Sở Phi hai tay ôm ngực, đứng một bên cẩn thận xem xét kiếm pháp của Lăng Giáng Hồng.
Lăng Giáng Hồng không phải nam tử, sức lực không lớn, nhưng lực đạo và chiêu thức lại thập phần mưu lợi.
Lăng Giáng Hồng luyện một hồi sau đó thu kiếm, nhìn Sở Phi cười nói: "Tới rồi à."
Sở Phi gật đầu khen: "Múa rất đẹp..."
"Nhìn ra được cái gì không?" Lăng Giáng Hồng lại hỏi.
Kỳ thật nàng đã sớm phát hiện Sở Phi đến đây, lại cố ý tiếp tục đùa giỡn một bộ kiếm pháp ở trước mặt Sở Phi.
"Lực đạo và chiêu thức đều thập phần mưu lợi, góc độ công kích thực xảo quyệt, càng lợi hại hơn là người khác rất khó phòng bị.
Hơn nữa, cảm giác Giáng Hồng mỗi lần muốn công kích người nào cũng đều rất dễ dàng.." Sở Phi thành thật trả lời.
"Hiểu rất tốt, nhưng mà sau này biết làm như thế nào sao?" Lăng Giáng Hồng nắm bắt cái mũi của Sở Phi cười nói.
"A?" Sở Phi ngây ra một lúc, lập tức kịp phản ứng Lăng Giáng Hồng đây là đang dạy nàng võ công, cũng đang dạy nàng một ít kinh nghiệm giang hồ.
"Nàng a..." Lăng Giáng Hồng lôi kéo Sở Phi đi về phía phòng của mình, "Phương thức công kích của nàng luôn ỷ vào một thân nội lực của mình, chống đối với địch thủ là ăn thiệt thòi đấy."
Sở Phi cười dựa vào người Lăng Giáng Hồng: "Nàng cũng sẽ dạy ta đấy thôi..."
Lăng Giáng Hồng dùng ngón trỏ điểm vào đầu Sở Phi: "Nàng từ nhỏ đến lớn, cái gì ta cũng đều dạy nàng, chỉ có võ công là không dạy.
Tuy rằng nàng có sư phụ là Huyền Minh, nhưng mà đa số vẫn là tự học, rất nhiều thứ không ai chỉ đạo, ăn thiệt thòi rất nhiều.
Người có nội lực sâu hơn nữa, cũng có lúc không hữu dụng.
Nếu dùng loại phương pháp này cùng người khác so chiêu rất hao phí nội lực, nhưng nếu như có thể ở lúc thích hợp phối thêm một ít xảo diệu, chiêu thức, lúc đối địch sẽ có lợi thế hơn rất nhiều.
Đây cũng là lý do vì sao võ công của nàng so với ta cao hơn, nhưng cùng ta luận bàn lại luôn thua đó.
Chính nàng không thèm để ý thắng thua, không có suy nghĩ sâu xa, nhưng ta không muốn vạn nhất nàng gặp được đối thủ lợi hại hoặc là đối phương có nhiều người hơn nàng, nàng sẽ chịu thiệt thòi..."
Sở Phi đối với hành động xem nàng như người vợ mà đối đãi của Lăng Giáng Hồng cũng không nói gì, bất quá là ngọt ở trong lòng.
Nàng ấy nói rất đúng, luyện không tốt quyền cước cũng sẽ gặp chuyện không may, hơn nữa ngày thường nàng không thích dùng binh khí, có hại rất nhiều.
Lăng Giáng Hồng lo âu rất đúng, tiếp đến các nàng phải đối mặt với rất nhiều địch nhân, cho nên hành động lần này của Lăng Giáng Hồng cũng là phòng ngừa chu đáo.
"Đúng rồi, đột nhiên chạy tới chỗ của ta, là có chuyện gì sao?"
"Ân, muốn nàng giúp ta chiếu cố một người."
"Ai?"
"Tự Phi nương nương..." Sở Phi xoay tròn nhãn cầu, đang lo lắng có nên đem tình cảnh bây giờ nói cho Lăng Giáng Hồng biết hay không.
Một là chuyện này rất xấu hổ, hai là đây cũng là chuyện riêng của Tự Phi, nói ra cũng không tốt lắm.
Lăng Giáng Hồng lại nghĩ tới lợi ích khác, Tự gia tuyển Tự Phi nương nương tiến cung, nếu tiếp cận nàng, liền có thể tiếp cận Tự gia.
Hiện tại Tự gia dần dần suy yếu, nhưng ở Vân quốc có căn cơ rất sâu, nữ hoàng từng rất trọng dụng Tự gia.
Tự Phi này, khuê danh là Tự Cơ.
Bởi vì Tự gia có quan hệ tốt với nữ hoàng, nên đều lấy nữ vi tôn (nữ nắm quyền).
Tự Cơ cũng rất có thế lực ở Tự gia, bất quá sau khi vào cung không được cưng chìu, dĩ nhiên là không còn được coi trọng, nhưng mà nếu Minh Phượng cung trợ lực, Tự Cơ rất có thể có được quyền to ở Tự gia, chuyện này có thể tính là con át chủ bài cuối cùng của Minh Phượng cung.
"Giáng Hồng?" Sở Phi thấy Lăng Giáng Hồng suy nghĩ đến xuất thần, chỉ phải gọi thêm một tiếng, "Nàng đừng hiểu lầm, ta và Tự Phi không có gì, chỉ là bằng hữu mà thôi."
Lăng Giáng Hồng lúc này mới kịp phản ứng, khi nào thì Sở Phi thân thiết với Tự Phi như vậy, bất quá nàng rất tin tưởng thái độ làm người của Sở Phi, sẽ không có gì với Tự Phi.
"Các nàng khi nào thì thân cận như vậy?"
"Tiểu hoàng tử là ta giúp Tự Phi đỡ đẻ...!Chính là tối đó..." Nói tới chỗ này, Sở Phi nhịn không được mặt đỏ, "Sau đó là gặp Tự Phi nương nương."
"Tối đó thế nào?" Lăng Giáng Hồng tâm tư thấu đáo, vừa nói liền minh bạch, lại cố ý giả ngu ở trước mặt Sở Phi.
"..." Sở Phi vỗ cánh tay Lăng Giáng Hồng một cái, "Nàng giả ngu..."
"Ha ha ha..." Lăng Giáng Hồng cười không ngừng, ôm Sở Phi, dán vào bên tai Sở Phi nói, "Nàng không nói, ta cũng quên, lần trước nàng đã đáp ứng bồi thường cho ta, kết quả đến bây giờ cũng không có..."
Tay Sở Phi khoát lên vai Lăng Giáng Hồng, không cho nàng ấy gần lại mình, mặt đỏ giống như tôm luột, nhớ tới phản ứng của mình đêm đó liền quẫn bách, khó xử nhất chính là được một nửa, lại bị người khác cắt ngang...!
Hai người đùa giỡn ầm ĩ một trận lại bị Thương Trưng Vũ vừa vặn đi qua bắt gặp.
Lăng Giáng Hồng và Sở Phi đều có chút kinh hách.
Bình thường thì một ít động tác thân mật đơn giản cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, nhưng mà hôm nay tâm tư của hai người đều có chút không tinh khiết lắm...!
Thương Trưng Vũ đối với hai người này cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, giả vờ như không thấy gì, thần thái tự nhiên đi tới, nhường Lăng Giáng Hồng không thể không bội phục Thương Trưng Vũ, đây mới là cái gọi là gừng càng già càng cay.
"Cung chủ..." Sở Phi lôi kéo Lăng Giáng Hồng rúc vào sau bả vai nàng ấy, ỷ vào thân hình của mình không cao, ẩn nấp kín đáo.
"Phi nhi đã tới." Thương Trưng Vũ liếc nhìn Sở Phi một cái, cũng không chọc phá hai người, "Vừa vặn đến giờ cơm trưa, cùng nhau lại đây ăn đi."
"Ân." Sở Phi gật đầu, đi theo sau Lăng Giáng Hồng và Thương Trưng Vũ đi tới nhà ăn.
"Di?" Sở Phi nghi ngờ một tiếng.
"Làm sao vậy?" Thương Trưng Vũ xoay người hỏi.
"Mộ Phi nương nương đâu?" Mỗi lần đến Sở Phi đều thấy Mộ Phi ở đây quấn quít lấy Thương Trưng Vũ, nàng nhìn ra được Mộ Tử Chi thích Thương Trưng Vũ.
Mặc dù biết chuyện xưa của mẫu thân mình và Thương Trưng Vũ, nhưng thấy Thương Trưng Vũ như vậy, vẫn là hi vọng Thương Trưng Vũ có người bầu bạn.
"Thích Khách môn của nàng ta có việc gấp, đi rồi." Nói tới đây, Thương Trưng Vũ cũng có chút lo lắng Mộ Tử Chi, lần này đi chính là mấy tháng, tin tức hoàn toàn không có.
Tất nhiên Mộ Tử Chi không cần phải cùng mình công đạo cái gì, vốn dĩ rời đi đúng giờ đều có để lại lá thư, vô nghĩa hết bài này đến bài khác, nhưng cũng nhường Thương Trưng Vũ biết nàng ta không có việc gì.
"Nha." Sở Phi chi một tiếng, ngồi xuống, theo thói quen chọc chọc đũa một chút mới bắt đầu ăn cơm.
Thương Trưng Vũ chọn một ít đồ ăn, gắp bỏ vào chén của Sở Phi, lại gắp cho Lăng Giáng Hồng thêm một ít, nói: "Gần đây ta cũng không hỏi các con tình hình như thế nào, hôm nay vừa lúc hội tụ ở đây, nói ta nghe một chút."
Lăng Giáng Hồng ngây ra một lúc, Thương Trưng Vũ cũng không hỏi đến chuyện của mình, bây giờ hỏi cái này là vì sao?
"Nương, sự tình cũng rất thuận lợi, Chu Hải đã dựa theo kế hoạch của chúng ta âm thầm chiêu mộ binh mã, hơn nữa không để lại dấu vết huấn luyện binh để Bộc Dương Vinh Thánh nghi ngờ, nhưng ta vẫn còn có chút lo lắng.
Chúng ta làm việc mặc dù rất âm thầm, nhưng hoạt động dù sao cũng không nhỏ, Bộc Dương Vinh Thánh thật sự không biết sao? Ta sợ hắn đã sớm biết, còn cho chúng ta làm như vậy, là đã muốn bài bố sẵn cạm bẫy một lưới bắt hết chúng ta."
"Suy nghĩ của con không sai, băn khoăn, lo lắng một ít vẫn hơn, nhưng mà đừng quá xem trọng Bộc Dương Vinh Thánh.
Tĩnh vương trừ bỏ chúng ta, còn có người khác làm việc cho hắn, con chính là cái cầu ở giữa, làm như thế nào nói thử một chút đi." Thương Trưng Vũ quay đầu nhìn về phía Sở Phi.
Sở Phi do dự một chút, nhắc lại ý tưởng tính toán đem Tự Phi mang đến nơi này của nàng.
"Giáng Hồng, con thấy thế nào?" Thương Trưng Vũ từ chối cho ý kiến mà ngược lại hỏi Lăng Giáng Hồng.
Gần đây Lăng Giáng Hồng càng ngày càng hiểu không rõ tính tình của Thương Trưng Vũ, bất quá cũng thành thật đáp: "Nếu an bài thoả đáng, Tự Phi và tiểu hoàng tử ở đây cũng không có vấn đề gì.
Sau này chúng ta có thể đem các nàng đưa đi Minh Phượng cung để tiện chiếu cố.
Nhưng mà...!Hiện tại vẫn chưa đến lúc, sau này không thể công đạo với Tĩnh vương bên kia, chúng ta không thể bởi vì hai người kia mà mặc kệ không để ý an nguy của cả Minh Phượng cung."
Thương Trưng Vũ nhìn về phía Sở Phi: "Phi nhi, sự khó xử của chúng ta con cũng hiểu được.
Ta không có xem con như người ngoài mới nói cho con biết lợi hại về quan hệ này.
Nếu không nghĩ đến con, lấy phong cách hành sự của ta, sẽ lợi dụng Tự Phi và Tự gia sau lưng nàng ta.
Ta sẽ không chút do dự đem Tự Phi giao cho Tĩnh vương, thậm chí xem nàng như một cái lợi thế của ta."
Lăng Giáng Hồng nắm chặt tay, khóe mắt nhìn về phía Thương Trưng Vũ, trong lòng hơi động một chút.
Thương Trưng Vũ đây là đang che chở nàng, không muốn quan hệ của nàng và Sở Phi bởi vì những ích lợi này mà sinh ra khe hở.
Cho nên Thương Trưng Vũ một mực nói ý tứ của nàng (LGH), đem cả trách nhiệm kia đỗ lên người mình.
"Cung chủ, ta hiểu được." Sở Phi cười cười, "Người có thể nói với ta những chuyện này, ta đã rất vui vẻ.
Cho dù là mọi người nguyện ý chiếu cố Tự Phi nương nương và tiểu hoàng tử, ta cũng quyết định sẽ không đem các nàng luôn phó thác ở bên người mọi người, như vậy sẽ liên luỵ Minh Phượng cung.
Sau khi ta chắc chắn sẽ tìm cho các nàng một chỗ thích hợp, nhưng mà trong khoảng thời gian này, cần tạm thời phiền toái mọi người một chút."
"Ân, chuyện này cũng không thành vấn đề.
Đón Tự Phi ra không dễ dàng như vậy, ta để Giáng Hồng tự mình đi tiếp ứng con." Thương Trưng Vũ cười nói.
"Ta đã biết." Lăng Giáng Hồng ứng thừa nói, "Sau khi Phi nhi an bài tốt hết thảy, cho ta biết một tiếng sẽ tốt hơn."
Sở Phi nhìn Lăng Giáng Hồng, lại cúi đầu trầm tư, như thế nào mới có thể giúp Tự Phi thuận lợi thoát khỏi xiềng xích đây?
Sở Phi hồi cung, bắt đầu bắt tay vào an bày để mẫu tử Tự Phi xuất cung.
Đầu tiên, nàng cho Tự Phi và tiểu hoàng tử uống một loại thuốc bột, sau khi uống vào cả người sẽ hiện ra một thân chấm đỏ, cùng với hiện tượng này bệnh còn có thể xuất hiện sốt cao, ho khan, xuyễn...!Phi thường giống bệnh dịch đáng sợ lây nhiễm bốn phía.
Một loạt kế hoạch này tiến hành không chê vào đâu được.
Đầu tiên, nàng lặng lẽ đem Tự Phi và Thập nhị hoàng tử đưa đến chỗ ở của mình.
Tối đó Bộc Dương Vinh Thánh lại đi tìm Tự Phi gây phiền toái, liền phát hiện người không thấy.
Lấy thái độ làm người của Bộc Dương Vinh Thánh, nhất định sẽ mượn cơ hội này tự mình đến chỗ của Sở Phi tìm Tự Phi, bởi mục đích cuối cùng của hắn thủy chung chính là Sở Phi.
"Thập Tam, đang yên đang lành ngươi đem nhi tử và phi tử của trẫm giấu đi làm cái gì?" Bộc Dương Vinh Thánh muốn vào nhà, lại bị Sở Phi ngăn ở bên ngoài, hắn nhíu mày trừng mắt nhìn Sở Phi.
"Hoàng thượng, Tự Phi nương nương và Thập nhị hoàng tử nhiễm bệnh hiểm nghèo, hơn nữa rất dễ lây bệnh, thần chỉ là đem hai người cách ly mà thôi." Sở Phi dùng bộ dạng phục tùng đáp.
"Nga?" Bộc Dương Vinh Thánh bán tín bán nghi, "Đang êm đẹp, vì sao hai người này lại bị mắc bệnh?"
"Bẩm hoàng thượng, Thập nhị hoàng tử từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh nên bị nhiễm loại bệnh dịch này.
Tự Phi nương nương là người thân cận nhất với tiểu hoàng tử, vậy nên cũng bị lây bệnh.
May mắn thần phát hiện kịp thời đem mẫu tử hai người mang tới chỗ của thần, để tránh bệnh dịch lây nhiễm khắp hoàng cung." Sở Phi khom người trả lời.
Bộc Dương Vinh Thánh bán tín bán nghi nhưng cũng thật sự không dám đến gần phòng ở kia.
Mỗi lần bệnh dịch bùng nổ, bệnh cũng không giống nhau, hơn nữa có rất nhiều người chết, cơ hội tìm được phương pháp trị liệu cũng không lớn.
Một khi lời Sở Phi nói là thật, bệnh này lan tràn trong hoàng cung, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
"Làm sao trẫm có thể tin ngươi?" Bộc Dương Vinh Thánh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Sở Phi, muốn từ trong mắt nàng nhìn ra cái gì đó.
Sở Phi thần thái ung dung, cho Bộc Dương Vinh Thánh một cái khăn lụa che miệng lại, nàng mở cửa sổ ra, cho Bộc Dương Vinh Thánh từ xa nhìn thoáng qua bên trong.
Tự Phi quay mặt nằm ở trên giường Sở Phi, khắp cơ thể ửng đỏ, còn có từng khối từng khối chấm đỏ, cả người nhìn qua cũng là bộ dạng mơ hồ của người bệnh.
Bộc Dương Vinh Thánh trong lòng cả kinh, bệnh dịch này lợi hại như vậy, hắn lui ra phía sau vài bước, cách xa phòng của Sở Phi ra, mới nói: "Chuyện lớn như vậy, vì cái gì không bẩm báo sớm cho ta biết? Ngươi cũng đã biết vạn nhất dịch bệnh lan tràn, hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng sao?".
Danh Sách Chương: