Sở Phi nháy mắt mấy cái, nàng rốt cục hiểu được vì sao Lăng Giáng Hồng lựa chọn hợp tác với Bộc Dương Tĩnh, bởi vì hắn là người làm đại sự.
Đối với bọn hắn mà nói, nữ nhân có rất nhiều căn bản không thiếu một cái Sở Phi nàng, chỉ cần đạt tới mục đích cái gì cũng có thể làm.
Bộc Dương Vinh Thánh muốn lập nàng làm hậu để mượn sức nàng.
Bộc Dương Tĩnh thì nói cho nàng tự do mà mượn sức nàng, mục đích là giống nhau, nhưng mà phương pháp bất đồng, khác biệt cũng rất lớn.
"Nhưng mà ta vẫn như cũ, không muốn giúp ngươi." Sở Phi cười lắc đầu, "Ta không thích lấy bản thân mình để làm lợi thế."
"Thập Tam, ngươi không thể tuỳ hứng như vật, sẽ ăn thiệt thòi." Bộc Dương Tĩnh thật bất ngờ, điều kiện tốt như vậy Sở Phi cũng cự tuyệt, "Hơn nữa Quỷ Y môn các ngươi rất có thể bởi vì ngươi làm vậy mà bị hủy."
"Bảo vệ cho Quỷ Y môn, ta có phương pháp của chính mình." Sở Phi mỉm cười, "Tĩnh vương biết vì sao tính tình của thầy thuốc đều có điểm kỳ quái không? Bởi vì chức trách của thầy thuốc chính là chữa bệnh cho người ta, coi như ở trên chiến trường thầy thuốc cũng đều là trung lập, ai bị thương, chúng ta đều cứu.
Chỉ có cam đoan lập trường này mới có thể bảo vệ cho y đức.
Nếu gia nhập với các ngươi, chúng ta có thể thay đối phương chữa bệnh hay không đây? Chuyện này trái với nguyên tắc của một thầy thuốc, ta là chưởng môn Quỷ Y môn, thiên hạ thầy thuốc đều từ Quỷ Y môn, ta phải công đạo với bọn họ."
"Thập Tam, nguyên tắc của ngươi có thể sẽ hại bọn họ." Tĩnh vương còn muốn thử thuyết phục.
"Không...!Ta sẽ cố gắng bảo hộ bọn hắn, thậm chí dùng mạng của ta.
Nhưng thân là một gã thầy thuốc kiêu ngạo, bẻ gãy cánh của bọn hắn, không cho bọn hắn làm nghề y, hoặc là làm y thuật của bọn hắn lây dính thứ gì đó không sạch sẽ, thì chuyện này so với giết bọn hắn còn thống khổ hơn." Tính tình của Sở Phi rất quật cường, rất giống Lưu Thụ Doanh, mặc cho ai khuyên đều không thể.
Tĩnh vương thở dài, biết hôm nay Sở Phi cũng không thể đồng ý, chỉ có thể ngày sau rồi nói.
"Đúng rồi, ngươi không phải luôn muốn biết trong Quỷ Y môn ai là người của ta sao?" Tĩnh vương đột nhiên hỏi.
"Ân." Sở Phi gật đầu, "Bất quá ngươi không nói cũng không có vấn đề gì, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào hủy Quỷ Y môn."
Huyền Minh đối Sở Phi có ân tái tạo, vô luận Huyền Minh xuất phát từ mục đích gì, hôm nay Sở Phi gánh chịu trách nhiệm này, nàng liền cắn răng thực hiện đến cùng.
"Quỷ Y môn, trừ ngươi ra, ai có y thuật cao nhất?" Tĩnh vương hỏi.
"Ta không có ở thiên môn, luận y thuật, Địa Y sư thúc cao nhất." Sở Phi đáp.
"Năm đó mẫu thân ngươi Lưu Thụ Doanh uống giải dược Mộ Phi cho chính là Địa Y làm được, bất quá chỉ có mẫu thân ngươi sống sót, mà Lăng Chính lấy độc là Đỗ Nhược cho.
Hai người này là người của ta."
Chân mày Sở Phi giật giật, khó trách mẫu thân được người cứu.
Nhưng mà...!
Sở Phi nhìn chằm chằm Tĩnh vương: "Tại sao ngươi muốn nói cho ta biết?" Nàng cảm thấy Tĩnh vương còn muốn nói gì đó.
"Mẫu thân ngươi nuốt độc dược nhưng không có lập tức chết, còn có mạng chống đỡ là bởi vì suốt đời Lưu Anh Đường rất thích tìm vật quý hiếm, thích rất nhiều thứ, chỉ cần là rất hiếm có.
Sau khi mẫu thân ngươi nuốt độc, hắn lập tức cho nàng uống chí bảo, cho nên bảo vệ được mạng."
"Là cái gì?"
"Long Lân."
"Đây không phải trong truyền thuyết mới có sao?"
"Thập Tam, ngươi đọc sách thuốc hẳn là cũng quen thuộc trên sách ghi lại Long Lân như thế nào đi?" Tĩnh vương hỏi.
"Đúng vậy, trong sách nói Long Lân phân ra cửu sắc, thượng phẩm là Xích kim sắc (đỏ ánh kim), mỏng mà trong suốt, nhìn qua ánh mặt trời có thể thấy mạch bên trong vô cùng rõ ràng, có được một mảnh là cực kỳ khó khăn.
Hơn nữa ta vẫn cho rằng đây là truyền thuyết..." Sở Phi nhớ lại một chút, đáp.
"Loại độc chất Thập Tam chẳng phải cũng là truyền thuyết sao, nhưng mà nó thật sự là tồn tại.
Lưu Anh Đường cũng thật là có bản lĩnh, hắn đã tìm được Long Lân, cũng là hạng thượng phẩm mà ngươi nói.
Vật này ngâm ở trong nước, một lúc lâu sau lấy ra liền có thể trị bách bệnh, giải được bách độc, kéo dài tuổi thọ...!Chẳng qua lúc trước vì cứu mẫu thân ngươi, tất cả đều cho nàng ăn hết.
Tuy rằng không thể giải độc, nhưng mà tạm thời bảo vệ tánh mạng.
Địa Y nghiên cứu chế tạo giải dược luôn không thể thành công, là bởi vì thiếu một vị thuốc dẫn, chính là Long Lân.
Khi hắn biết được Lưu Thụ Doanh nuốt độc Lăng Chính cầm đi, lại uống một mảnh Long Lân này, hắn mới tìm Mộ Phi đem giải dược cho mẫu thân ngươi.
Chỉ tiếc thuốc dẫn này nhất định phải đi cùng lúc với giải dược mới có hiệu lực, mẫu thân ngươi ăn Long Lân quá sớm, cho nên nhiều nhất chỉ có thể kéo dài mạng sống vài năm mà thôi." Tĩnh vương là người duy nhất biết chân tướng, ngay cả Mộ Phi đi đưa giải dược cũng không rõ Long Lân là thuốc dẫn.
"Không ngờ Long Lân là thuốc dẫn quan trọng nhất" Sở Phi cúi đầu, chuyện mẫu thân mình bị trúng độc là một chuyện rất phức tạp, nguyên lai hết thảy đều là sai sót ngẫu nhiên, "Nhưng mà Long Lân rất trân quý, đâu dễ dàng có nhiều như vậy?"
"Cho nên Địa mới một mực tìm những phương pháp khác.
Chúng ta nghĩ tới dùng máu của mẫu thân ngươi, nhưng mà mẫu thân ngươi cuối cùng cũng qua đời, cho nên giải dược cũng không có thành công."
"Dùng máu của nàng?" Sở Phi cười khẽ một tiếng, chính là tiếng cười thực mỉa mai người khác, "Đám người của các ngươi làm ta thật sự rất chán ghét, đối với các ngươi mà nói, chỉ cần có thể lợi dụng, các ngươi đều dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để lợi dụng, mạng người ở trong mắt các ngươi, đến tột cùng là cái gì?"
"Thập Tam, đây là cách sinh tồn của chúng ta.
Nếu không như vậy, ta sẽ không sống đến hôm nay, đã sớm bị Bộc Dương Vinh Thánh giết chết.
Nhưng mà Thương Trưng Vũ và Lăng Giáng Hồng nuôi lớn ngươi thì sao? Mục đích của các nàng đơn thuần sao? Chưa chắc đi, các nàng căn bản chỉ lợi dụng thân phận và sắc đẹp của ngươi." Tĩnh vương không dự đoán được Sở Phi nói trắng ra cảm thụ của mình như vậy, cũng tựa hồ một khi Sở Phi gặp được chuyện có liên quan đến Lưu Thụ Doanh liền không để ý tới lý trí.
"Chúng ta đối với Phi nhi có mục đích gì, không nhọc phiền Tĩnh vương ở đây lắm miệng." Lăng Giáng Hồng thả người một cái, từ trên nóc nhà nhảy xuống, đứng ở bên người Sở Phi.
"Giáng Hồng?" Sở Phi lộ vẻ mặt kinh hỉ, lại nghĩ tới Tĩnh vương đang ở bên cạnh, cần thu liễm một ít, đành phải áp chế sắc mặt đầy vui mừng, "Làm sao nàng cũng đến nơi này?"
Ánh mắt Tĩnh vương mẫn tuệ, lập tức nhận ra biến hóa của Sở Phi, điều này không giống thái độ đối với người từng làm mình bị thương, tương phản lại thân mật quá độ.
Hắn như có suy nghĩ gì đó, ánh mắt băn khoăn nhìn hai người họ.
Sở Phi bị tầm mắt này làm nàng có chút không thoải mái, theo bản năng muốn di chuyển lại gần Lăng Giáng Hồng hơn, bất quá nàng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng biết mình nên phải làm gì, nên nàng ngạnh sanh nhịn lại ý muốn.
"Nếu hôm nay Tĩnh vương vào Quỷ Y môn thì coi như là khách nhân.
Ta một hồi tìm đệ tử an bài chỗ ở cho ngài.
Đã trễ thế này, không tiện quấy rầy." Sở Phi phất phất tay, đúng là có ý trục khách.
Tĩnh vương có chuyện trong lòng nên cũng không tiếp tục cùng Sở Phi và Lăng Giáng Hồng dây dưa.
Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lăng Giáng Hồng, bối rối không hiểu nàng ta tới đây làm cái gì.
"Hảo, ta đây cũng không quấy rầy chưởng môn ngươi nghỉ ngơi." Tĩnh vương xoay người rời đi, đi vài bước lại quay đầu lại nhìn Sở Phi liếc mắt một cái, thân ảnh mới hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Lăng Giáng Hồng chờ Tĩnh vương đi rồi, lúc này mới đi tới gần Sở Phi, từ phía sau ôm lấy cả người Sở Phi, nói: "Nàng nha, vật nhỏ rất được người yêu thích này, Mộc Hương, Võ Kiệt, hoàng đế, Tĩnh vương...!rốt cuộc nàng muốn trêu chọc bao nhiêu người nữa mới khiến cho ta an tâm đây? Ta có nên đem nàng giấu đi không?"
Sở Phi bĩu môi, trong lòng buồn bực.
Lăng Giáng Hồng lừa nàng, lại có thể không có nói cho nàng biết chuyện hợp tác với Tĩnh vương.
Như vậy xem ra, Lăng Giáng Hồng là có tâm muốn đối phó Quỷ Y môn, ít nhất sẽ tổn hại một bên thế lực tồn tại trong Quỷ Y môn, mà Sở Phi thì một bên cũng không muốn.
Tuy rằng nàng biết như vậy rất khó, nhưng mà Quỷ Y môn đều khó tránh có tổn hại, kết cục chỉ là lưỡng bại câu thương.
"Làm sao vậy?" Lăng Giáng Hồng phát giác Sở Phi có điểm gì là lạ, quay mặt Sở Phi lại, dùng tay nâng mặt nàng ấy lên, "Tâm tình không tốt sao?"
"Giáng Hồng..." Sở Phi buồn bực một hồi, thở dài, rõ ràng nàng quyết định không giận Lăng Giáng Hồng, nhưng trong lòng vẫn là có chút để ý.
Lăng Giáng Hồng lui ra phía sau từng bước, nghiêng đầu đánh giá Sở Phi, xem nàng ấy một bộ dạng hầm hầm, đại khái đoán được nguyên nhân, Tĩnh vương đến đây, tất nhiên đã nói cho Sở Phi biết quan hệ hợp tác của bọn họ.
Sở Phi tức giận là vì mình gạt nàng ấy, lại không muốn phát hoả với mình, đành phải nghẹn lại.
"Có chuyện?"
"Không có..."
"Nói đi..."
"..."
"Không nói phải không, ta nói." Lăng Giáng Hồng nhìn hai bên một chút, kéo Sở Phi vào gian phòng, đè Sở Phi ngồi xuống ở bên giường, "Trong lòng nàng không thoải mái sao?"
Sở Phi ngẩng đầu nhìn Lăng Giáng Hồng, có chút ủy khuất, lại có điểm sợ hãi.
Nàng không được tự nhiên nắm vạt áo của mình, muốn nói gì đó nhưng không thể nào nói ra được.
Lăng Giáng Hồng thấy Sở Phi như vậy, trừ bỏ đau lòng, vẫn là đau lòng, nói đến cùng, Sở Phi vẫn còn con nít.
Nàng trải qua nhiều, nhưng chân chính có ý thức như người bình thường mà bắt đầu cuộc sống, bắt đầu xem thế giới này là từ lúc bảy tuổi.
Bảy năm trước đó tuy rằng có ý thức ngây thơ, nhưng chung quy không có dựa theo một tiểu hài tử bình thường mà lớn lên, mà bắt đầu được giáo dục như bị nuốt cả quả táo.
Cho nên hành vi hiện tại của Sở Phi tuy rằng lão luyện, nhưng vẫn là nhiều ít dẫn theo một ít tính trẻ con.
"Phi nhi."
"Ân."
"..." Lăng Giáng Hồng nhất thời cảm khái hàng nghìn hàng vạn lần, cũng không biết nói từ đâu, do dự một lúc lâu mới nói, "Ta tự nhận mình không phải người tốt, vì sao nàng lại yêu ta đây?"
"Bởi vì nàng là Giáng Hồng." Sở Phi nháy mắt mấy cái, Lăng Giáng Hồng cũng phải hỏi vấn đề như vậy?
"A, đáp án thật tốt, như vậy ta thích Phi nhi, cũng chẳng qua bởi vì nàng là Phi nhi.
Kỳ thật ta cũng không muốn chúng ta bề bộn nhiều việc như vậy.
Ta cũng muốn hảo hảo cùng nàng đi đến cuối cùng.
Phi nhi, hai người chúng ta một mực tính toán lợi hại của mình...!Nàng đang ở đây tính toán làm sao mới có thể đối với ta trả giá nhiều một chút, để cho ta khó rời khỏi nàng một chút.
Ta tính toán làm sao có thể từ trên người nàng có được càng nhiều ưu đãi hơn.
Cũng như nàng nói, tình cảm không phải như thế, trước kia ta sẽ không muốn..." Lăng Giáng Hồng rủ xuống suy nghĩ, thần sắc có một tia ảm đạm.
"Giáng Hồng?" Sở Phi hoàn toàn quên mình đang giận Lăng Giáng Hồng, ba ba chạy tới dùng tay nâng mặt Lăng Giáng Hồng lên, "Nàng gặp phải chuyện khó chịu như vậy?"
"Phi nhi, nàng tốt với ta làm cho ta áy náy, cũng để cho ta sẽ sợ hãi, nàng hiểu rõ chưa?"
"Như vậy không tốt sao?" Sở Phi quyết miệng lên, đối với nàng tốt cũng sai sao?
"Tốt!" Lăng Giáng Hồng ôm Sở Phi, tựa đầu vào đầu vai Sở Phi, "Nàng chỉ đối với một mình ta tốt, ta đương nhiên cao hứng.
Nàng đưa cái bao vải kia cho mẫu thân làm mẫu thân thay đổi rất nhiều.
Gần đây người bắt đầu không có việc gì cũng tìm ta nhờ một chút, chỉ là một ít việc vặt, để cho ta có một lần nghĩ rằng, mẫu thân đã già, người nói nhiều, đã bắt đầu quan tâm đến chuyện vặt vãnh."
"Nhưng thật ra là bởi vì nương của ta đi." Sở Phi nhịn không được bật cười, Lăng Giáng Hồng lại còn nói Thương Trưng Vũ già, nhìn Thương Trưng Vũ vẫn còn rất trẻ, một chút cũng không thấy bộ dạng của độ tuổi nàng nên có, hơn nữa Thương Trưng Vũ nói nhiều, nghe thật sự rất thú vị.
"Được rồi, mẫu thân nói, nếu có thể, cần phải quý trọng người bên cạnh.
Không nên giống như người mất đi rồi mới hối hận...!nương nói ta so với người hạnh phúc hơn, bởi vì nàng không phải một người dễ dàng buông bỏ người mình yêu." Lăng Giáng Hồng dừng một chút lại nói, "Ta một mực nghĩ lại, ta đã làm gì, sau này lại cần làm những gì? Nàng không phải là không có lựa chọn khác, nhưng mà nàng thủy chung ở bên cạnh ta.
Kỳ thật ta sợ, sợ tương lai có một ngày nàng sẽ rời khỏi ta."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chuyện của Lưu Thụ Doanh đều được công đạo xong rồi, bí mật của nàng thiệt nhiều oa, cần nhiều người vạch trần như vậy.~(≧▽≦)~ vậy vậy vậy.
Danh Sách Chương: