Hắn ta xoay người lại, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đã bị che bởi chiếc mặt nạ màu đen hình số 8, trang phục sát thủ đeo thêm găng tay càng tô lên cho hắn vẻ đẹp ma mị cuốn hút, con ngươi đen bóng như ánh trăng tròn màu đen trong đêm khuya dài tĩnh lặng, vầng sáng ẩn hiện làm nổi bật đôi mắt sói lạnh lùng.
Trông dáng vẻ của cô như chẳng hề muốn hoan nghênh hắn, làm cả người hắn u ám như mây đen bước đến chỗ cô, lấy ra khẩu súng chĩa thẳng vào ấn đường của cô, nói:
“Nhìn thấy tôi cô chướng mắt như vậy sao?”
Cô vẫn mặc kệ tiếp tục soạn quần áo, coi sự hiện diện của hắn như không khí, hắn mất kiên nhẫn, chân mày nhướng lên thô bạo xách cô ném mạnh xuống giường, cho cô một cái tát sau đó siết chặt hai tay cô lại, hung hăng nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Cô nói đi! Tại sao hả? Nói đi!”
Trần Nhược Quân có đau nhưng vẫn ráng nhịn, đã biết tính khí của người đàn ông này nóng như vậy lẽ ra cô nên sợ hãi thì đằng này lại không, ngược lại còn can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt dã thú của hắn, nói:
“Anh muốn tôi phải nói cái gì đây?”
“Cô đừng có giả điên với tôi! Trần Nhược Quân, cô từng nói với tôi hai bàn tay của cô chỉ biết cứu người không biết gϊếŧ người, vậy tại sao một năm trước cô lại uống cái thứ tán tận lương tâm đó để gϊếŧ chết con của tôi? Hả? Tại sao? Cô nói đi!”
Trần Nhược Quân bây giờ cô mới để ý là người đàn ông đang này đang say rượu, say không nặng nhưng oán hận của hắn thì không nhẹ chút nào.
“Cái câu này anh đã hỏi tôi bao nhiêu lần rồi, không thấy chán sao?”
“Không chán! Nhưng kiên nhẫn của tôi thì không có nhiều đâu, cô tốt nhất là hãy cho tôi một lời giải thích rõ ràng, bằng không hôm nay tôi sẽ gϊếŧ chết cô!”
“Vậy anh gϊếŧ chết tôi đi! Cuộc đời này của tôi từ lúc rơi vào tay anh sớm cũng đã không còn tha thiết gì nữa!”
Hắn bật cười thành tiếng khi nghe câu nói của cô, giống như một sự chế giễu. “Hay cho câu không còn tha thiết gì nữa! Trần Nhược Quân, cô là bác sĩ nhưng lương tâm lại bị chó tha! Thai nhi đã được sáu tháng vậy mà cô lại dám uống thuốc đem bỏ nó, tại sao vậy?! Đó là con của tôi cũng là con của cô, là giọt máu cốt nhục của cô mà, tại sao một con người bề ngoài có vẻ lương thiện như cô lại có thể làm ra loại chuyện độc ác như vậy! Nếu như cô không thích nó, thì cô cứ việc sinh nó ra, một mình tôi sẽ nuôi dưỡng nó, không cần đến một kẻ như cô!”
Lời hắn cất ra như một con thú dữ gầm lên điên loạn, dáng vẻ hung hăng dữ tợn này của hắn không phải cô chưa từng nhìn thấy, nhưng với một tên sát thủ máu lạnh như hắn lẽ nào cũng có trái tim ư?
“Tần Liệt! Tôi nói cho anh biết, tôi thà uống thuốc phá thai bỏ nó đi cũng không bao giờ muốn nó sinh ra để rồi phải sống trong cái hoàn cảnh mẹ là bác còn ba lại là sát thủ, còn nữa nếu tôi sinh nó ra thì anh sẽ làm gì? Dạy nó phóng hỏa gϊếŧ người? Dạy nó cầm dao bắn súng? hay là dạy nó trở thành một tên sát thủ máu lạnh giống như anh? Anh hủy tôi như vậy chưa đủ còn muốn hủy hoại luôn con…”
Bốp!!!
Trần Nhược Quân tới lời còn chưa kịp nói hết thì Tần Liệt đã vung tay đánh thẳng một cái thật mạnh vào mặt cô, cú này hạ xuống không hề nương tay, khiến mặt cô sưng đỏ, khóe môi thì bị chảy máu, còn hoa cả mắt.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn đánh cô, có lẽ do trước kia bị hắn ta đánh nhiều quá cho nên lần này cô đã quên luôn cảm giác đau, chỉ là ở trong tim dường như đã có thêm một vết sẹo mới.
Tần Liệt đánh người xong thì xách tóc của cô giật mạnh, không từ mọi thủ đoạn chỉ cần khiến cô đau đớn. “Bây giờ cô còn nói thêm chữ nào tôi sẽ tát cô ngay chữ đó!”
Mặt Trần Nhược Quân trắng xám, còn trắng hơn cả tường, bị hắn hành hạ một chút đã nhợt nhạt đến mức cắt không còn giọt máu, nước mắt ầng ậng khổ sở không thể chảy ra, bao nhiêu uất ức tủi nhục chịu đựng từng năm tháng trong cô bất đầu bùng nổ.
“Rốt cuộc thì tôi đã mắc nợ gì anh? Vì sao anh cứ mãi không chịu tha cho tôi? Ban đầu là do anh ***** *** tôi trước, anh hủy hoại trong sạch của tôi, đánh đập hành hạ tôi, kiểm soát sự tự do của tôi, còn bắt ép tôi phải sinh con cho anh, anh muốn có có con tới như vậy sao không đi nhận nuôi, hoặc ở bên ngoài kia thiếu gì phụ nữ, anh chỉ cần cho họ chút tiền họ sẽ cam tâm phục tùng anh, anh muốn sinh bao nhiêu đứa mà chẳng được, tại sao cứ phải bức ép tôi? Tại sao? Anh nói cho tôi biết đi!”