Một người đàn ông.
Một người đàn ông lạnh như băng như sương.
Hai tay tái nhợt, mặt cũng tái nhợt, thậm chí đến cả mái tóc dài đều nhuốm màu xám trắng.
Tuổi tác y không lớn, còn chưa đến ba mươi nhưng võ công lại có thể so với tông sư, còn là thành chủ của một thành.
Mà hiện giờ Đỗ Cửu chính là người đàn ông này.
Thế giới này tên <Nguyên Hòa ký sự>, Nguyên Hòa là niên hiệu, nói đơn giản chính là những câu chuyện cũ truyền kỳ xảy ra trong năm Nguyên Hòa, thể loại võ hiệp cùng quyền mưu kết hợp cùng nhau.
Cũng không có nhân vật chính riêng, nếu buộc phải chọn thì sẽ có ba người.
Một người là thiên tử hiện giờ, tức Nguyên Hòa đế, tám tuổi được Thái Hậu và Nhiếp Chính Vương nâng đỡ đăng cơ, giả ngây giả dại nhẫn nhục chịu đựng mười năm, cuối cùng lật đổ được Nhiếp Chính Vương giành lại quyền lực của chính mình.
Nhưng mà thế giới này cũng không phải là thế giới cổ đại bình thường, võ hiệp thịnh hành trong dân gian, bảy phái lớn, năm ma môn cùng ba thành một đảo mới là thế lực thật sự nắm giữ mạch máu quốc gia, từ nhỏ như bá tánh bình dân tới quan to tuần bộ tể tướng đều có quan hệ trăm mối khó gỡ với những môn phái này.
Cùng nhau dùng võ phạm pháp.
Làm một hoàng đế có dã tâm khát vọng bừng bừng, há có thể chịu cảnh quyền lực trong tay kẻ khác chứ!
Nguyên Hòa đế bồi dưỡng một đám tử sĩ, thậm chí tự mình cải trang giả dạng, lấy ra một tấm bản đồ dường như chỉ đường tới một kho báu châm ngòi ly gián trong chốn giang hồ, quấy lên sóng gió khiến vô số môn phái lớn nhỏ ngã xuống, lại nhân cơ hội này mượn sức Thiếu Lâm Võ Đang cùng hai thành chủ quy thuận triều đình, cuối cùng thu lại được quyền lực trở thành người nắm quyền thật sự của đất nước.
Hai vai chính khác đúng là hai vị thành chủ nằm trong ba thành một đảo cuối cùng lựa chọn quy phục triều đình kia.
Hiện giờ Đỗ Cửu phải diễn thành chủ thành Bạch Vân, người kia là Hắc thành chủ thành Hắc Thổ bên cạnh.
Thành chủ theo chế độ kế thừa, 5 năm trước lão bạch thành chủ qua đời, y tiếp nhận Bạch thành trở thành thành chủ mới, chỉ là y không giống lão Bạch thành chủ hết lòng quản lý sự vụ mà càng say mê với võ học hơn, hơn nữa bản thân y có thiên phú trác tuyệt nên chưa đến 30 võ nghệ đã gần chạm tới tông sư, trên giang hồ không đến mười người có thể làm đối thủ của y.
Có lẽ do luyện vô tình kiếm mà tính tình y càng ngày càng lạnh nhạt, có khả năng sẽ đi vào con đường vô tình đến không bận lòng hết thảy, người có thể khiến cảm xúc y dao động một chút chỉ còn mỗi Hắc thành chủ thành Hắc Thổ.
Hắc thành chủ thành Hắc Thổ cùng tuổi với y, quan hệ giữa thành Bạch Vân và thành Hắc Thổ tuy không tới mức giương cung bạt kiếm nhưng cũng chả tốt là bao, lúc còn bé Bạch thành chủ từng cứu Hắc thành chủ một lần, tuy rằng khi ấy vội vã không kịp nói ra thân phận nhưng khi Bạch thành chủ kế vị, Hắc thành chủ khi ấy vẫn còn là thiếu niên tới chúc mừng, chỉ một cái liếc mắt hắn đã lập tức nhận ra người kia chính là ân nhân cứu mạng mình khi xưa.
Vậy nên hiện tại quan hệ của Bạch thành chủ và Hắc thành chủ không tồi, kéo theo quan hệ giữa dân chúng hai bên cũng ngày càng tốt lên.
Ba năm trước Hắc thành chủ kế vị, không giống với Bạch thành chủ, con người hắn ôn hòa lễ độ, thoạt nhìn giống như thư sinh nho nhã, nhưng đúng thật là hắn không hề có chút võ công nào, Hắc thành chủ tiền nhiệm là kẻ phong lưu dẫn tới sau viện không yên, bốn đứa con vợ cả lần lượt chết đi, đứa con nhỏ là Hắc thành chủ may mắn giữ được mạng nhưng hai chân bị phế, kinh mạch đứt đoạn chỉ có thể làm bạn với xe lăn.
Nhưng hắn lấy thân thể không trọn vẹn ấy trèo lên được vị trí thành chủ, cũng cai trị thành Hắc Thổ tới đâu ra đấy, nào có thể khinh thường được.
Lúc hắn kế vị còn có lời đồn hắn giết cha chém anh thượng vị, nhưng tin đồn nhanh chóng biến mất, ba năm trôi qua đã không còn ai nhắc tới nữa.
Nhưng mà Đỗ Cửu lại biết được đây là sự thật.
Cho dù là cốt truyện hay là trong trí nhớ của Bạch thành chủ thì đều chứng minh rằng vị Hắc thành chủ này thật sự giết cha chém anh mà thượng vị.
Điều này không có nghĩa Hắc thành chủ tàn nhẫn mà trong đó có còn ân oán dây dưa, tóm lại chính là sủng thiếp diệt thê, yêu thứ ghét trưởng, cả một cốt truyện chèn ép khinh nhục trạch đấu trải dài, mà trong câu chuyện ấy Hắc thành chủ nhẫn nhục chịu đựng thành công đánh lại mới có thể trở mình thượng vị.
Đỗ Cửu biết được cốt truyện hoàn chỉnh, nếu phải chia vai chính thì có thể chọn ra được ba người, hay nói đúng hơn là thiên về Nguyên Hòa đế cùng Hắc thành chủ, có thể xem là hai vai chính, còn Bạch thành chủ mà y diễn lại nhẹ hơn, là vai phụ.
Suy cho cùng thì cấp bậc người nhập vai của y còn chưa lên tới mức có thể diễn vai chính.
Còn về mặt tình cảm thì trong cốt truyện cũng không chỉ rõ ai công ai thụ, thậm chí cũng không viết rõ cảnh tình cảm.
Đỗ Cửu chỉ có thể dựa theo hiểu biết của bản thân mà phân tích ra, đây hẳn là một chuyện tình tay ba.
Bạch thành chủ vì duyên phận khi còn bé mà có ý với Hắc thành chủ, nhưng sau khi Hắc thành chủ gặp được Nguyên Hòa đế bèn chủ động quy phục, giúp hắn ta bày mưu tính kế nên hiển nhiên là có lòng với Nguyên Hòa đế, còn Nguyên Hòa đế sau khi gặp được Bạch thành chủ lại kính phục trước phong thái hơn người của y, thường xuyên tỏ lòng ngưỡng mộ.
Nói đơn giản dễ hiểu là: Bạch thành chủ → Hắc thành chủ → Nguyên Hòa đế → Bạch thành chủ.
Ừm, chắc là vậy đấy, Đỗ Cửu lại cẩn thận dò lại từng chữ trong cốt truyện lần nữa nhưng ngặt nỗi cảnh tình cảm quá ít nên tạm thời y chỉ có thể cho ra kết luận như trên, còn đúng sai thế nào thì chỉ có thể đợi gặp rồi nhìn tiếp thôi.
Tóm lại bởi vì Hắc thành chủ hướng về Nguyên Hòa đế nên Bạch thành chủ dứt khoát chặt đứt tia vướng bận cuối cùng này, đột phá lên đỉnh cao của vô tình kiếm đạo trở thành đại tông sư, giao thành Bạch Vân cho Hắc thành chủ và Nguyên Hòa đế, thản nhiên rời đi truy tìm tầng võ đạo cao hơn.
Mà Hắc thành chủ phò tá Nguyên Hòa đế mấy năm cuối cùng dốc hết sức lực bỏ mình, quân thần tương hợp tạc vào sử sách, trở thành một đời hiền thần lỗi lạc.
Còn về nguyên chủ Bạch thành chủ, anh ta xuyên rồi, chọn xuyên tới thế giới tu tiên tiếp tục đi truy tìm đạo trong lòng mình.
Nhưng mà khác với mọi khi, lần này Bạch thành chủ còn dặn dò lại Đỗ Cửu một câu, hy vọng y có thể làm giúp anh ta một chuyện...
Luyện ra Bổ Khí Đan từ năm loại linh chi chữa khỏi thân thể của Hắc thành chủ, trả lại ơn cứu mạng cho hắn.
Trong nguyên tác Hắc thành chủ dùng một cái ơn cứu mạng đổi lấy sự quy phục của Bạch thành chủ, mà lúc này đây Bạch thành chủ mong y có thể đổi một cách báo ân khác.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Cửu nhận được y cầu từ nguyên chủ nên cảm thấy thật lạ lẫm, ngẫm nghĩ một lát bèn đồng ý.
Luyện chế Bổ Khí Đan từ năm loại linh chi không khó, chỉ là trong đó có mấy vị thuốc hiếm sống trên vách đá đất dữ, chỉ khi y trở thành đại tông sư mới có thể đi hái được.
Tính theo cốt truyện thì 6 năm sau Bạch thành chủ trở thành đại tông sư, mà mười năm tới Hắc thành chủ vẫn còn sống khỏe lắm nên cũng đủ cho y tìm thuốc luyện đan rồi.
Mà mấy chuyện này dĩ nhiên đều là chuyện nhỏ, hiện giờ chuyện quan trọng nhất với Đỗ Cửu chính là ai mới là Tần Cửu Chiêu đây?
Trước đây tuy rằng cũng có hai vai chính nhưng đều chia công thụ rõ ràng, dựa vào tính cách của Tần Cửu Chiêu thì tất nhiên sẽ chọn vai chính công, mà lúc này không giống nữa, không chia rõ nên chỉ biết trước cốt truyện thôi chắc chắn không thể nào xác định được, cần phải đợi y gặp người thật mới có thể biết.
Hoàng đế cùng thành chủ.
Nghĩ tới chuyện hoàng đế có tam cung lục viện khiến Đỗ Cửu bất giác nhíu mày, cho dù Tần Cửu Chiêu bị che đi, hoàng đế hiện giờ không thể xem như Tần Cửu Chiêu nhưng y vẫn có hơi khó chịu.
Còn Hắc thành chủ thì dựa theo trí nhớ thật ra lại giữ mình trong sạch, nhưng mà chuyện này cũng có thể hiểu được, suy cho cùng thì thân thể hắn không tiện nên dù có muốn tam thê tứ thiếp cũng không có tinh lực mà làm.
Nhưng mà nghĩ vậy Đỗ Cửu lại nghĩ càng lệch hơn, nếu lỡ sau này muốn á hự á hự thì phải tính sao đây, chẳng lẽ bắt y ngồi lên tự nhún à? Gọi là gì nhỉ? Rung xe lăn? Rung ghế?
Ối giồi ôi, tào lao gì không biết, Đỗ Cửu vội xua đám suy nghĩ bậy bạ trong đầu đi, Alsace đúng là có độc mà, đã đổi map rồi mà y vẫn còn dùng tư duy của cậu ta theo quán tính bản năng.
Không ổn rồi, hiện giờ y là kiếm khách cao ngạo lạnh lùng, phải ngầu phải lạnh, phải có thần thái của cao nhân chứ, sao có thể suy nghĩ chuyện như vậy được, mấy tư tưởng dơ bẩn tụi mày biến hết đi!
Sắc tức thị không, không tức thị sắc, ai di đà Phật.
Thầm niệm kinh Phật hai lần, Đỗ Cửu tự cảm thấy linh hồn đã được gột rửa tới thăng hoa mở bừng mắt ra.
Bây giờ y đang ở trong phủ thành chủ thành Bạch Vân, thời gian vừa đúng ngay đoạn dạo đầu của cốt truyện, mở màn đại hội thi đấu chọn ra minh chủ võ lâm 5 năm một lần.
Vì bảo đảm an toàn cho người tham gia thi đấu và xem đấu, mỗi lần thi đấu đều được tổ chức trong ba thành lớn, dù gì thì ba thành cũng có cấp bậc chức quan, có quân đội hợp pháp cùng dân chúng như một quốc gia nhỏ khiến thế lực khắp nơi muốn làm càn cũng phải e dè, cho dù là ma môn cũng sẽ không tùy tiện giương oai trong ba thành.
Hơn nữa ba thành đều có quy củ không tham gia tranh chức minh chủ võ lâm, nên trong mắt người khác vẫn có sự công bằng nhất định.
Mà lúc này vừa hay tới phiên thành Bạch Vân.
Hơn nữa vòng đấu loại đã kết thúc, đang diễn ra vòng 50 vào 25.
Đến đây thì vẫn chỉ là đánh hương đánh hoa, đợi tới tiến vào mười người mạnh nhất mới được tính là bắt đầu chính thức tranh chức minh chủ võ lâm.
Vòng 10 người hai ngày sau mở màn, Đỗ Cửu thân là thành chủ thành Bạch Vân tới khi ấy phải ra mặt phụ trách chủ trì, đây cũng là lần đầu tiên y lấy thân phận thành chủ tham dự đại hội chọn minh chủ võ lâm.
Mấy ngày nay thi thoảng y vẫn ra mặt chiêu đãi một ít tiền bối đức cao vọng trọng trong giang hồ, dù gì thì cũng là khách từ phương xa, bao gồm cả thành chủ thành Hắc Thổ, hiện giờ tất cả bọn họ đều đang ở trong phủ thành chủ.
"Thành chủ?"
Có tiếng tỳ nữ dò hỏi truyền vào từ ngoài rèm.
"Ừm." Đỗ Cửu ngồi dậy, cực kỳ xa cách lạnh lùng cất tiếng.
Tỳ nữ theo hầu Bạch thành chủ quanh năm tất nhiên hiểu rõ được tính tình y, lập tức vén rèm lên tiến vào phòng, phía sau còn có mấy nha hoàn bưng nước nâng áo.
Đỗ Cửu có ký ức của Bạch thành chủ, nhận ra cô gái xinh đẹp dịu dàng trước mặt này là tỳ nữ hầu cận Bạch thành chủ, hay nói đúng hơn là đại nha hoàn hầu hạ y đã gần 10 năm, tên Thanh Sương.
Bởi vì theo y từ nhỏ nên cũng có mấy phần tình cảm, hơn nữa Bạch thành chủ vẫn chưa thành hôn, một ít chuyện trong nhà khó tránh phải giao cho cô xử lý, dần đà mọi người đều cho rằng sau này y sẽ nạp Thanh Sương làm thiếp.
Nhưng Bạch thành chủ hoàn toàn không hề có ý định ấy, y trầm mê kiếm thuật không tả nổi, cơ bản không quan tâm tới mấy chuyện phàm tục này, thậm chí tới giờ vẫn còn là xử nam.
Ban đầu là vì cố gắng luyện công, nhưng càng luyện tính cách lại càng lạnh nhạt, càng thêm không rảnh lo tới mặt này.
Trừ khi quản gia hay Thanh Sương tự mình nói ra, nhưng mỗi ngày quản gia giúp y quỷ lý chuyện của phủ thành chủ đã cực kỳ bận rộn rồi làm gì có thời gian lo tới chuyện nhỏ kia, còn về Thanh Sương thì trong lòng cô nghĩ gì cũng chỉ có mỗi mình cô mới hiểu.
Vì vậy Đỗ Cửu vờ như không thấy được một tia ái mộ ẩn sâu trong mắt Thanh Sương, giống như trước giờ cao ngạo lạnh nhạt để cô tùy ý hầu hạ mình rửa mặt chải chuốt.
Đợi tới lúc y vừa ăn sáng vừa nghĩ tìm cớ gì hợp lý để đi gặp Hắc thành chủ một chút thì bỗng thấy hạ nhân vội bước vào.
"Tham kiến thành chủ, bẩm thành chủ, Hắc thành chủ phái người tới thưa rằng muốn mời ngài tới hoa viên một chốc."
Nói đoạn bèn trình lên một tấm thiệp.
Trong lòng Đỗ Cửu như mở cờ, đây là đang buồn ngủ thì có người đưa gối cho à, tới hay lắm!
Nhận lấy mở ra xem quả nhiên là do Hắc thành chủ tự tay viết, tóm tắt là hôm nay trời thật đẹp, sau tiệc chiêu đãi mấy hôm trước lại không gặp mặt nhau nên mong rằng có thể mới y tới hoa viên uống trà nói chuyện tâm sự, nhận tiện muốn giới thiệu một người với y.
Giới thiệu một người với y à?
Đỗ Cửu xem lại cốt truyện, chuyện được ghi lại đều là chuyện lớn nên cái loại chuyện nhỏ như hẹn uống trà trò chuyện này cơ bản sẽ không được viết lại.
Đừng nói là...
Trong lòng y bỗng dưng có một suy đoán, muốn giới thiệu với y, vậy chắc là Nguyên Hòa đế nhỉ?
Nghĩ lại thì trong cốt truyện cũng không viết chi tiết chuyện làm sao Bạch thành chủ và Nguyên Hòa đế gặp gỡ nhau, chỉ nói sơ qua một câu: "Trong lúc Hắc thành chủ tham gia đại hội võ lâm trên đường gặp một nam tử, thấy khí chất nhẹ hàng cùng cách nói năng bất phàm của hắn ta, vừa gặp đã thân bèn kết bạn cùng đi, sau đó vào thành Bạch Vân lại gặp bạn tốt Bạch thành chủ."
Hiện giờ xem ra Bạch thành chủ và Nguyên Hòa đế quen biết hẳn là do Hắc thành chủ chủ động móc nối.
Trong lòng Đỗ Cửu mong nhớ Tần Cửu Chiêu nên lập tức đồng ý, dẫn theo Thanh Sương tới hoa viên.
Diện tích phủ thành chủ cực kỳ lớn, đang giữa mùa xuân trăm hoa đua nở, vòng qua hành lang gấp khúc lập tức nhìn thấy hai người sau những khóm hoa hải đường nở rộ.
Nam tử đang đứng mặc một bộ huyền sam, thân hình cao lớn anh dĩnh, mặt mày tuấn lãng, mày rậm hơi xếch, đuôi mắt khẽ nhếch lên mang theo một chút tà khí thoắt ẩn thoắt hiện, hắn ta cực kì tùy tiện tựa vào thân cây, ánh mắt dừng trên những cánh hoa hải đường đang rào rạt rơi xuống tựa như một du khách đang ngắm hoa, nhưng mà loại khí thế lười biếng lại áp đảo kia khiến người ta khó mà bỏ qua.
Nam tử ngồi trên xe lăn mặc áo gấm xanh lá, tay cầm quyển sách, mặt mũi không sắc nét như nam tử huyền sam mà nhu hòa hơn một ít, phong thần tuấn dật, tựa như cành trúc xanh dưới nắng ấm, xứng với một câu công tử như ngọc.
Bước chân Đỗ Cửu chợt khựng lại, suy nghĩ quay cuồng trong đầu, y lại không thể phân biệt được ai là Tần Cửu Chiêu!!