu Trần Tranh lấy lòng Nghi Hi, chính mình ngay cả cơ hội đóng vai phụ cũng không còn!
Người đại diện không cần ở lại, Vương An Huệ cùng Khương tiểu thư nói mấy câu liền rời khỏi. Bốn người Nghi Hi ngồi xuống ghế sofa, người giúp việc bưng trà nóng lên, Khương tiểu thư nói: “Đạo diễn Khương còn ở trên lầu thảo luận vài chuyện cùng người khác, một lát nữa mời mọi người lên quay thử. Tôi tới thư phòng, có việc gì có thể phân phó người hầu.”
Mọi người sau khi nhìn Khương tiểu thư rời đi, bốn người trầm mặc một lát, Trần Tranh chủ động nói: “Mình không nghĩ rằng sẽ quay thử tại nhà của đạo diễn Khương, còn cho rằng sẽ tới công ty. Tiểu Hi bạn có nhiều kinh nghiệm, đã gặp qua chuyện này chưa?”
Nghi Hi lắc đầu, “Không có, cơ bản vẫn là ở công ty, chẳng qua nghệ sĩ không câu nệ tiểu tiết như đạo diễn Khương, cũng không cần quá kinh ngạc.”
Nói trắng ra chính là có quyền, thì người ta muốn như thế nào thì phải theo thế ấy. Điền Phi Phi – nữ sinh đang học tại Học viện hý kịch Thượng Hải cười nói: “Tôi vẫn luôn rất thích Nghi tiểu thư, còn trực tiếp xem đi xem lại 《 Nữ hoàng 》 , lát nữa chúng ta có thể chụp ảnh chung được không? Như vậy cho dù không trúng tuyển, tôi cũng có được chút an ủi.”
Trần Tranh cũng theo sau phụ hoạ, chỉ có Lâm Mai đang theo học tại Học viện Hý kịch Trung ương là không nói gì, chẳng qua khóe môi vẫn mang nụ cười, không có ngốc đến mức khó chịu ra mặt với Nghi Hi.
Nghi Hi đương nhiên đáp ứng, mọi người lại tán gẫu mấy chuyện khác, Trần Tranh bỗng nhiên chạm vào bờ vai Nghi Hi, “Tiểu Hi, bạn có biết vai nam chính là ai không?”
Nghi Hi: “Sao lại hỏi mình?”
Điền Phi Phi vỗ vào tay, “Chúng tôi đều nghe nói hôm nay vai nam chính cũng sẽ tới, nhưng không biết là ai, có phần hiếu kỳ, cho nên muốn hỏi hỏi Nghi tiểu thư biết hay không… Từ kịch bản thì xem ra, vai nam chính cũng qua 30, chắc hẳn không phải người mới, nói không chừng là vị tai to mặt lớn nào ấy chứ!”
Nam chính của phim chính là người dạy Kim Phượng võ nghệ, tên là Lâm Yến Đường, là nghĩa đệ của mẫu thân nàng. Tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng ở thời đại lễ giáo lớn hơn lẽ trời, hai người luôn lấy thân phận cậu và cháu gái chung sống. Bọn họ trong quá trình dạy võ công nảy sinh tình cảm, cuối cùng bị người nhà chia cắt, nam đi tha hương, nữ thì gả cho người khác làm vợ, cho đến nhiều năm về sau mới gặp lại nhau lần nữa.
Quả nhiên phim có chiều sâu một chút thì phải đụng chạm cấm kỵ, loạn luân phân liệt đồng tính luyến ái, tập hợp đủ là có thể nhận giải …
“Mình cũng không biết.” Nghi Hi cười bất đắc dĩ, “Có điều dựa theo lẽ thường, nếu nữ chính đã chọn người mới, tên tuổi của nam chính chắc chắn sẽ không nhỏ, cho nên hẳn là một tiền bối tương đối nổi tiếng đi.”
Nghe cô nói như vậy, các cô gái càng thêm hưng phấn, ngay cả Lâm Mai lạnh lùng cũng lộ ra vẻ mặt mong đợi. Đúng lúc này, trợ lý của Khương Bính Kỳ xuống gọi các cô, bốn người cùng đi theo sau anh ta lên lầu hai.
Lúc này không phải ở thư phòng, mà là một chỗ đặc biệt làm thành phòng họp, trợ lý đẩy cửa ra, Nghi Hi thấy bàn dài có Khương Bính Kỳ cùng hai người đàn ông trung niên, đại khái là đại biểu cho phía nhà đầu tư. Các cô đang định chào hỏi, liền phát hiện bên phải bàn có bày một chiếc ghế, phía trên có một người đàn ông anh tuấn đang ngồi.
Hôm nay là trường hợp vô cùng chính thức, anh lại không mặc âu phục giày da, áo sơ mi trắng ngay cả cà vạt cũng không thắt, trái lại đôi chân dài được quần tây màu đen bao bọc tương đối bắt mắt. Tay phải của người đàn ông đặt lên tay vịn ghế, đồng hồ kim cương trên cổ tay hào quang lộng lẫy, đốt ngón tay của anh cao gầy, gõ nhẹ lên tay vịn.
“Lê, Lê Thành Lãng?” Trần Tranh thất thanh kêu lên, thần tượng nhiều năm đang ở ngay trước mắt, cô ta có phần quên mất đây là trường hợp nào. Một giây sau cô ta liền che miệng, nhưng vẫn ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, không dám tin vào mắt mình.
Nghi Hi cũng đang nhìn Lê Thành Lãng. Trên mặt anh là nụ cười thành thục, ánh mắt chậm rãi đảo qua bốn cô gái cực lực che dấu kinh ngạc, khi bỏ quên trên người Nghi Hi không có chút khác thường, giống như một màn này đã sớm dự liệu tới.
Nghi Hi bị ánh mắt anh kích thích, rốt cục phục hồi lại tinh thần. Lê Thành Lãng vào lúc này xuất hiện ở đây, không có cách giải thích nào khác, ngoài chuyện anh chính là nam chính của bộ phim này. Anh chính là Lâm Yến Đường.
Nhà sản xuất ho khan một tiếng, “Hôm nay là lần phỏng vấn cuối cùng, bốn vị đều chuẩn bị tốt chứ? Đây là thầy Lê Thành Lãng, lát nữa có gì cần thiết, sẽ cho mọi người cùng cậu ấy diễn tập tại hiện trường.”
Mọi người đã rõ, đây là muốn xem phản ứng hoá học của hai người. Lê Thành Lãng đã được quyết định, vai nữ chính nhất định phải chọn người khi ứng đối với anh làm cho người ta có cảm hứng, không thể để anh tới chiều theo nữ chính.
Trợ lý đạo diễn đọc thứ tự quay thử, Lâm Mai là người đầu tiên ở lại, Nghi Hi, Trần Tranh cùng với Điền Phi Phi đều rút lui đến phòng chờ bên cạnh. Trần Tranh cùng Nghi Hi đều không nói gì, mấy phút sau Điền Phi Phi mới thăm dò hỏi han: “Nghi tiểu thư, cô cùng thầy Lê… Có quen biết hay không?”
Cô gái này đúng là hỏi thừa, người nào cũng biết hai người này không chỉ từng hợp tác trong phim điện ảnh, thậm chí còn từng có tin đồn hẹn hò. Trần Tranh cắn cắn môi, nghĩ đến hai năm trước ở trường quay Lê Thành Lãng luôn quan tâm săn sóc Nghi Hi, lúc đó cô ta chỉ vì hâm mộ như vậy, cho nên mới cố chấp muốn tiến vào showbiz.
Cô ta nghĩ, nếu trở thành diễn viên có thể diễn chung cùng anh, có phải sẽ được anh để mắt, được đối xử khác hay không? Cơ hội lần này vốn do người sau lưng cô ta hao tổn tâm cơ tìm ra, Trần Tranh vốn không ôm nhiều mong đợi, ai ngờ lúc thi vòng đầu tiên thật sự lọt vào mắt đạo diễn Khương. Mấy tháng nay cô ta đều hừng hực quyết tâm phải giành được nhân vật này, nhưng vào thời điểm sau cùng lại gặp phải kinh hỉ lớn nhất này.
Lê Thành Lãng là nam chính, mà Nghi Hi cũng tới cạnh tranh vai nữ chính.
Cô còn có cơ hội sao?
Lâm Mai ra, đổi thành Điền Phi Phi vào trong, phòng chờ tiếp tục không ai nói gì. Trần Tranh bỗng nhiên nghĩ đến trước đây Khương Bính Kỳ đã từng nói, cô học là múa của Hán Đường, dáng người rất đẹp mắt, lúc múa kiếm càng xinh đẹp. Mấy tháng này cô khổ luyện múa kiếm, riêng một điểm này mạnh hơn Nghi Hi nhiều, về phần kỹ năng diễn xuất cùng tiếng tăm, đạo diễn lớn như Khương Bính Kỳ còn không để ý điểm này, tuyển chọn cô chính là cảm thấy cô có thể bồi dưỡng. Nếu làm không tốt ông ta còn chê Nghi Hi quay phim thương nghiệp gặp may!
Tưởng tượng như vậy, trong lòng Trần Tranh kiên định thêm một chút, khuyên răn chính mình mấu chốt là phải phối hợp tốt với Lê Thành Lãng. Chờ đến lúc Điền Phi Phi cũng từ gian phòng đi ra, cô ta cố ý quay đầu nhìn sang phía Nghi Hi, mỉm cười nói: “Tiểu Hi, vậy mình đi vào trước.”
Biểu tình của Trần Tranh xem ra rất có tự tin, Nghi Hi có phần kinh ngạc, Điền Phi Phi bên cạnh đại khái là diễn hỏng, ủ rũ ngồi tại chỗ. Cô cảm thấy không còn hi vọng, lại chạy tới nói cho Nghi Hi biết, “Khi chúng tôi tập luyện, đạo diễn Khương đánh giá Trần Tranh rất cao, nói cô ấy dáng người khí chất đều rất thích hợp với nhân vật này, Nghi tiểu thư lát nữa cô phải cố gắng hơn nhé!”
“Phải không? Khi cô ấy biểu diễn kỹ xảo nhất định rất tốt đi?”
Điền Phi Phi gật đầu, “Thật sự không tồi, tôi ngay từ đầu cũng không tin cô ấy là khoa múa, còn cho rằng cô ấy tốt nghiệp khoa điện ảnh, đang gạt chúng tôi chứ!”
Quả nhiên là kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn. Thời gian ngắn ngủi hai năm, Trần Tranh lại có thể luyện được kỹ năng diễn xuất, xem ra cô ta đã bỏ ra không ít thời gian cho phương diện này.
Điền Phi Phi nhìn Nghi Hi chằm chằm, nhịn xuống không nói ra nửa câu sau: hơn nữa bạn trai của Trần Tranh hình như là cháu trai của đạo diễn Khương, các cô đã từng tận mắt thấy cô ấy lên xe người đó…
“Chào đạo diễn Khương, chào các thầy, em là Nghi Hi.”
Nhà sản xuất nhìn cô gái trước mặt, khẽ gật đầu, “Nghi tiểu thư khác với mấy vị vừa rồi, cô là diễn viên có kinh nghiệm, không bằng trực tiếp tới diễn chung cùng nam chính một đoạn đi?”
Nhà sản xuất biết Nghi Hi là do Khương Bính Kỳ tạm thời quyết định thêm vào, cho rằng ông phá lệ xem trọng cô, cho nên cố ý đề nghị như vậy. Không nghĩ rằng Khương Bính Kỳ lại lắc đầu, nói với Nghi Hi: “Tôi cho cô hai trang giấy, diễn phân cảnh trên trang đầu.”
Nghi Hi khẽ gật đầu, thở sâu điều chỉnh cảm xúc, mà Khương Bính Kỳ yên lặng chăm chú nhìn cô. Ông lại nghĩ đến buổi chiều hôm ấy tại thư phòng, chính mình không hiểu ra sao bị cô kích động, ông hiện tại rất hoài nghi lúc ấy bản thân là do bị cô khích tướng, cho nên mới có thể sinh ra ảo giác như thế. Mà hiện tại, ông cần nghiệm chứng một chút, nghiệm chứng cô có thích hợp với khí chất này không.
Trong khoảng thời gian này Nghi Hi nghiên cứu Kim Phượng cẩn thận một lượt, Khương Bính Kỳ không cung cấp cho cô nhiều thông tin, ngay cả lai lịch cũng chỉ có thể nhìn ra đại khái vận mệnh của nhân vật này. Nhưng cô biết đạo diễn Khương sẽ không đơn thuần chỉ viết về cuộc đời ngang trái của một người phụ nữ, bối cảnh sắp đặt tại thời dân quốc, tính cách lại như thế, nàng ấy nhất định có mưu cầu.
Trong phòng họp yên tĩnh, Nghi Hi đứng tại chỗ không nói một lời, mắt cô vốn đang nhắm lại, một lát sau bỗng nhiên mở to. Đôi mắt cô gái đen như thế, giống như mực nước quá nồng không tan được, hoặc như là đêm tối không có ánh sáng.
Nghi Hi nhìn sàn nhà trước mắt, nơi đó dường như chậm rãi biến thành một hồ nước, mà cô đang đứng ở bờ hồ, không biết nên đi nơi nào.
Trượng phu nàng chết, vào ba tháng trước, chết trên giường của bọn họ. Người đàn ông đó tuy rằng là do trong nhà ép buộc nàng gả đi, nhưng nhiều năm chung sống như vậy, nàng đã động lòng với hắn. Gia đình đó, người nhà đó, tất cả mọi thứ giống như muốn bức nàng phát điên, bởi vì có hắn mới thay đổi, trở thành có thể chịu đựng được. Trước đây nàng không muốn thừa nhận điểm này, chưa bao giờ phô bày sắc mặt tốt với hắn, nhưng hiện giờ, hắn đã chết. Nàng liền giống như người bị vây trong lồng hấp, mất đi không khí duy nhất, ngay cả cổ cũng bị bóp chặt gắt gao.
Khi còn sống hắn đối xử với nàng tốt như vậy, nàng cảm thấy chính mình phải vì hắn mà khổ sử, nhưng đáng sợ là nàng hiện tại chỉ nghĩ đến chính mình. Trong đầu lặp đi lặp lại đều là, hắn ra đi, cuộc đời nàng coi như cũng xong rồi. Mẹ chồng đã nói thế nào? Nữ nhân không chồng, những ngày còn lại cũng không thể trông cậy vào, chẳng qua là trơ mắt nhìn thể xác này cứ ngày một thối rữa mà thôi.
Vì sao? Vì sao nàng lại gặp phải tất cả những chuyện này? Đây căn bản không phải điều nàng hy vọng! Trước đây nàng phải theo cậu rời đi, không nên nghe theo mệnh lệnh buồn cười này của cha mẹ, không nên đem chính mình rơi vào cảnh ngộ hoang đường này! Phu nhân quan gia cái gì, một đời vinh hoa cái gì, nàng chẳng qua chỉ tượng gỗ được tạo nên từ xương cốt cùng huyết nhục!
Nàng mới 21 tuổi, nhưng cả đời này đã kết thúc.
Bóng đêm nặng trĩu, trước mắt ao hồ đen đặc một mảnh, phảng phất cũng đang vẫy gọi nàng.
Nhà sản xuất xem Nghi Hi, mắt càng mở càng lớn. Ông kinh ngạc phát hiện, chỉ là vài giây ngắn ngủi, vẻ mặt cô gái này liền thay đổi hoàn toàn. Cô vốn là an tĩnh tao nhã, giống như mỗi lần cô xuất hiện trước màn ảnh, mang theo dáng vẻ hoàn mỹ chỉ thư hương thế gia mới dạy ra. Nhưng giờ khắc này, vẻ mặt của cô lại không bình thản, ngược lại mang theo áp lực do bị phẫn nộ đè nén. Giống như dã thú giãy dụa thoát được khỏi lồng sắt, sau một phen chiến đấu, rốt cục sức cùng lực kiệt, mọi ý niệm đều thành tro bụi, tuy rằng còn định cắn xé còn muốn rít gào, nhưng từ da thịt đến xương cốt đều để lộ sự tuyệt vọng đến chết lặng.
Nàng đã muốn buông xuôi…
HẾT CHƯƠNG 82